Nhưng lời này hắn không thể nói rõ cùng Đậu Hồng Tuyến. Chí thân cũng không bằng huynh đệ phụ tử. Bất kể trong lòng đối với ca ca có bao nhiêu bất mãn, họ của Đậu Hồng Tuyến đều không thoát khỏi một chữ Đậu. Nàng có thể chửi ca ca ruột của mình, nếu người ngoài ở trước mặt nàng nói Đậu Kiến Đức bất luận cái gì không phải, gây chuyện không tốt nàng ngay lập tức sẽ rút đao ra.
Đậu Hồng Tuyến không biết trong lòng Trình Danh Chấn có biết bao xoay chuyển, lau nước mắt, tiếp tục nói:
- Vương đại ca bị bắt lại vài ngày rồi. Bị nhốt trong một cái nhà phía sau miếu phu tử. Ta nghĩ ngươi đã biết rồi, không nghĩ tới ca ca cũng giấu diếm ngươi như vậy!
- Có lẽ chủ công có suy tính của gã đi!
Trình Danh Chấn cười khổ có lệ.
- Ngươi không đi tìm ca ca ta biện hộ cho Vương đại ca sao?
Đậu Hồng Tuyến lập tức đứng lên kháng nghị:
- Ta nghĩ tới nghĩ lui, ngươi nói có lẽ có tác dụng nhất. Năm trước nếu như không có ngươi mở ra đường lui, đại ca có lẽ từ Bác Lăng không rút lui trở lại được! Gã vẫn nói với ta cảm động và nhớ tới công lao của ngươi, cũng vẫn nói với ta trong mọi người Đậu Gia Quân, gã bội phục nhất chính là ngươi!
- Ngươi cũng không biết phương pháp ca ca ngươi cảm tạ một người không giống bình thường cỡ nào!
Trình Danh Chấn oán thầm trong lòng, ngoài miệng lại tiếp tục cười khổ:
- Ta chỉ là một cái Quận Thủ phóng ở ngoài, nói chuyện chưa chắc đã nhiều tác dụng. Hơn nữa Vương đại ca rốt cuộc phạm vào chuyện gì, ngươi dù sao cũng phải nói cho ta biết trước một chút đi!
- Vương đại ca căn bản không phạm chuyện gì!
Đậu Hồng Tuyến mặt đỏ lên, cúi đầu đáp lại:
- Chẳng qua gã nói vài câu không thích hợp, nhưng, nhưng cũng không phải tử tội a?
- Vương đại ca nói gì đó?
Vương Nhị Mao thật sự chịu không nổi Đậu Hồng Tuyến từ không diễn ý, không kìm nổi thấp giọng truy vấn.
Đậu Hồng Tuyến nước mắt lưng tròng nhìn y một cái, sau đó hạ giọng nói:
- Vương đại ca nói, chúng ta không nên gấp gáp cùng Bác Lăng Quân khai chiến. Gã còn nói, gã còn nói, loại trận chiến này đánh thua đánh thắng đều không có ý nghĩa gì. Năm đó ở Trường Thành đánh người Đột Quyết mới đã nghiền!
Này là đúng rồi! Trình Danh Chấn bừng tỉnh đại ngộ. Bất kể Đậu Kiến Đức hay là chư hầu khác, giờ phút này bọn họ cần có nhất chính là một tay sai phụng mệnh mà đi, mà suy nghĩ trong lòng Vương Phục Bảo đích xác nhiều lắm. Thở dài một hơi, hắn đứng ở góc độ của Đậu Kiến Đức giải thích cho Đậu Hồng Tuyến:
- Vương đại ca thật có chút oan uổng. Nhưng này cũng không thể hoàn toàn trách chủ công. Ngươi suy nghĩ một chút, nếu không đem cái cách nói yếm chiến này mà đè xuống, tương lai Đậu Gia Quân ta như thế nào sống yên? Nhưng chút chuyện nhỏ này, cũng rất khó trị tội Vương đại ca. Ta phỏng chừng chủ công chỉ là muốn cho Vương đại ca một bài học, qua mấy ngày sẽ thả gã ra tiếp tục lãnh binh. Ngươi cùng với việc tìm người khắp nơi nghĩ biện pháp, không bằng đi gặp Vương đại ca một mặt, khuyên nhận sai với chủ công. Giữa bọn họ luôn luôn càng tín nhiệm lẫn nhau, tìm tạo lối thoát, thì chuyện này cũng xong rồi!
- Không phải như thế, không phải như thế!
Đậu Hồng Tuyến gấp đến độ liên tục dậm chân:
- Ca ca ta lần này là động thật rồi. Ta đi gặp Vương đại ca, ngay cả còng tay xiềng chân đều phải mang lên. Cửa sổ và cửa đều có lưới sắt quây lại!
Đối chiếu những lời này, Trình Danh Chấn biết rằng Tưởng Bách Linh không có lừa gạt mình. Đậu Kiến Đức đích xác đối với Vương Phục Bảo đã nổi sát tâm. Điều này khiến hắn có chút khó xử. Không đáp ứng Đậu Hồng Tuyến, một chốc khó có thể đuổi nha đầu này đi. Nhưng chính mình nếu đáp ứng, lời truyền đến tai Đậu Kiến Đức, chỉ sợ kế hoạch cướp ngục đêm nay đều bị quấy nhiễu.
Thấy trên mặt Trình Danh Chấn tràn ngập do dự, Đậu Hồng Tuyến không kìm nổi tức giận trong lòng. Dậm chân, thấp giọng mắng:
- Thiệt thòi cho Vương đại ca còn coi ngươi là huynh đệ. Không nghĩ tới ngươi một chút đảm đương đều không có. Thôi đi, coi như ta chưa từng tới. Ta lại đi cầu ca ca, gã không chịu buông tha Vương đại ca, ta cũng đem mệnh bồi thường là được!
- Lúc trước nhưng ngươi chết sống không chịu gả cho Vương đại ca đấy! Lúc này lại đây làm người tốt!
Trình Danh Chấn thầm mắng trong lòng. Trên vẻ mặt vẫn như cũ vô cùng ngưng trọng:
- Ta nhất định sẽ hướng chủ công cầu tình cho Vương đại ca. Nhưng chủ công có chịu nể mặt ta hay không, rất khó nói. Nếu ngươi còn có thể liên lạc những người khác, không ngại hôm nay còn sớm đi hỏi. Ngày mai gặp được chủ công, mọi người cùng nhau bảo vệ Vương đại ca!
Đây đã là ám chỉ tiễn khách rõ ràng rồi. Đậu Hồng Tuyến cố tình căn bản không nghe vào tai, cắn chặt răng, quyết định chắc chắn, từ trong tay áo lấy ra một cây lệnh tiễn:
- Ta nhất định sẽ sẽ tìm những người khác. Nhưng Trình đại ca ngươi cũng phải giúp ta việc này. Một khi ca ca ta không chịu đáp ứng buông tha Vương đại ca, ngươi hãy cầm căn lệnh tiễn này, len lén đem Vương đại ca bắt đi. Trước tới ngục Minh Châu Doanh trốn mấy ngày, đợi ca ta hết giận rồi...
Đây không phải rõ ràng giật giây ta tạo phản sao. Trình Danh Chấn nghe được trợn mắt há hốc mồm. Qua một hồi lâu, mới xác nhận Đậu Hồng Tuyến không phải nói đùa với mình. Vội vàng xua hai tay giống như quạt gió lắc lư qua lại:
- Không được, không được, đây chính là tội khi quân. Ta mặc dù có gan lớn bằng trời, cũng không dám lừa gạt chủ công!
- Không phải ngươi khi quân, là ta khi quân. Lệnh tiễn là ta trộm, mệnh lệnh cũng là ta hạ. Ngươi chỉ là người chấp hành mà thôi!
Đậu Hồng Tuyến không biết Trình Danh Chấn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo mình, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất:
- Trình đại ca, tiểu muội quỳ xuống trước ngươi. Ta đã có lỗi với Vương đại ca một lần, lúc này, nói cái gì cũng không thể khiến gã mất mệnh. Ta biết rằng chính mình ngu ngốc, nơi nơi làm cho người ta thêm phiền toái. Nhưng ta làm người lại không thể mờ ám lương tâm...
Nói lời này, nước mắt trên mặt rơi xuống không dứt. Trình Danh Chấn biết rằng lời nói Đậu Hồng Tuyến là xuất phát từ phế phủ, không kìm nổi sinh lòng thương hại đối với cô nương ngốc này. Mang đi Vương Phục Bảo, mang đi Vương Phục Bảo, đi lần này, mình và Vương Phục Bảo còn có thể quay đầu trở về được sao? Lại thở dài, hắn tiến lên hai tay nâng cánh tay Đậu Hồng Tuyến lên:
- Ngươi đây không phải bức ta sao? Qua đi nếu Đậu Vương Gia phát binh tới hỏi tội, ta có thể làm sao bây giờ? Tội khi quân, tội khi quân a!
- Ca ca nếu tức giận, ta một mình gánh chịu, quyết không liên lụy ngươi là được! Nếu như nói được làm không được, thiên lôi đánh xuống.
Đậu Hồng Tuyến đứng lên, giơ tay thề.
Trình Danh Chấn đợi chính là một câu này, tiến lên một tay nhấc lấy lệnh tiễn, trong lòng vừa bứt rứt, vừa hưng phấn. Đêm nay có đạo bùa hộ mệnh này, tỷ lệ có thể cứu đi Vương Phục Bảo lại tăng lên vài phần, ít nhất, lừa dối mở cửa thành không còn là vấn đề. Về sau Đậu Kiến Đức tức giận, Đậu Hồng Tuyến nha đầu ngốc này ở bên trong lẫn vào, tạm thời cũng không phát được binh. Mà lưu cho mình thời gian chuẩn bị càng nhiều, khả năng quận Tương Quốc tự bảo vệ mình cũng lại càng lớn...
Chỉ có điều, này không khỏi có chút rất xin lỗi Đậu Hồng Tuyến, dù sao việc này từ đầu đến chân, nàng đều bị giấu giếm. Trộm nhìn cô gái ngốc núc ních, trong lòng Trình Danh Chấn rất thương hại.
- Ngươi đáp ứng rồi!
Thấy Trình Danh Chấn cầm lên lệnh tiễn, Đậu Hồng Tuyến rốt cục nín khóc mỉm cười.
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng gật đầu:
- Ừ, ta sẽ tận lực thử xem. Trời không còn sớm, mời quận chúa khẩn trương đi liên hệ những người khác. Ngày mai buổi sáng, chúng ta quá cửa thứ nhất trước!
- Ta biết ngay, Trình đại ca là một hán tử có đảm đương, sẽ không để cho bằng hữu thất vọng!
Đậu Hồng Tuyến lau mắt, cười khen. Hai mắt lưu chuyển, vẻ tín nhiệm này phát ra từ nội tâm quả thực làm người ta không dám nhìn thẳng!