- Giết ngươi, không cần lý do!
Tưởng Bách Linh cười đánh giá Trình Danh Chấn, giống như đang đánh giá miếng thịt béo trên thớt gỗ:
- Hôm nay ta cũng không muốn giết ngươi. Ta sợ ô uế tay của ta. Hôm nay ta đến, chỉ muốn nhìn một chút cái tên tội ác chồng chất hiện tại thành cái dạng gì? Ngươi cho là lần này ngươi còn có thể sống được mà về ổ sao? Đậu Kiến Đức liền dễ nói chuyện như vậy, có thể nhịn ngươi lần nữa lừa gạt gã?
Nghe đối phương nói không muốn liều mạng với chính mình, Trình Danh Chấn rốt cục nhẹ nhàng thở ra:
- Ta đối với lão Đậu không thẹn với lương tâm!
Cười khổ lắc đầu, hắn thấp giọng nói:
- Lấy cách làm người của lão Đậu, nếu gã hoài nghi ta, tự nhiên sẽ giáp mặt chất vấn, sẽ không áp dụng thủ đoạn hạ lưu!
- Còn đang nằm mơ, ta thật không biết mấy năm nay ngươi như thế nào sống sót ở trong ổ thổ phỉ đấy!
Tưởng Bách Linh cười bĩu môi:
- Giáp mặt chất vấn? Giáp mặt chất vấn làm sao có thể thuận lợi nuốt Minh Châu Doanh của ngươi? Giáp mặt chất vấn làm sao có thể lấy quận Tương Quốc của ngươi? Lão Đậu lại không phải người ngu, cướp đồ này nọ người, còn muốn người cam tâm tình nguyện!
- Ngươi không cần uổng phí tâm cơ rồi, lão Đậu không phải cái loại người như ngươi nói!
Sấm sét trong lòng Trình Danh Chấn cuồn cuộn, trên vẻ mặt lại thật kiên định. Hắn biết rằng, nếu như mình hỏi chính diện, Tưởng Bách Linh chắc chắn sẽ không tự nói với mình tin tức là từ đâu tới. Cho nên rõ ràng giả ngu đến cuối cùng, làm cho đối phương chửi thống khoái ngoài miệng, để nhất nhất moi ra tin tức và chứng cớ cần thiết.
- Lão Đậu là ai, ta so với ngươi có tư cách nói hơn!
Tưởng Bách Linh quả nhiên mắc mưu, liên thanh cười lạnh:
- Đại ca kết bái của ngươi đâu, như thế nào biết rõ ngươi đường xa mà đến, cũng không chịu tới thăm ngươi trước. Trình Đại Quận Thủ, ngươi một đường khó khăn một chút đều không kỳ quái sao?
- Vương Tướng quân khả năng có chuyện quan trọng khác, nhất thời thoát thân không được đi!
Trong lòng Trình Danh Chấn càng ngày càng chìm xuống, cười đáp lại. Lời nói của Tưởng Bách Linh tuy rằng khó nghe, lại làm cho hắn không thể không tin tưởng một sự thật. Đậu Kiến Đức lúc này chính là bày ra một bàn Hồng Môn Yến, chỉ chờ mình chủ động đem đầu đưa tới.
- Nói thật với ngươi. Đại ca yêu quý của ngươi vào ba ngày trước đã bị họ Đậu bắt lại.
Có lẽ là vì đả kích Trình Danh Chấn, Tưởng Bách Linh cười lạnh tung ra một cái kinh thiên bí văn:
- Chỉ có điều đệ đệ ngươi trong tay nắm trọng binh chưa tới, lão Đậu mới vẫn chưa tuyên bố tội danh của gã!
- Ngươi nói bậy!
Lúc này, Trình Danh Chấn thật sự giả vờ không nổi nữa, tiến lên vài bước, một phen nhéo cổ áo Tưởng Bách Linh:
- Vương đại ca là em vợ lão Đậu, năm lần bảy lượt đã cứu mệnh lão Đậu. Lão Đậu năm trước còn từng muốn đem muội muội gả cho gã, làm sao nói trở mặt liền trở mặt?
- Nợ nhân tình nợ nhiều rồi, còn không dậy nổi nữa!
Trình Danh Chấn càng khẩn trương, trong lòng Tưởng Bách Linh càng khoái ý. Khuôn mặt sẹo lay động, cười lạnh quở trách:
- Tổng Biều Bả Tử Lục lâm Hà Bắc ủng lập lão Đậu thượng vị tính một lần; chiêu Hàng Kỷ quy thuận tính một lần; thay thế lão Đậu đi Trường Thành xuất chiến tính lần thứ ba; Đậu Hồng Tuyến hối hôn, lại không một câu oán hận, tính lần thứ tư. Vị trí Đại tướng quân cho người khác tính lần thứ năm, còn có tấn công Hà Gian, tấn công Dịch huyện, liều mình cứu chủ, ha hả, ân tình nhiều như vậy, để cho ta đếm, để cho ta đếm, ta giơ tất cả ngón tay ra đều đếm không đủ đấy! Muội muội không chịu gả, vàng bạc thưởng không nổi, luyến tiếc quan chức, ân tình phải trái cũng trả không được rồi, còn không bằng một đao giết gã, hoàn toàn xong hết mọi chuyện!
- Ngươi!
Trình Danh Chấn tức giận đến gân xanh đều nổi lên, cố tình lại không có biện pháp với Tưởng Bách Linh. Nếu Đậu Kiến Đức thật sự muốn giết Vương Phục Bảo mà nói, với tính cách người đó, chỉ sợ căn bản cũng sẽ không phản kháng. Bởi vì ở trong lòng người đó, Đậu Kiến Đức gần như là cái chủ công hoàn mỹ, rộng lượng, khoan hậu, mắt sáng như đuốc, hữu dũng hữu mưu...
Một cảm giác vô lực từ đáy lòng vọt lên đỉnh đầu, khiến hắn không thể không buông Tưởng Bách Linh ra, lui về phía sau lại dán lên vách tường lần nữa. Chỉ có dựa vào ở vách tường, hắn mới có thể chống đỡ chính mình không bị tin dữ phá huỷ:
- Chúng ta không phải kẻ trộm, là người cậy khỏe bắt nạt yếu, lạm sát kẻ vô tội mới là kẻ trộm!
- Giết một nam nhân như giết cha ta, nhục một nữ nhân như bắt nạt mẹ ta!
Hắn nhớ rõ năm đó Đậu Kiến Đức đã nói. Chính là bởi vì những lời này, mới khiến hắn mặc dù đối với Đậu Kiến Đức cẩn thận đề phòng, nhưng vẫn nguyện ý chạy dưới trướng đối phương. Mới làm hắn đánh giá Đậu Kiến Đức khác với Trương Kim Xưng, Cao Sĩ Đạt các mặt lục lâm hào kiệt khác, nghĩ rằng đi theo đối phương có thể xông ra một đường lớn kim quang.
Ở sâu trong nội tâm, hắn cho tới bây giờ không chân chính coi mình là kẻ trộm. Ban đầu là, bây giờ là, tương lai vẫn là!
Mà hiện tại, tất cả ảo tưởng đều tan vỡ. Đậu Kiến Đức nói ra điều người khác không nói ra, hoặc là nói nghĩ tới điều người khác không dám nghĩ, cụ thể phương thức và thủ đoạn làm việc, nhưng vẫn như cũ không thoát khỏi được thói quen và truyền thống của lục lâm. Chính mình bất quá là một tướng lĩnh bên ngoài phụ thuộc vào Đậu Gia Quân, hiện giờ phát hiện diện mạo thật của Đậu Kiến Đức, tâm như tro tàn, Vương đại ca vẫn coi Đậu Kiến Đức là mục tiêu mà sùng bái, hiện tại, trong lòng lại cất giấu thất vọng như thế nào?
Nghĩ tới những thứ này, lòng Trình Danh Chấn liền càng ngày càng lạnh, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, thân thể vô tình co lại thành một đám. Nhìn thấy bộ dáng hắn bị uất ức đả kích thành bộ dạng này, oán hận trong lòng Tưởng Bách Linh rốt cục hóa giải một ít, hừ lạnh một tiếng, tiến lên hỏi:
- Nếu ngươi đáp ứng giúp ta làm một chuyện, ta có thể nghĩ biện pháp thả ngươi ra khỏi thành! Thế nào, có hứng thú sao? Trình Đại giáo đầu của ta?
- Giúp ngươi?
Trình Danh Chấn nâng ánh mắt lên đầy mê hoặc:
- Ngươi không phải hận ta không chết sao? Như thế nào đột nhiên muốn giúp ta?
- Ta hận không thể giết chết ngươi, nhưng còn có người không đáng chết cần ngươi đi cứu!
Trên mặt Tưởng Bách Linh lạnh băng băng như trước, giọng điệu nói chuyện lại hòa hoãn rất nhiều:
- Vương đại ca bị giam lỏng ở nhà đại hộ phía sau miếu Phu Tử. Đó là một tòa nhà trống không, bên trong có chừng hơn bốn mươi tên trông coi. Ta có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi, điều kiện tiên quyết là ngươi nhất định phải đem vệ đội của ngươi vào thành, cứu Vương đại ca đi!
- Ở phía sau Khổng miếu? Hơn bốn mươi tên trông coi?
Trong lòng Trình Danh Chấn rối loạn thành một mối, tạm thời mới hơi phản ứng lại. Tưởng Bách Linh cùng Vương Phục Bảo khi nào thì có giao tình? Vì Vương Phục Bảo tình nguyện buông tha cho thù hận? Đây có phải là một cái bẫy hay không? Là có người giấu lão Đậu cố ý thiết lập một cái bẫy hay không?
Đang lúc mờ mịt luống cuống suy nghĩ, bên tai truyền đến thanh âm của Tưởng Bách Linh:
- Nếu ngươi không tin ta, đợi lát nữa ra đường đi dạo. Nhìn xem có thể xuất thành hay không, nhìn có người theo dõi ngươi hay không! Nói thật với ngươi, nói cho ngươi hay, chỉ phụ cận dịch quán, liền mai phục không dưới năm trăm binh mã. Lão Đậu không muốn hôm nay bắt ngươi lại, nhưng ngươi cũng chớ hy vọng có thể sống quá tối ngày mai!
- Ta không phải ý tứ này!
Đã bị bức đến góc chết Trình Danh Chấn vô lực rên rỉ. Thật sự muốn như thế sao? Hắn không dám xác định. Không dám xác định Tưởng Bách Linh có phải hay không đang ép mình tạo phản? Càng không dám xác định mình chỉ bằng mười tên thị vệ và hai trăm thân binh, có thể thoát đi hay không.
Không dám xác định, trước sau đều là cạm bẫy, mình rốt cuộc nhảy hay là không nhảy?