Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 542 - Chương 186: Tranh Giành (10).

Chương 186: Tranh giành (10).

Như là đã không có lựa chọn nào khác, các thủ đoạn áp dụng tự nhiên là đều là bắt buộc. Ba người ngươi một lời, ta một câu, căn cứ thực lực nắm giữ trong tay tận khả năng định ra một kế hoạch tường tận. Sau đó lại cân nhắc mấy lần từ đầu đến cuối, xác định sơ hở đã giảm hết mức rồi, mới bắt tay vào bắt đầu thực hiện.

Ở trong Đậu Gia Quân, công lao Vương Phục Bảo thật lớn, xưa nay đám sĩ tốt lại có phần được ủng hộ. Lần này vô tội bị tù, sớm khiến mỗi người tướng sĩ trong quân cảm thấy bất an. Đậu Kiến Đức tự mình cũng hiểu được mình một tay cũng không làm được gì, vì để tránh cho sĩ tốt bất ngờ làm phản, ảnh hưởng tới đại lễ lập quốc của mình, cho nên đem những tướng lĩnh xưa nay quan hệ tốt với Vương Phục Bảo, như Thạch Toản, đám người Ân Thu tất cả đều phái đi làm việc ở bên ngoài. Sau đó lấy danh là luân phiên huấn luyện, khiến em vợ của mình, Phiêu Kỵ Đại tướng quân Tào Đán mang binh đến Thanh Hà tiếp quản hết thảy phòng ngự.

Mà Tào Đán chỉ là hạng người hữu dũng vô mưu, khôn khéo khi tranh quyền đoạt lợi, lúc khác lại không hiểu được cái gì gọi là nặng nhẹ. Sau khi tiếp quản phòng ngự của Thanh Hà thành, thư tay vừa vung, đã đem cấp dưới nhìn thuận mắt mình đều xếp vào các cương vị mấu chốt. Tưởng Bách Linh thân là đội trưởng thân binh, hoàn toàn là một người Tào Đán thoạt nhìn thuận mắt, cũng gắng sức cất nhắc, cho nên được sai toàn quyền phụ trách công việc an toàn trong dịch quán, cũng phụ trách giám thị nhất cử nhất động của hai người Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao.

Mượn khối da hổ của Tào Đán, tin tức Tưởng Bách Linh truyền đi tự nhiên là làm chơi ăn thật. Không bao lâu, liền đem thủ lệnh Trình Danh Chấn tự tay viết đưa vào trong tay Ngũ Thiên Tích. Ngũ Thiên Tích sau khi thấy, chấn động. Dựa vào trực giác nhiều năm chiến trận tích lũy lại, biết đoàn người hôm nay gặp phải quan khẩu cửu tử nhất sinh. Vội vàng xác nhận qua thủ lệnh là thật hay giả, lập tức tìm cái lễ vật mừng Đậu Kiến Đức đăng cơ, lấy lý do phải tìm người làm thay, cùng chạy tới giáo trường với Tưởng Bách Linh.

Hai ngày này trong thành rất nhiều hạ khách, trên đường phố tùy ý cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt xa lạ. bộ dạng Ngũ Thiên Tích tuy rằng khôi ngô, nhưng so với thân vệ của đám người Chu Xán, Vương Bạc, cũng không chói mắt lắm. Có Tưởng Bách Linh tự mình dẫn đường, y thuận lợi lẫn vào trong giáo trường. Móc nối xong với hai trăm tên thân vệ, chỉ đợi đến canh ba theo kế hoạch mà làm việc.

Thay Trình Danh Chấn truyền lại âm tín xong. Tưởng Bách Linh lại vội vàng chạy tới chỗ người nhà mình, nói cho mọi người kế hoạch an bài gần nhất. Y ở trong thành loay hoay chân không chạm đất, tự nhiên cảm thấy thời gian trôi qua nhanh. Hai người Vương Nhị Mao và Trình Danh Chấn ở trong dịch quán lại chán đến chết, như đang ngồi ở trên bàn chông, hận không thể ngay lập tức nhìn thấy trời tối.

Càng là sốt ruột bốc hoả, cố tình phiền toái lại càng tìm tới cửa. Thái dương vừa mới xuống núi, trong dịch quán đột nhiên vang lên một mảnh huyên náo. Muội muội Đậu Kiến Đức Đậu Hồng Tuyến, mang theo hai gã nữ binh, đĩnh đạc xông tới cửa.

- Ai nha mẹ của ta nha! Bà cô này hôm nay lại uống nhầm cái thuốc gì rồi!

Vương Nhị Mao cấp bách vỗ đùi. Đối với cô muội muội này của Đậu Kiến Đức, y cũng không có một chút ấn tượng tốt. Nếu không phải Đậu Hồng Tuyến năm đó hối hôn, Vương Phục Bảo đã sớm làm em rể Đậu Kiến Đức. Có phần này quan hệ thông gia, Đậu Kiến Đức cũng sẽ không dùng Tào Đán tới thay mặt Vương Phục Bảo, càng sẽ không khiến Đậu Gia Quân gặp nguy cơ ngày hôm nay.

- Mặc kệ nàng. Chúng ta trước lá mặt lá trái một phen. Nếu nàng làm trở ngại sự tình, vừa may trong tay nhiều thêm một con tin!

Đến thời khắc này, Trình Danh Chấn cũng không cố cái gì tình cảm cố nhân. Quyết định chắc chắn, mang theo Vương Nhị Mao ra ngoài cửa nghênh đón.

Không đợi hai người tiến lên thi lễ, Đậu Hồng Tuyến chiếm trước một bước cúi người xuống, làm cái vạn phúc, sau đó cười nói:

- Tiểu muội nghe nói Trình đại ca đến đây, cho nên sang đây xem xem. Nhưng ngài ngàn vạn lần đừng gọi ta quận chúa, nếu không, ta khẳng định cả người nổi da gà!

Bị nàng vừa nói như vậy, hai người Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao thấy cũng không cần làm lễ quân thần, đành phải song song tránh ra bên cạnh nửa bước, hai tay ôm quyền vái lại một cái, cười nói:

- Sao có thể chứ, đây là dịch quán, cũng không phải triều đình. Ngươi gần nhất có khỏe không, trước khi đến, Quyên Tử còn cùng ta nhắc tới ngươi!

- Cảm ơn Quyên Tử tỷ tưởng nhớ. Chỉ là ta làm muội muội này thật sự là lười biếng. Rời đi gần như vậy, nhưng vẫn không dành ra thời gian qua bái vọng!

Nhắc tới Đỗ Quyên, ánh mắt Đậu Hồng Tuyến đột nhiên sáng ngời, sau đó lại nhanh chóng ảm đạm xuống. Gần hai năm thời gian không gặp, trên người nàng mơ hồ đã xuất ra khí chất phú quý. Cử chỉ tuy rằng còn hào sảng như ban đầu, nhưng khi nói ra lại cực kỳ có khiêm nhường lễ độ.

Chỉ có điều bộ dáng tự nhiên hào phóng này ở trong mắt Trình Danh Chấn, ngược lại không còn là tiểu dã nha đầu điêu ngoa bốc đồng đáng yêu ban đầu kia. Bởi vậy trong lòng lại cảnh giác hơn, cười cười, vô cùng cung kính đáp lại:

- Vậy cũng không phải. Hẳn là Quyên Tử tới thăm ngươi trước mới đúng. Nếu không phải trong nhà nhiều chuyện, lúc này ta sẽ mang nàng cùng tới rồi!

Mấy câu nói đó nói ra thật khách sáo, khách và chủ song phương đều cảm thấy không được tự nhiên. Đậu Hồng Tuyến thở dài, biết giữa lẫn nhau đã không có khả năng dung hiệp như năm xưa. Cười khổ lắc lắc đầu, thấp giọng bổ sung:

- Kỳ thật con người của ta là một ngôi sao tai họa, đi đến chỗ nào đều mang đến một đống phiền toái. Cho nên vẫn là cách ngươi và Quyên Tử tỷ xa một chút thì tốt. Trình đại ca, ta lần này đến, là có chuyện muốn cầu ngươi...

Nói đến đây, đôi mắt vô tình đã đỏ lên.

Dù là Trình Danh Chấn kiến thức rộng rãi, cũng bị bộ dáng nước mắt rơi của Đậu Hồng Tuyến làm cho tâm thần hoảng hốt. Vội vàng quay đầu sang nơi khác, tránh ra bên cạnh nửa người đáp ứng:

- Ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng là được. Chỉ cần đủ khả năng, ta tận lực giúp xử lý là được!

Đậu Hồng Tuyến lấy tay lau nước mắt một cái, cười lớn đề nghị:

- Trình đại ca, ta có thể vào nhà nói sao? Ngươi đừng coi ta là cái gì quận chúa, coi như ta là muội muội của Quyên Tử tỷ!

- Quận chúa chỉ bảo, không dám không theo!

Trình Danh Chấn vụng trộm đưa một ánh mắt cho Vương Nhị Mao, sau đó cười tránh khỏi cửa.

Đậu Hồng Tuyến lập tức bước đi vào nhà, chân đạp ở ngưỡng cửa, quay đầu phân phó đối với hai nữ thị vệ của mình:

- Hai người các ngươi đi bảo vệ cho sân cửa chính, không có mệnh lệnh của ta, một con ruồi cũng đừng để tiến vào. Nếu có người dám cứng rắn xông vào, liền trực tiếp động đao cho ta!

Như thế này, lại có vài phần bộ dáng cái tiểu nha đầu ngốc năm đó. Trình Danh Chấn cười lắc lắc đầu, đi theo phía sau Đậu Hồng Tuyến vào trong phòng. Khách và chủ song phương vừa mới vừa ngồi xuống, Đậu Hồng Tuyến lập tức nói thẳng ra ý đến đây:

- Trình đại ca, lần này ta thật sự không có biện pháp. Ta tìm thật nhiều người cầu tình, chính mình lại cùng ca ca náo loạn nhiều lần. Nhưng gã chính là không chịu nhả ra...

- Làm sao vậy, ngươi nói là chủ công sao? Gã không chịu đáp ứng ngươi chuyện gì!

Cứ việc trong lòng ước gì đối phương lập tức rời khỏi, Trình Danh Chấn vẫn là nhẫn nại trì chịu đựng hỏi han.

- Ngươi không biết? Vương đại ca bị ca ca ta bắt lại!

Đậu Hồng Tuyến lập tức nhảy dựng lên, hai mắt rưng rưng nước trợn trừng:

- Ngươi như thế nào còn không biết, gã là ca ca kết nghĩa của ngươi?

- Ta vừa mới vào thành, còn không được Vương gia cho phép yết kiến đâu này?

Trình Danh Chấn cười khổ lắc đầu. Trong lòng đối với sự trì độn của Đậu Hồng Tuyến thật bội phục sát đất. Vương Phục Bảo cùng mình giao tình càng dày, Đậu Kiến Đức tự nhiên càng phải giấu diếm mình. Nếu không chẳng may mình mang theo Minh Châu Doanh thay Vương Phục Bảo kêu oan, Đậu Kiến Đức chẳng phải sẽ gặp phải một đống lớn phiền toái?

Bình Luận (0)
Comment