Một đội sĩ tốt Đậu Gia Quân vọt chéo tới, ý đồ phủ kín đường đi của mọi người. Vương Bạc là người thứ nhất tiếp đón, vung đao ngăn trở tướng lĩnh dẫn đội. Thì Đức Duệ đánh về phía phải, Dương Công Khanh đánh về phía trái, quần hùng Hà Bắc khác đồng loạt mà lên, chưa bao giờ phối hợp ăn ý như hôm nay, gọn gàng mà linh hoạt, không chút nào giấu riêng. Tuy rằng mỗi người bên người chỉ có mấy chục tên thị vệ, sức chiến đấu lại vượt xa đối phương một mảng lớn. Đội ngũ chặn đường nháy mắt bị chia năm xẻ bảy, mấy cái quan quân cấp thấp đầu tiên ngã xuống đất, những người khác sợ tới mức hô to một tiếng, chạy trối chết mà trốn.
- Muốn sống thì đuổi theo kịp ta!
Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, Tri Thế Lang Vương Bạc cầm trong tay đao thép, nghiễm nhiên giống như một sát thần áo giáp. Trên giang hồ lăn lộn nhiều năm như vậy, y hiểu rõ ràng mình khi nào thì mới có thể quơ được cơ hội thượng vị. Chỉ cần cứu đoàn người thoát đi tìm đường sống, sau này, cả vùng đất Hà Bắc sẽ không người nào còn dám nói mình là khách ngoại lai. Cờ xí của Tri Thế Lang, liền có thể kề vai sát cánh cờ xí của Hạ vương, địa vị ngang nhau.
Trong hỗn loạn, mọi người không rảnh phân biệt thị phi. Có người đồng ý xuất đầu, đoàn người tình nguyện mù quáng theo. Vài tên Hạ khách khác mang theo thị vệ gia nhập đội ngũ của đám người Vương Bạc. Tiếp theo, lại là một số lớn. Rất nhanh, chi đội ngũ này liền bành trướng tới mấy trăm người, đi dọc một đường thu nạp thêm thị vệ các nhà từ giáo trường và những vị trí khác xông lại bảo hộ chủ tướng, trùng trùng điệp điệp chạy đánh về phía cửa Đông.
Giữa một mảnh hỗn loạn, Tưởng Bách Linh và Trình Danh Chấn dẫn dắt hai chi đội ngũ giúp nhau truy đuổi, ngược lại lại thành bình thường nhất. Vòng qua một con đường, bọn họ cùng chạm trán đám người Ngũ Thiên Tích ở chỗ trước đó đã hẹn hội hợp. Lại vòng qua một con đường, trong bóng tối lại lao ra hai mươi mấy người, mỗi người đều mặc phục sức quan quân cấp thấp của Đậu Gia Quân, trên mặt tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt dứt khoát.
- Giáo đầu mời đi theo ta!
Một người mặc y phục Tứ phẩm tướng quân trong đó hắng giọng tiếp đón. Không dám chạm vào ánh mắt Trình Danh Chấn, cúi đầu xông về đội ngũ phía trước.
Trình Danh Chấn nghe cái thanh âm này cực kì quen thuộc, nhìn kỹ một chút, thấp giọng hỏi:
- Trương Cẩn, là ngươi sao? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?
- Gã là ái tướng tâm phúc của Vương đại ca!
Tưởng Bách Linh thay Trương Cẩn đáp lại:
- Đêm nay tham dự đại đa số mọi người đều là, có mấy người không phải, nhưng cũng từng chịu ân huệ của Vương đại ca! Không nói này đó, đi nhanh lên, miễn cho Đậu Kiến Đức chó cùng rứt giậu.
Trình Danh Chấn "Ừ" một tiếng, bước nhanh hơn. Hắn hiểu được tâm tình Trương Cẩn lúc này. Ngày đó rời khỏi Minh Châu Doanh nhằm thăng chức, Trương Cẩn khẳng định cho là mình đi theo Đậu Kiến Đức có thể thành lập một phen sự nghiệp cái thế. Kết quả sự nghiệp cái thế chưa kịp tạo dựng lên, lại thấy được một mặt bản tính cực kỳ âm u của Đậu Kiến Đức. Cái loại cảm giác này không chỉ là thất vọng, mà là còn bao hàm một cảm giác bị lừa gạt, bị lừa gạt đau đớn. Giống như chính mình ngày trước ở Quán Đào huyện, lúc nhìn thấy được bộ mặt thật của đám người Lâm Huyện lệnh, Đổng Chủ Bộ.
Một đội sĩ tốt Đậu Gia Quân tiến đến bình loạn ngăn trở đường đi, bị Tưởng Bách Linh lấy thân phận "Lão Mộc " lừa gạt qua. Lại chạy thêm mấy chục bước, gặp một sĩ tốt vẫn được gọi là tiểu giáo, đang dọc theo đường phố ban bố chỉ thị mới nhất của Đậu Kiến Đức. Mệnh lệnh cho mọi người đều tự trở về nơi dừng chân, không cho tham dự cứu hoả. Một khắc sau, dám ở lại trên đường phố đều lấy tội thông đồng với địch mà luận xử. Nghe thấy lời ấy, Tưởng Bách Linh không nói hai lời xông đi lên, xoay một đao chém vào người tiểu giáo, chiếm lệnh tiễn trong tay:
- Có người giả truyền mệnh lệnh, ngăn cản đại quân bình loạn!
Vương Nhị Mao hắng giọng tuyên bố chứng cứ phạm tội của người chết, Ngũ Thiên Tích dẫn người xúm đi lên, giết sạch nhóm lính liên lạc.
- Tào Đại tướng quân có lệnh, người dám ngăn trở cứu hoả, giết không tha!
Tưởng Bách Linh giơ cao lệnh tiễn mang theo máu, truyền đạt ra một mệnh lệnh hoàn toàn tương phản với vừa rồi. Xung quanh mấy chỗ nhà dân vốn có sĩ tốt đã rụt trở về, nghe nói mệnh lệnh, lại u mê vọt ra.
Cứu hoả là lẽ thường, ngăn cản cứu hoả thì bụng dạ khó lường. Từ việc trân trọng gia viên, bản năng mọi người đều lựa chọn tin tưởng Tưởng Bách Linh nói dối mà không phải là sự thật được những người khác lặp lại:
- Tào Đại tướng quân có lệnh, người dám ngăn trở cứu hoả, giết không tha!
Nhìn thấy có cơ hội có thể đi, Vương Nhị Mao tổ chức một số lớn người, nửa chạy về phía trước, nửa kêu lên truyền bá ra mệnh lệnh giả. Trong hỗn loạn, không người có thể nhận thật giả, hoàn toàn dựa vào trực giác mà chọn lựa. Người cứu hoả và người ngăn cản cứu hoả rất nhanh chóng xảy xung đột, tiếng kêu càng ngày càng kịch liệt.
Như vậy một đêm, không biết phải chết bao nhiêu người. Trình Danh Chấn thầm nghĩ trong lòng, nhưng không cách nào thay đổi sự thật. Hắn không thể khiến cho mình yếu đuối, cũng không thể để trong lòng mình còn thương hại. Trong loạn thế, người không có lương tâm mới có thể sống càng tự tại. Ở giữa lương tri và sinh mạng, đại đa số mọi người chỉ có thể lựa chọn vế sau.
Chốc lát đi tới trước miếu phu tử, Tưởng Bách Linh dẫn đoàn người xông tới một cái trạch viện. Giáo Úy phụ trách trông coi trạch viện là một lão binh đi theo Đậu Kiến Đức đánh trận nhiều năm, làm người xưa nay tỉnh táo. Nhìn thấy Tưởng Bách Linh cứng đầu cứng cổ nhằm phía cửa chính, lập tức giơ đao lên đến, lớn tiếng quát hỏi:
- Lão Mộc, ngươi không ở dịch quán bên kia, đến nơi đây làm gì?
- Phụng mệnh lệnh Tào Đại tướng quân, tiến đến hiệp trợ ngươi xem quản phạm nhân!
Tưởng Bách Linh vừa đáp lại, vừa tiếp tục hướng tới gần phía trước. Tên Giáo Úy kia làm sao chịu tin, bổ một đao về phía trước, lớn tiếng ra lệnh:
- Đứng lại. Đem quân lệnh tiễn của Tào Đại tướng ném lại đây! Không cần tiến lên trước nữa, tiến lên trước ta liền hạ lệnh bắn tên đó!
- Đừng, đừng, lệnh tiễn ở trong này!
Tưởng Bách Linh giơ lên lệnh tiễn vừa mới giành được, lớn tiếng giải thích. Còn muốn tiếp tục tiến lên đục nước béo cò, nhưng không ngờ có mấy tiếng dây cung vang trên đỉnh đầu, một loạt vũ tiễn chỉnh tề cắm xuống trước người.
Y bị làm sợ tới run rẩy, khẩn trương dừng bước. Cầm lệnh tiễn vừa định ném lên phía trước, phía sau đột nhiên vang lên thanh âm của Ngũ Thiên Tích:
- Cầm nhầm, là căn này. Đậu Vương Gia tự mình ban phát lệnh tiễn mạ vàng, người cầm lệnh này, như Vương gia đích thân tới!
Tiếng nói hạ xuống, Ngũ Thiên Tích giơ một cây lệnh tiễn màu vàng nhạt ra trước đội ngũ. Như không có chuyện gì bước qua hàng vũ tiễn vừa bắn ra cảnh giới, đi nhanh thẳng về phía trước.
- Đứng lại, ta như thế nào chưa thấy qua ngươi!
Tiểu giáo Trông coi Vương Phục Bảo nhận ra lệnh tiễn của Đậu Kiến Đức, lại không nhận biết Ngũ Thiên Tích. Trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
- Khi lão tử lăn lộn lục lâm, ngươi còn đang bú sữa mẹ đấy!
Ngũ Thiên Tích hầm hừ mắng, đem lệnh tiễn trực tiếp đưa tới dưới mũi đối phương. Tên Giáo Úy kia bị dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của Ngũ Thiên Tích làm cho không ngừng lui về phía sau, trong nháy mắt thân thể liền đứng dựa vào cửa chính. Y không biết mình nên làm cái gì bây giờ, lệnh tiễn đích xác là thật, nếu kháng mệnh không tôn, tiếp tục khó xử đám người "Lão Mộc", về sau chính mình chắc hẳn phải rơi đầu. Nhưng nếu để cho gian tế thừa dịp cướp đi Vương Phục Bảo, chỉ sợ chính mình cũng không sống được.
- Thế nào, thấy rõ ràng chưa, thấy rõ ràng còn không sai người mở cửa?
Ngũ Thiên Tích trầm giọng chất vấn, cái mũi đã chạm tới chóp mũi đối phương.
Một cỗ sát khí rét căm căm nháy mắt truyền khắp tên toàn thân Giáo Úy kia. Dưới tình thế cấp bách, y đột nhiên nghĩ đến một sự tình. Lại lui về phía sau nửa bước, lui về đẩy ra cửa viện, sau đó hướng trên tường viện hô:
- Đều thu cung tiễn lại, là người một nhà. Tới hiệp trợ chúng ta trông giữ tội phạm quan trọng!
Nhóm cung tiễn thủ mai phục ở trên tường viện vốn cũng không muốn xung đột cùng nhân mã của Tào Đại tướng quân, nghe được mệnh lệnh, đều từ chỗ tối hiện thân ra. Ngũ Thiên Tích thấy đối phương chịu thua, ngẫm nghĩ một chút, ra lệnh:
- Khí thế kẻ cắp ngất trời, nơi đây chỉ sợ không nên ở lâu. Đem phạm nhân giao cho ta, ta tự mình áp đưa gã tới trong địa lao phủ Vương gia!
- Này...
Trên mặt Giáo Úy minh hiển lộ ra vẻ hoài nghi, nhưng nhắc tới cũng kỳ lạ, không đợi Ngũ Thiên Tích rút đao giết người, y đã lớn tiếng sửa miệng:
- Không thành vấn đề, liền ấn ngài nói mà xử lý. Là ngài lấy ra kim lệnh của Vương gia a!
Dứt lời, thừa dịp Ngũ Thiên Tích chưa mở miệng liền lui về phía sau mấy bước, thoát ly khỏi phạm vi công kích của đối phương, sau đó la lớn:
- Giải phạm nhân ra, đeo còng tay xiềng chân vào. Để gã đi theo lão Mộc đi! Là kim lệnh của Vương gia, xảy ra sự tình gì không quan hệ đến bọn ta!
Lúc này, không riêng gì Ngũ Thiên Tích, tính cả đám người Tưởng Bách Linh ở phía sau Ngũ Thiên Tích cũng si ngốc. Đối phương rõ ràng nhìn ra sơ hở, lại cam tâm tình nguyện nộp Vương Phục Bảo ra. Y rốt cuộc là giở cái trò gì? Hay là bị sát khí trên người Ngũ Thiên Tích làm cho sợ choáng váng?
Nhưng vào lúc này, tên Giáo Úy kia vụng trộm đưa mắt liếc nhìn Ngũ Thiên Tích một cái:
- Ta chưa thấy qua ngươi. Nhưng ngươi nếu có thể lấy được kim lệnh của Vương gia, nói vậy không phải nhân vật bình thường. Vương Tướng quân giao cho ngươi rồi, các huynh đệ đều nhìn tận mắt đó!
Trong nháy mắt, đám người Ngũ Thiên Tích, Trình Danh Chấn sáng tỏ trong lòng. Cắn răng hướng đối phương gật gật đầu, đỡ Vương Phục Bảo vẫn còn đang tê dại hai mắt từ trong tay ngục tốt, xoay người đi ra ngoài.
- Ta vừa rồi nghe thấy, đại đội binh mã đều chạy Tây Môn rồi!
Giữa nháy mắt thoáng qua, tên Giáo Úy kia lấy thanh âm cực thấp nói. Sau đó thân mình bỗng nhiên cúi thấp xuống phía dưới, kêu thảm hô:
- A, ngươi, ngươi giả truyền quân lệnh, người tới...
Dứt lời, chuyển đao qua một tay, chém vào cánh tay phải của mình.
Bóng người đan xen, xa xa ai cũng thấy không rõ là y tự thương hại hay là bị người khác chém tổn thương. Không đợi đám lính canh ngục phản ứng lại, đám người Ngũ Thiên Tích đã che chở Vương Phục Bảo, bước nhanh giết ra ngoài. Cung tiễn thủ vội vàng giương cung cài tên, ý đồ ngăn cản người cướp ngục giết ra khỏi trùng vây. Nhưng làm sao còn tác dụng, sau khi bắn phải hai ba kẻ đồng mưu, trơ mắt nhìn Vương Phục Bảo bị người lôi vào trong bóng tối.