Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 544 - Chương 188: Tranh Giành (12).

Chương 188: Tranh giành (12).

Tiễn Đậu Hồng Tuyến xong, Vương Nhị Mao cười đến ngã ngửa:

- Cô ngốc này, bị người bán còn giúp người đếm tiền đây mà! Nếu ngày mai lão Đậu phát hiện chúng ta là theo nàng sai khiến cứu đi Vương đại ca, đó mới thực đáng xem!

- Ôi!

Trình Danh Chấn không ngừng thở dài thở ngắn. Bị Đậu Hồng Tuyến xáo trộn như vậy, hiện tại hắn lại cảm thấy quá khẩn trương. Nhưng trong lòng không khỏi trở nên nặng nề, dường như bị một khối đá lớn đè lên. Đích xác, Đậu Hồng Tuyến rất đơn thuần, đơn thuần tới mức người ngoài thoạt nhìn đã thấy có một chút ngốc nghếch nông nổi. Mình và Vương Nhị Mao làm chút kỹ xảo, nàng liền chủ động nhảy vào trong hố Nhưng mình thông minh cũng mạnh hơn so với đồ ngốc này bao nhiêu đâu? Năm đó vào đầm Cự Lộc, là vì sống sót. Sau lại trở mặt với Trương Kim Xưng, vẫn là vì để sống sót. Hiện giờ với Đậu Kiến Đức lại như nước lửa rồi, vẫn là vì để sống sót. Qua nhiều năm như vậy, hóa ra chính mình không hề tiến thêm bước nào, trước sau vẫn vì sống sót mà đau khổ giãy dụa.

Sống sót, giãy dụa, giãy dụa, sống sót, vì sống sót mà càng không ngừng bán đứng, tính kế, sau đó càng không ngừng đề phòng người khác bán đứng và tính kế. Những ngày như vậy rốt cuộc còn có ý nghĩa gì? Còn không bằng Đậu Hồng Tuyến, ít nhất nàng làm mỗi một chuyện, đều có một lý do vô cùng đơn giản. Đều không làm thất vọng lương tri của chính nàng ta, về sau lương tâm sẽ không phải chịu dày vò.

- Làm sao vậy? Luyến tiếc cô gái nhỏ kia rồi hả? Năm đó lão Đậu nhưng là mòn mắt trông mong ngươi tới cửa nhưng ngươi lại không cần!

Vương Nhị Mao rất nhanh liền phát giác cảm xúc Trình Danh Chấn không cao, thiện ý nói đùa.

- Nào có chuyện đó!

Trình Danh Chấn lắc lắc đầu, vẻ mặt rất là mỏi mệt:

- Ngươi chính là cái tên không đứng đắn! Ta chỉ hơi mệt chút mà thôi!

- Mệt mỏi?

Vương Nhị Mao lướt nhìn qua, ánh mắt rất làm người ta nghiền ngẫm.

- Mệt rồi, cũng mỏi rồi!

Trình Danh Chấn nếu không thể gạt được, đơn giản thẳng thắn thừa nhận:

- Ngày đó lão Đậu nói gã phải san bằng bất công của thiên hạ, ta còn tưởng rằng chính mình thấy được chút hy vọng. Hiện giờ, ha hả...

Hắn không ngừng lắc đầu, khuôn mặt đã không còn tuổi trẻ tràn đầy chua xót:

- Chúng ta không phải kẻ trộm, người lấy mạnh hiếp yếu, thịt cá dân chúng mới là kẻ trộm!

- Hôm nay thiên hạ có bao nhiêu bất công, ta muốn dẫn dắt đoàn người loại bỏ hết!

- Giết một nam nhân như giết cha ta, nhục một nữ nhân như nhục mẹ ta.

Những lời này, hắn nhớ không rõ Đậu Kiến Đức đã từng nói khi nào. Nhưng từng chữ lại rành mạch khắc vào trong lòng. Hiện tại thoáng nhắm mắt lại, sẽ vang lên bên tai mà lừa gạt.

Không phải bị Đậu Kiến Đức lừa. Mà là khi nghe thấy những lời này, chính mình giống như thật sự thấy hy vọng được giải quyết. Kẻ có tiền phải sống, người không có tiền cũng phải sống. Giống Dương Bạch Nhãn dẫn dắt kẻ có tiền giết người nghèo không phải là biện pháp. Giống Trương Kim Xưng dẫn dắt người nghèo giết sạch kẻ có tiền cũng không phải biện pháp. Không ai trời sinh thích làm điều ác, chỉ có điều bọn họ không tìm thấy đường ra, không tìm thấy phương pháp xử lý giải quyết mâu thuẫn mà thôi. Từng thời gian rất lâu, Trình Danh Chấn nghĩ đến, hoặc là cố ý làm cho mình tin tưởng, Đậu Kiến Đức hiểu rõ. Nhưng hiện giờ, hắn phát hiện mình lại trở về điểm khởi đầu, tuyệt vọng giống nhau, mê man giống nhau...

- Lời hay không thể làm cơm ăn. Bất kể trong lòng nghĩ cái gì, chúng ta đầu tiên là phải sống sót!

Vương Nhị Mao cùng Trình Danh Chấn thở dài, sau đó nói.

- Chỉ là vì sống sót mà sống? Có ý nghĩa sao?

Trình Danh Chấn tiếp tục cười khổ, phảng phất tất cả tâm sức bên trong tích tụ lại đều bật ra theo tiếng cười:

- Về sau chúng ta có thể có chút thảm rồi, cổ có gia nô ba họ, sau khi chúng ta phản lão Đậu, cũng rất nhanh đủ ba họ rồi!

Nước đến chân, trong lòng Vương Nhị Mao ngược lại không nhiều ràng buộc như Trình Danh Chấn, trợn mắt lên, cười lạnh nói:

- Đương nhiên không phải là vì sống sót mà sống, mà là không ai có thể tùy tùy tiện tiện bắt chúng ta đi tìm chết! Gia nô ba họ thì tính sao? Lão Đậu cũng là một mũi hai con mắt, dựa vào cái gì gã muốn cắt đầu chúng ta, chúng ta liền ngoan ngoãn đem cổ đưa tới? Không có đạo lý này đâu? Cùng sinh trong thiên địa, ai so với ai ti tiện hơn?

- Cũng đúng, cùng sinh trong thiên địa, ai so với ai ti tiện hơn!

Trình Danh Chấn lắc lắc đầu, cười lặp lại. Cùng sinh trong thiên địa, ai so với ai ti tiện hơn? Nếu không ti tiện hơn so người khác, dựa vào cái gì nhất định phải bị hy sinh, bị giẫm đạp? Dựa vào cái gì vì ích lợi của người khác bỏ qua chính mình? Những lời này hắn bình thường cũng từng nghĩ tới, thời khắc mấu chốt lại bị ánh mắt trong suốt của Đậu Hồng Tuyến mà rối loạn tâm thần. Đột nhiên được Vương Nhị Mao nhắc nhở, hai tai nhất thời "Oanh!" vang lên một tiếng, ánh mắt mê man dần dần sáng lên, trên khóe miệng cũng dần dần hiện lên sự kiên định xưa nay.

- Ăn một chút gì đi, bữa tiếp theo không biết đợi đến khi nào đâu này?

Nhìn đến bạn tốt lại khôi phục bình thường, Vương Nhị Mao cười đề nghị.

- Ừ. Quấy rầy lão Đậu lần cuối một chút!

Trình Danh Chấn cười gật đầu. Đứng dậy đi đến cửa giao viện, hô gọi nam nữ bộc nhân hầu hạ đi phòng bếp lấy đồ ăn.

Nhóm nam nữ bộc nhân nào biết đâu rằng Trình Danh Chấn đã là tù nhân trong dự định của Đậu Kiến Đức, có cơ hội phục vụ đại anh hùng cứu vãn Đậu Gia Quân, trong lòng cảm thấy cực kỳ vinh hạnh. Rất nhanh liền đưa đồ ăn rượu nước đến. Hai huynh đệ Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao cái nâng ly cạn chén, ăn uống vui vẻ xả láng.

Đảo mắt trời đã vào canh ba, bên ngoài bóng đêm đen như mực. Trình Danh Chấn đẩy cửa sổ nhìn hướng ra phía ngoài, chỉ thấy toàn bộ Thanh Hà huyện bị bao phủ giữa một mảnh yên tĩnh. Đèn dầu nhà dân chúng lấp lóa, mơ hồ xếp thành mấy hàng, giống như bầu trời đầy sao. Quận thành này đang ở giữa chiến loạn, trong đau xót chậm rãi khôi phục nguyên khí, phụ cận thị thự nha môn, đã mơ hồ tái hiện sự phồn hoa của ngày xưa. Nhưng qua tối nay, không biết bao nhiêu người phải ly tán vợ con? Bọn họ sẽ hận mình sao? Giống như chính mình năm đó hận Lâm Huyện lệnh và Trương Kim Xưng? Mình cùng Đậu Kiến Đức trở mặt, liên quan gì đến bọn họ? Nhưng hết lần này đến lần khác bị giẫm đạp và bị hư hao, cuối cùng chính là bọn họ! Nếu như mình năm đó không nhấc đao lên, chỉ sợ vận mệnh cũng giống bọn họ thôi? Mọi thứ sở hữu đều bị người khác nắm giữ, không biết tai nạn giáng xuống lúc nào, cũng không biết bởi vì cái gì mà chết.

Đang ngơ ngác suy nghĩ, trong trời đêm phía xa đột nhiên có ánh sáng chợt lóe, lập tức, lại là một vùng ánh sáng lớn hơn nữa.

- Đắc thủ rồi!

Vương Nhị Mao nhảy

dựng lên, đẩy tỳ nữ đang thu thập canh thừa thịt nguội trên bàn ra, giơ tay rút hoành đao. Nhóm nữ nhân rất đáng thương không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chén bát trong tay trên bàn rơi xuống đất vỡ nát bấy. Không đợi các nàng khóc thành tiếng, một luồng lửa sáng ngời xẹt qua bầu trời đêm, đập vào một gốc cây trong giao viện.

- Đông!

Thanh âm không lớn, nhưng khiến cả trạm nghỉ chân đều lung lay một cái. Ngọn lửa phiêu động nhanh chóng dâng lên, theo dòng dầu tưới trên thân cây cháy thẳng lên ngọn. Trên ngọn cây, vài cành khô lá héo cũng cháy theo, trong phút chốc khói đặc cuồn cuộn, hồng tinh lóe ra.

- Sao lại thế này?

Có người hô trong bóng đêm. Càng nhiều bóng người từ sương phòng chui ra, là thị vệ bên người của các lộ hào kiệt, thân thủ bọn họ đều là nhất đẳng, tốc độ phản ứng và kinh nghiệm lâm chiến mà người thường không thể sánh bằng.

Lại là mấy cành hỏa tiễn bay vào, hỗn loạn lọt vào xung quanh các viện vừa bị trưng dụng làm dịch quán. Hoặc là dừng ở trên đất trống, cô độc mà cháy, hoặc là bắn trúng cửa sổ cây cối và vật phẩm dễ cháy, dẫn phát hỗn loạn lớn hơn nữa. Tất cả mọi người ở tại dịch quán đều bị kinh sợ, chen nhau xông ra ngoài cửa, kêu loạn thành một đoàn. Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết hỏi thăm ai xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đành phải tận lực đem thị vệ bên người của mình tập kết đến cùng nhau, chuẩn bị liều mạng bất cứ lúc nào.

Rất nhanh, tiếng kêu la bên ngoài liền cho đoàn người một đáp án xác thực:

- Phụng mệnh Đậu Vương Gia, tru sát phản tặc!

Tưởng Bách Linh một tay vung đao, một tay nhấc mồi lửa, dẫn theo hai mươi mấy tên thanh niên trai tráng vọt vào. Ven đường gặp phải những người cản đường, không hỏi xanh đỏ đen trắng, tất cả đều là một đao bổ xuống.

- Phụng mệnh Đậu Vương Gia, tru sát phản tặc!

Trong đêm tối ngoài sân, không biết bao nhiêu người đang la hét. Không biết bao nhiêu người u mê mà đầu rơi xuống đất. Nhóm hào kiệt trong dịch quán lập tức hiểu được mùi vị, đây là tru sát phản tặc, rõ ràng là mượn cớ đem đoàn người một lưới bắt hết.

- Đậu Kiến Đức hỏng lòng dạ rồi, chuẩn bị đen ăn đen, mọi người đi mau a. Tụ tập vệ đội giết đi ra ngoài!

Dường như mọi người cùng nghĩ tới một nơi đi, có người hắng giọng kêu la. Lập tức, hai người Vương Nhị Mao, Trình Danh Chấn giơ cao hoành đao, đi đầu đánh về phía "Lão Mộc" đang giết người lung tung. Hai bọn họ võ nghệ cao cường, "Lão Mộc" rất nhanh không địch lại, mang theo hơn mười người ác hán hốt hoảng bại lui. Ngoài viện, lại có nhiều hỏa tiễn bắn vào hơn, khiến trọn cái dịch quán bị chiếu sáng trưng.

Trong lòng mọi người cũng được chiếu sáng. Không cần do dự nữa rồi, không phát hiện Trình Danh Chấn vì Đậu Gia Quân mà lập nhiều công lao hiển hách đều đang phấn khởi chống cự sao? Nghe nói Vương Phục Bảo cũng bị vào ngục. Nếu Đậu Kiến Đức trở mặt, đừng trách chúng ta vô tình. Theo sát ở phía sau đám người, Trình Danh Chấn, Thì Đức Duệ, Vương Bạc, Dương Công Khanh dẫn dắt thị vệ bên người giết đi ra. Chỉ cần có người dám chặn đường, mặc kệ gã có phải Đậu Kiến Đức phái tới hay không, chính là một đao vào đầu.

Tinh nhuệ Đậu Gia Quân mai phục tại phụ cận dịch quán cũng hỗn loạn. Đột nhiên phát ra sự việc, bọn họ căn bản không rõ mệnh lệnh trong miệng "Lão Mộc" là thật là giả. Nhưng nếu đối tượng bị giám thị đều lao tới rồi, ít nhất mọi người cần chặn bọn họ trở về. Vào lúc quan quân cấp thấp choáng váng với mệnh lệnh hạ xuống, nhóm binh lính thất kinh quơ binh khí, chạy về đường hướng dịch quán. Không chờ bọn họ nói ra mục đích của mình, binh khí song phương đã đụng phải nhau.

Có người trúng đao ngã xuống đất. Có người lớn tiếng kêu thảm thiết, có người phẫn nộ quát mắng. Chỉ cần đổ máu, thế cục sẽ không chịu bất cứ kẻ nào khống chế. Chỉ trong chốc lát, hạ khách mang theo thân vệ và người giám thị đánh lẫn nhau, đao qua kiếm lại, máu thịt văng tung tóe. Chỉ trong chốc lát, hỗn loạn từ phụ cận dịch quán lan tràn tới toàn thành, thị thự nha môn, xa mã hành, miếu phu tử, phủ nha Thanh Hà, giáo trường, gần như phụ cận tất cả các khu vực trọng yếu trong thành đều nổi lửa. Nhiều đội Đậu Gia Quân không ngừng từ nơi dừng chân xông lên đường phố, ý đồ khống chế thế cục. Nhiều đội thị vệ mặc giáp giống như phát điên lao ra giáo trường, cùng chiến với Đậu Gia Quân.

Không phải ngươi chết chính là ta sống, không ai dám tin tưởng lời của đối phương, sau khi lộ đao ra, có thể sống sót mới là đạo lý duy nhất. Trong hỗn loạn, Trình Danh Chấn nhìn đến Thì Đức Duệ xông tới bên cạnh mình, tách ra sĩ tốt Đậu Gia Quân chặn đường, trực tiếp xông về cửa thành phía Tây. Tri Thế Lang Vương Bạc hùng hùng hổ hổ, toàn thân bị huyết tương bắn tung tóe, sau khi đi theo Thì Đức Duệ giết tạo ra chỗ hổng, phóng đi về hướng cửa thành.

Hỗn loạn lớn hơn nữa cũng không liên tục được lâu lắm. Nếu trước khi khôi phục trật tự không giết ra khỏi Thanh Hà thành, thì tất cả mọi người đều là thịt cá trên thớt của Đậu Kiến Đức. Bàn về kinh nghiệm sống mái với nhau trên giang hồ, trong dịch quán, tùy tiện một hào kiệt đều hơn rất nhiều so với Trình Danh Chấn. Cho nên bất kể tối nay sự tình xuất phát từ hiểu lầm hay không, mọi người đều đã cho rằng cùng một đạo lý, thì phải là, trước hết giết ra khỏi thành, thoát khỏi việc bị lão Đậu nắm trong tay rồi nói sau. Nếu giết nhầm người, về sau giáp mặt lại nói với lão Đậu lời xin lỗi là được. Nếu u mê chết ở giữa loạn quân, thì cơ hội gì cũng không còn.

Bình Luận (0)
Comment