Lúc mọi người đang chạy lảo đảo ra hai con đường thì Vương Phục Bảo mới hiểu mình đã được cứu ra khỏi ngục giam rồi. Hai chân đi trên mặt đất, y thở hổn hển rồi ra lệnh:
- Bỏ ra ra, bỏ ta ra. Các ngươi đang làm cái gì đấy? Các người có biết mình đang làm cái gì không? Đây là mưu phản đấy. Lão Đậu chỉ là muốn giáo huấn ta một chút thôi, mấy ngày nữa sẽ thả ta ra, các ngươi làm thế sau này sao ta đối mặt với ông ấy thế nào đây?
Võ công của y cao cường, trong doanh trại từ trước đến nay đã mạnh rồi, hai chân y vùng ra khiến cả đội phải dừng lại:
- Quay về, quay về, ta không thể đi được. Các ngươi cũng cùng ta trở về, lão Đậu bên kia đã có ta gánh vác!
Vương Phục Bảo la lên, quay người lại muốn về, mấy người kéo y mà không được. Vương Nhị Mao tức giận vô cùng, đuổi lên phía trước, giơ tay đập vào cổ y:
- Huynh tỉnh lại đi. Nếu chỉ là muốn giáo huấn huynh thì còn làm một trận chiến lớn như vậy sao? Đêm nay có bao nhiêu người vì huynh mà chết, huynh quay về bọn họ nhắm mắt thế nào đây?
- Ngươi!
Vương Phục Bảo bị đánh một cái giật mình, bây giờ mới nhận ra Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao cũng có trong đội ngũ. Y dừng bước ù ù cạc cạc hỏi:
- Vương huynh đệ, Trình huynh đệ còn cả Võ huynh đệ, sao mọi người đến hết đây thế này? Ngươi vào lúc nào sao ta không biết?
- Lão Đậu chuẩn bị chặt đầu huynh, đương nhiên ba người chúng ta phải lừa mà đến, để huynh không bị chết, chúng ta đã tạo phản!
Vương Nhị Mao giậm chân tức giận, hận là không thể vả vào cái miệng rộng cho Vương Phục Bảo mấy cái để cho y tỉnh táo trở lại:
- Giết sạch để tránh việc về sau, cắt đứt hậu họa còn có thể hiến tế cho địa vị của y.
- Ngươi nói bậy! lão Đậu vốn dĩ không phải là loại người như vậy!
Vương Phục Bảo bất kể thế nào cũng không tin lời đối phương nói, y chỉ vào mũi Vương Nhị Mao quát mắng:
- Ngươi dám nói xấu lão Đậu, đừng trách ta không coi ngươi là huynh đệ nữa. Quay về, ta sẽ thỉnh tội với lão Đậu.
- Thỉnh cái rắm ấy!
Vương Nhị Mao chụp lấy ngón tay của y:
- Huynh hãy nghe đây, bây giờ xung quanh là động tĩnh gì? Huynh hỏi lại mọi người xem, vừa rồi ta nói có phải là thật không? Muốn về, cũng phải để mọi người ra thành đã, ông đây không muốn nợ họ, không muốn làm uổng cái mạng trung thần.
- Ngươi...
Vương Phục Bảo tức đến mức run lên, quay lại nhìn những người khác, phát hiện ra mọi người đều nhìn mình, ánh mắt tràn đầy sự thương hại:
- Lão Đậu không phải loại người như vậy đâu!
Giọng nói của y càng ngày càng bất lực, lần lượt nhìn qua Trình Danh Chấn, Ngũ Thiên Tích và Trương Cẩn. Cuối cùng là nhìn vào Tưởng Bách Linh:
- Ngươi là thân vệ của Tào Đán, ta biết ngươi. Ngươi nói xem, lão Đậu có phải là loại người như vậy không? Chuyện hôm nay hoàn toàn là hiểu lầm, đúng không?
Càng nói, tiếng của y càng yếu đi rồi mơ màng khóc nức lên. Tưởng Bách Linh cũng không trả lời ngay mà chỉ nhìn sang hai bên. Vương Phục Bảo tuyệt vọng không nhìn gã nữa, chậm rãi quét qua gã. Bất ngờ y nhìn thấy phía trước có mấy người đang cầm đao bổ bổ chém chém, có người hô to “giết phản tặc”, có người mắng Đậu Kiến Đức không có lương tâm. Hai bên nói lẫn nhau không thuyết phục được đối phương đành phải phân ra ngươi chết thì ta sống.
- Ra khỏi thành trước đã, sau khi ra khỏi thành, từ từ nghĩ cách. Nếu lão Đậu chỉ muốn giáo huấn huynh thì tự nhiên sẽ phái người đi mời huynh về!
Không dám chậm trễ làm mất nhiều thời gian, Trình Danh Chấn đi đến bên Vương Phục Bảo và lôi tay y đi.
Suýt nữa thì Vương Phục Bảo ngã, y bước thất tha thất thểu, vất vả lắm mới đứng vững được, Trình Danh Chấn đỡ tay, y thở hổn hển trả lời:
- Vậy ra khỏi thành trước. Sau khi các ngươi đi, ta sẽ về thỉnh tội với lão Đậu. Ông ấy là đại nhân rộng lượng, chưa biết chừng sẽ không truy cứu tội của các ngươi đâu.
Mọi người biết y đã bị đả kích quá mạnh, nhất thời không phân biệt được thật giả, cho nên cũng không muốn tranh luận với y thêm nữa. Chỉ có thể mang y thoát ra khỏi nơi nguy hiểm rồi tính tiếp. Mọi người đi rẽ gặp quân địch chặn đường thì có thể lấy lệnh bài của Đậu Kiến Đức ra để đánh lừa, không lừa được thì sẽ dùng đến đao để mở đường. Hai, ba rẽ họ đã đi tới vùng gần cửa Đông.
Trong kế hoạch hành động, Trình Danh Chấn đã sắp xếp một đám người đi cướp cổng. Ai ngờ vừa đi vào phụ cận ngõ nhỏ thăm dò thì ngoài cửa đông có hơn mười xác chết, một gã võ tướng cao to vác hoành đao phi ra chặn ở cửa. Phía sau còn có mấy trăm binh lĩnh tinh nhuệ, ai cũng uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí.
- Toi rồi, chỗ này có họ Tào, bọn Tiểu Lục Tử thất thủ rồi!
Tưởng Bách Linh ở trong ngõ hẻm thò đầu ra rồi co rụt lại, hướng về phía đám Trình Danh Chấn báo cáo.
- Các huynh đệ khác đâu rồi, chẳng lẽ chết hết rồi sao?
Trình Danh Chấn kinh hãi, thấp giọng hỏi dồn. Nhưng lúc này, từ tường sân của mấy nhà dân bắn ra cái đầu, cái đầu kia chính là Tiểu Lục Tử thân tín của Tưởng Bách Linh. Người mang đầu đang dùng ám hiệu để chào hỏi với bọn Trình Danh Chấn, sau đó sau đó lên trước báo cáo:
- Là Du kỵ tướng quân Tào Duệ tự đích thân mang người giữ cửa đến. Chúng ta căn bản không xông ra được.
- Không phải là ngươi chụp ngực trước rồi sao? Sao mà thời khắc quan trọng lại đi ỉa thế? Hôm nay không xông ra cũng phải xông ra, nếu không mọi người đều phải chết ở đây!
Tưởng Bách linh trầm mặt xuống, lớn tiếng quở trách.
Mặt của Tiểu Lục Tử tím tái như gan lợn, dậm chân quay người chuẩn bị đi đến cổng thành dùng mạng sống của mình để mở đường. Trình Danh Chấn thấy thế vội giơ tay ra ngăn lại:
- Không nên vội!
Hắn thấp giọng ra lệnh cho Tiểu Lục Tử:
- Ngươi mang theo mấy người nữa, đốt hết những nhà bên trái con đường kia đi. Sau đó cùng với dân chúng gần đó hô to kêu cứu!
Tiểu Lục Tử do dự một chút không hành động gì. Tưởng Bách Linh đá cho gã một cái, quát lớn:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi mau? Lúc Trình giáo đầu đánh giặc ngươi còn chưa mặc quần đâu!
- Vâng!
Tiểu Lục Tử cúi đầu chào rồi chạy vội đi. Trình Danh Chấn nhìn mọi người rồi tiếp tục phân công nhiệm vụ cho mọi người:
- Đợi lửa cháy, dù Tào Duệ có chịu phân binh hay không. Bách Linh ngươi và Ngũ Tiên Tích mang theo một nửa thuộc hạ lập tức chạy về phía cổng thành. Ta và Vương Nhị Mao sẽ đuổi theo ngươi. Vừa chạy ngươi hãy vừa lớn tiếng cầu viện về phía Tào Duệ...
Những người còn lại làm việc với hắn đã nhiều năm, đều biết khả năng của đối phương. Họ không chút do dự mà gật đầu tự chuẩn bị sắp lâm chiến. Toàn bộ quá trình vạch ra kế hoạch, Vương Phục Bảo đều đứng một bên nghe ngơ ngác. Hình như chuyện không có liên quan gì đến mình, không nói chuyện cũng không nghe chữ nào. Đợi mọi người đi chuẩn bị rồi, rốt cuộc y hiểu thế này là thế nào, liền đi đến bên cạnh Trình Danh Chấn vội vàng bổ sung một câu:
- Ta ở sau ngươi, ta đã từng dạy Tào Duệ mấy lần, sức của gã cũng không làm gì được ta!