Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng trầm trầm đáp lại:
- Không cần do dự nữa rồi, họ Đậu biến thành đức hạnh này, khẳng định không thành cái đại sự gì!
Trình Danh Chấn và Tưởng Bách Linh bị hoảng sợ, nhất tề rút hoành đao ra khỏi vỏ. Chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy Vương Nhị Mao bưng cái chén trà, một bước ba lắc đi đến.
- Ngươi ở bên ngoài nghe lén?
- Người dọa người, dọa chết người, ngươi có biết không?
Tưởng Bách Linh, Trình Danh Chấn trước sau chất vấn. Vương Nhị Mao lắc đầu, cười chế nhạo:
- Ta nói lão Tưởng a, ngươi làm cái chức quản gia kia cũng quá không đủ tư cách rồi. Lão tử nói khi tắm không cần nữ nhân hầu hạ, ngươi ngay cả cái người hầu nam múc nước cũng không dự bị cho ta. Càng tắm càng lạnh, lão tử đương nhiên phải đứng lên xem rốt cuộc xảy ra vấn đề gì!
Nghe được lời ấy, Tưởng Bách Linh đi nhanh đến bên cạnh thùng tắm, giơ tay dò xét một phen. Quả nhiên, y cùng Trình Danh Chấn hai người cảm thấy thời gian vừa rồi chỉ ngắn ngủn nói mấy câu, nước tắm trong thùng gỗ đã hoàn toàn lạnh lẽo.
Bị chính mình sơ sẩy hoảng sợ, Tưởng Bách Linh lập tức giơ tay đẩy ra cửa sổ. Ngón tay chưa kịp chạm tới cửa sổ, đã bị Vương Nhị Mao tát một cái rụt trở về:
- Không cần nhìn nữa. Chuyện gì cũng chờ ngươi, đồ ăn đã sớm nguội. Vừa rồi có hai tỳ nữ đến đưa điểm tâm, đã bị lão tử đuổi đi rồi. Những người khác ít nhất đều ở ngoài một trăm bước, không nghe được bất luận cái động tĩnh gì trong phòng!
- Hai tỳ nữ cái dạng gì?
Tưởng Bách Linh căng thẳng dựng tóc gáy, đỏ hồng mắt truy vấn.
- Chính là mấy người lúc trước tới thu thập phòng ở kia đấy. Một mặt trái xoan, một trên mặt có tàn nhang.
Vương Nhị Mao cười cười, không hề để ý đáp lại:
- Ngươi yên tâm đi, hai người các nàng chắc chắn sẽ không phải là gian tế lão Đậu phái tới theo dõi.
- Làm sao ngươi biết không phải? Nếu chẳng may phải thì làm thế nào?
Tưởng Bách Linh rốt cục bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn Vương Nhị Mao, ngẩng lên thở phì phì.
Vương Nhị Mao cười bĩu môi:
- Lão Đậu lại không phải người ngu, nếu là lừa chúng ta đến, chuẩn bị khi yến hội sẽ động thủ, tự nhiên sẽ không ồn ào cho người đi đầy đường đều biết. Ta phỏng chừng, người chung quanh tòa nhà này, cũng chỉ có lão Tưởng ngươi ở trong số rất ít biết đoàn người muốn làm gì đi? Hơn nữa chỉ cần vào thành, chúng ta chính là cá trong chậu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xách ra chặt rơi gì đó, còn cần phí nhiều tâm tư như vậy để giám thị sao?
Câu nói sau rõ ràng chính không cần lo, làm cho không khí trong phòng nhất thời buông lỏng xuống. Ba người nhìn nhau cười khổ. Sau khi cười xong, Trình Danh Chấn thở dài, thấp giọng nói:
- Nếu duỗi đầu là một đao, co rút đầu cũng là một đao, liều mạng là được. Chỉ tiếc người trong tay ta quá ít. Mười người, mặc dù mỗi người đều lấy một chống trăm, cũng không chắc có thể cứu ra Vương đại ca. Giáo trường trong thành thật ra có hai trăm thị vệ, chưa hẳn có thể như nguyện lăn lộn đến dịch quán bên này!
- Ta còn liên lạc năm mươi mấy tên huynh đệ. Mỗi người đều là nhất đẳng hảo hán tử. Đêm nay có thể phụng hiệu lệnh của giáo đầu. Bọn họ không tiếc mạng sống, chỉ xin giáo đầu có thể cứu ra Vương đại ca!
- Năm mươi mấy người? Đều một lòng với ngươi sao?
Trình Danh Chấn hơi sững sờ, không phải ngại ít người, mà là lo lắng để lộ phong thanh. Tiếng nói hạ xuống, không đợi Tưởng Bách Linh trả lời, hắn đã đoán được trong đó quan khiếu:
- Mặc dù không kèm hai bên Trình mỗ, các ngươi cũng sẽ áp dụng hành động đi? Một khi đã như vậy, làm sao phải khổ đáp Trình mỗ một cái trói buộc!
Tưởng Bách Linh gật gật đầu, hậm hực thừa nhận:
- Ngươi đoán đúng vậy. Chúng ta đích xác sớm đã bắt đầu móc nối, liền định trong mấy ngày này động thủ cướp ngục. Nhưng sau khi cứu ra Vương đại ca, lại không có chỗ có thể dung thân. Phóng nhãn khắp lục lâm Hà Bắc, hiện giờ có thể chống lại Đậu Kiến Đức cũng chỉ có ngươi Trình đại giáo đầu rồi. Cho nên bất kể trong lòng Tưởng mỗ hận ngươi cỡ nào, vì Vương đại ca, cũng không thể khiến ngươi chết lúc này!
- Các huynh đệ thật để mắt ta!
Trình Danh Chấn thở dài, cười khổ không ngừng. Chống lại Đậu Kiến Đức, chính mình lấy cái gì chống lại Đậu Kiến Đức? Đều tính cả thanh tráng quận Tương Quốc có thể kéo lên chiến trường, miễn cưỡng cũng chỉ có thể gần ba mươi mấy ngàn sĩ tốt. Mà sau khi Bắc chinh thất bại, nhóm sĩ tốt đầu tiên đi theo Đậu Kiến Đức rút về Thanh Hà, liền ước chừng năm mươi ngàn có lẻ! Hơn nữa trong hai năm qua Minh Châu Doanh vẫn phục vụ Đậu Kiến Đức là việc chính, song phương tùy tiện trở mặt, tương đương với giấu chủ mưu phản, khí thế của các huynh đệ khẳng định không dậy nổi. Hơn nữa năm trước khi Đậu Kiến Đức tuần tra quận Tương Quốc, nơi nơi bốn phía đều thu mua lòng người. Lúc này khai chiến với Đậu Kiến Đức, ba điều kiện thiên thời, địa lợi, nhân hòa gần như không chiếm một thứ!
Tưởng Bách Linh hiển nhiên hiểu lầm ý tứ của Trình Danh Chấn, thấy đối phương một nụ cười khổ, cắn chặt răng, tiếp tục bổ sung:
- Giáo đầu không cần phải lo lắng. Chỉ cần ngươi có thể cứu đi Vương đại ca, tính mạng các huynh đệ liền đều là của ngươi. Sau này ngươi tự lập làm Vương cũng tốt, mang theo cấp dưới tìm cành cây cao nương tựa cũng thế, đoàn người đều chỉ nghe lệnh ngươi!
- Năm năm lại đây, cái Hà Bắc này đã ra bao nhiêu cái Vương? Có người nào có được kết cục tốt?
Trình Danh Chấn mở miệng, tiếp tục cười khổ không ngừng:
- Ta không có may mắn lớn như vậy, cũng hưởng không nổi phúc khí lớn như vậy. Hôm nay nếu bị buộc đến nước này rồi, đành phải đi một bước xem một bước, về phần sự tình từ nay về sau, vẫn là tạm gác lại sau này hãy nói!
Nói xong, lại là một tiếng thở dài bất đắc dĩ. Than xong, tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ ở bàn:
- Ta không cầu bọn ngươi sau này chỉ nghe lệnh ta. Nhưng hôm nay muốn cứu Vương đại ca ra, nhất định phải nghe ta hiệu lệnh! Nếu lão Tưởng ngươi hiểu rõ, chúng ta liền cùng nhau mưu hoa ra cái phương án chu toàn. Nếu ngươi làm không được, vậy thì một hợp hai tán, Trình mỗ nếu phải trái đều là chết, vẫn là ngoan ngoãn làm một trung thần đi.
- Giáo đầu chỉ cần chịu ra tay cứu Vương đại ca, Tưởng mỗ có thể thay thế các huynh đệ thề, hôm nay hết thảy hành động nghe giáo đầu chỉ huy, quyết không dám cãi lời. Nếu miệng không đúng tâm, mỗi người đều bị thiên lôi đánh xuống!
Tưởng Bách Linh quỳ xuống, giơ tay thề.
Trình Danh Chấn vươn hai tay nâng y lên, gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Thề thì không cần. Nếu không có kế hoạch chu toàn, vài người chúng ta, bao gồm Vương đại ca, khẳng định đều phải chết ở trong thành. Ta trước tiên nói một chút suy nghĩ của chính mình, chỗ nào không thỏa đáng, ngươi hiện tại có thể vạch ra. Cùng thảo luận ra một phương án, đoàn người liền hoàn toàn dựa theo phương án chấp hành. Hôm nay chúng ta lấy nhỏ đánh lớn, nhất định phải phối hợp lẫn nhau chặt chẽ. Tất cả hành động đều làm từng bước, mới có thể đạt tới hiệu quả kỳ vọng!
Tưởng Bách Linh gật gật đầu, thấp giọng đáp ứng. Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục nói:
- Hai trăm người ở giáo trường sẽ không điều đến. Mặc dù có ngươi hỗ trợ, nhưng bọn họ trước khi mặt trời lặn có động tác, nhất định sẽ khiến cho lão Đậu cảnh giác. Nếu thời gian động thủ vào sau khi mặt trời lặn, không nói buổi tối cửa doanh giáo trường sẽ đóng chặt, xung quanh giáo trường cũng chắc chắn có rất nhiều binh mã cảnh giới!
- Ta tìm người đi đập cửa chính giáo trường!
Tưởng Bách Linh lập tức giận đỏ mắt, thấp giọng gầm rú.
- Ngươi đừng vội!
Trình Danh Chấn ấn bờ vai của y xuống một cái, ra hiệu y an tâm một chút chớ ồn:
- Ta là nghĩ như vậy. Vừa rồi Nhị Mao nói rất hay, lão Đậu ý đồ giết ta, chắc chắn sẽ không huyên cho mọi người đều biết. Mà gã càng giữ bí mật, đối với chúng ta mà nói càng có cơ hội có thể đi. Người tới dự lễ mừng lập quốc không một mình ta, Cao Khai Đạo, Dương Công Khanh, Thạch Toản và Thì Đức Duệ nói vậy những người này, hiện tại trong lòng là bất ổn giống nhau. Cho nên, đêm nay vào lúc canh ba, ngươi tìm một nhóm người ở trong thành phân công nhau phóng hỏa. Không cần đả thương người, chỉ cần đem động tĩnh làm cho thật lớn, khiến trật tự trong thành loạn lên. Khiến trong thành càng loạn càng tốt, càng loạn chúng ta càng có cơ hội tiến hành bước tiếp theo!
- Được, ta lập tức sai người đi chuẩn bị!
Tưởng Bách Linh gật gật đầu, không chút do dự đáp ứng. Năm đó khi ở huyện Bình Ân, y từng chạy dưới trướng Trình Danh Chấn, biết đối phương có bản lãnh thật sự, cho nên cam tâm tình nguyện nghe đối phương chỉ huy.
- Trước chạng vạng, ngươi hỗ trợ đưa Vương huynh đệ về giáo trường, liên lạc thị vệ của ta. Đợi trong thành lửa cháy, bọn thị vệ lập tức ở bên trong giáo trường gây ra hỗn loạn, nói lão Đậu chuẩn bị đem tất cả người đến một lưới bắt hết, nuốt địa bàn và bộ hạ của những người này!
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục bổ sung.
- Mục tiêu là Vương huynh đệ rất chói mắt. Đổi lại người khác vào bên trong giáo trường liên lạc đi!
Tưởng Bách Linh do dự một chút, thấp giọng nhắc nhở:
- Khi châm lửa trong thành, ta có thể đồng thời rải tin tức giả, nói Đậu Kiến Đức phái ta tới giết Cao Khai Đạo và Dương Công Khanh. Dù sao sự tình về trạm nghỉ chân vùng này đều do ta quản, Cao Khai Đạo và Dương Công Khanh đều biết ta là người của Tào Đán!
- Cứ như vậy. Ta đi theo ngươi một đường hành động, để Ngũ Thiên Tích vào bên trong giáo trường liên lạc thị vệ. Dù sao bình thường đều là gã mang vệ đội, đoàn người đều có thể nghe phụng hiệu lệnh của gã!
Chen lời trước Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao tiến lên chờ lệnh.
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu. Đề nghị của hai người Tưởng Bách Linh và Vương Nhị Mao cũng không tệ. Như là đã chuẩn bị liều cá chết lưới rách rồi, cũng không cần phải lưu lại cho Đậu Kiến Đức cái mặt gì. Chính mình bắt đầu tính toán khiến Cao Khai Đạo và Dương Công Khanh cùng nguyên lão Đậu Gia Quân mỗi người đều cảm thấy bất an, cũng dễ ở giữa đục nước béo cò. Nếu chiêu của Tưởng Bách Linh đắc thủ, chỉ sợ cũng không cần phải đơn giản đục nước béo cò như vậy. Hai người Cao, Dương ở Đậu Gia Quân gốc sâu thế lớn, đặc biệt Cao Khai Đạo, trước đó là người thừa kế thứ nhất của Cao Sĩ Đạt Tổng Biều Bả Tử lục lâm Hà Bắc, thân dựa vào dưới Đậu Kiến Đức vốn là ủy khuất. Nếu như có thể lừa gã phẫn nộ mà sống mái với Đậu Kiến Đức, phần thắng chính mình thừa dịp loạn cứu ra Vương Phục Bảo, không thể nghi ngờ là hơn ba phần.
- Vậy cứ quyết định như thế. Tiếp theo phân công nhau đi chuẩn bị!
Thấy Trình Danh Chấn không phản đối, Vương Nhị Mao thấp giọng tổng kết:
- Tiếp theo lão Tưởng nghĩ biện pháp khiến Ngũ Thiên Tích lộn trở về giáo trường trước đi. Sau đó hãy đi liên lạc với mấy huynh đệ kia.
- Ừ, bước đầu tiên cứ quyết định như vậy!
Trình Danh Chấn lại gật đầu:
- Một bước này mấu chốt là phải giữ bí mật, cần phải không làm cho Đậu Kiến Đức chú ý. Bước thứ hai, chính là gây ra hỗn loạn. Dưới trướng lão Tưởng có năm mươi người, phái một nửa đi ra ngoài phóng hỏa. Xem xét chuẩn nhà kho quan, thị thự nha môn phụ cận, những địa phương này quan hệ trọng đại, Đậu Kiến Đức không thể không cứu! Một bước này khi hành động phải chuẩn xác, tốt nhất tiếng trống canh ba vang lên làm khẩu hiệu, mấy chỗ đồng thời đốt lửa lên!
- Được!
Tưởng Bách Linh gật đầu đáp ứng.
- Bước thứ ba, nhìn đến lửa cháy. Bọn thị vệ ở giáo trường gây ra hỗn loạn, lấy danh là Đậu Kiến Đức chuẩn bị đại khai sát giới, kích động những thị vệ của người khác một đường tạo phản. Tính con người chính là theo số đông, chỉ cần 200~300 người động thủ trước, thị vệ khác nhất định sẽ không đầu không đuôi theo cùng!
- Bước thứ tư, là điều hành huynh đệ khác trong thành. Thủ hạ của ta cùng Vương huynh đệ có mười tên thị vệ, thêm thủ hạ của lão Tưởng ngươi. Sau khi huyên dịch quán loạn thành một đoàn, lập tức mang theo thùng nước đi cứu hỏa. Trên đường chuyển hướng địa điểm tạm giam Vương đại ca. Lão Tưởng phụ trách kêu mở cửa, những người khác đợi sau khi cửa mở lập tức động thủ...
- Bước thứ năm...
- Bước thứ sáu...
Càng nói, dòng suy nghĩ của Trình Danh Chấn càng hiện ra rõ ràng. Từ sau khi gia nhập liên minh Đậu Gia Quân, bóng dáng Đậu Kiến Đức tựa như một đám mây đen, từng giây từng phút đặt ở trái tim của hắn. Khủng hoảng rất nhiều, hắn luôn luôn cho rằng mình có khuyết điểm và không đủ sức, chưa từng ý đồ đi phản kháng cỗ áp lực này. Hiện giờ, bị buộc đến trình độ không đường thối lui, đột nhiên vươn tay ra, lại phát hiện kia đám mây đen không biết khi nào thì đã trở nên rất mỏng rất ít, mỏng đến gần như không tiếp tục che khuất hai mắt của mình.
Bước ra một bước, có lẽ là vạn kiếp bất phục, cũng có lẽ chính là trời cao biển rộng.