Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 547 - Chương 191: Tranh Giành (15).

Chương 191: Tranh giành (15).

Lúc nói chuyện, Tiểu Lục Tử đã đốt mất nửa con phố rồi. Lửa bốc cháy lên, mấy nơi gần đó đều bị cháy thành một biển lửa. Đám dân chúng ở trong nhà gặp phải họa trời giáng, đành phải gào khóc kêu cứu. Đám Tiểu Lục Tử cũng lập tức xúm lại dùng đao ép đám dân chúng. Sau đó lại bảo bọn họ cùng mình kêu cứu.

- Cứu ta với, cứu ta với, kẻ tặc giết tới rồi!

- Cứu ta với, có người phóng hỏa rồi!

Tiếng kêu thảm thiết sóng sau cao hơn sóng trước khói đặc tràn ra đến tận cổng thành. Tên tướng lĩnh gác cổng Tào Duệ nghe thấy đám dân chúng kêu cứu, trong lòng lập tức loạn lên. Y nắm chặt đao bảo đám thủ hạ giương cung tên. Y không tin rằng vô duyên vô cớ lại có lửa cháy, lúc này cửa tây đang có chiến sự, hầu hết binh mã đều tập trung qua đó. Nếu như mình lại chỉ có một lực lượng nhỏ thì rất dễ sẽ bị kẻ thù khống chế.

Vỗn dĩ Trình Danh Chấn cũng không trông mong vào hiệu quả kế điệu hổ li sơn của Tiểu Lục Tử. Hắn cùng với Tưởng Bách Linh, Ngũ Thiên Tích dẫn theo mấy người nữa vung đao lên “binh, binh, binh” chiến thành một đoàn. Một bên, Tưởng Bách Linh và Ngũ Tiên Tích dẫn theo hơn mười tướng sĩ “Đậu gia quân” đi về phía cổng thành. Đám mâu tặc “hại dân hại nước” Vương Phục Bảo, Vương Nhị Mao, Trình Danh Chấn thì dùng vạt áo che nửa cái đầu lại, không buông tha mà đuổi giết phía sau.

Chiến đoàn chuyển lên đường phố, Tưởng Bách Linh lập tức kêu cứu:

- Tào tứ huynh, cứu ta. Vương Bạc cùng Dương Công Khanh tạo phản, đốt hết dịch quán rồi!

Vừa nói vừa bỏ lại huynh đệ cản phía sau, liều mạng chạy về phía cổng thành.

Du kỵ tướng quân Tào Duệ từng có duyên với Tưởng Bách Linh, biết đối phương là tâm phúc của đại tướng quân Phiêu Kỵ Tào Đán, không dám giương mắt nhìn y bị kẻ bịt mặt chém chết. Nhưng do thói quen cảnh giác gác cổng thành, y cũng không hoàn toàn tin tưởng vào Tưởng Bách Linh, y nhíu mày lớn tiếng ra lệnh:

- Ngươi tránh đi, để ta dùng cung tên đối phó với bọn chúng!

- Tạ ơn Tào tứ ca!

Tưởng Bách Linh chỉ đợi những câu này, gã vọt tới bên cạnh Tào Duệ, tướng sĩ “Đậu gia quân” phía sau rõ ràng không phải là đối thủ của nhóm “hại dân hại nước”. Đám còn lại không dám tham chiến kêu thảm thiết rồi ôm đầu trốn ra cổng thành.

- Đứng lại, đứng lại hết cho ta. Đừng có chạy lung tung! Cung tên đâu...

Tào Duệ đột nhiên cảm thấy chuyện có gì không ổn liền rút đao ra thét lên. Tưởng Bách Linh cũng đâu cho y có cơ hội tỉnh ngộ, thân thể khẽ rùn xuống, cánh tay nương sức luân một vòng, trong nháy mắt đã hạ gục đám cung tiễn thủ bên cạnh mình xuống.

Đám người giương cung tên bị tập kích cũng kêu lên thảm thiết, lại không thèm quan tâm gì đến mệnh lệnh của chủ tướng, đều tản đi tránh né. Tào Duệ tướng quân tức đến tái mặt, quay ngựa chém đao về phía lưng Tưởng Bách Linh. Tưởng Bách Linh cũng không cho y có cơ hội ra tay, dựa vào cơ thể linh hoạt, tránh đông né tây, nhảy lên, chui vào đám cung tiễn thủ, trong nháy mắt đã đánh cho đám cung thủ tan tác.

- Ta bổ ngươi này!

Tào Duệ hổn hển, phóng ngựa qua chỗ Tưởng Bách Linh. Nói thì chậm nhưng lúc đó thì nhanh, đám Ngũ Tiên Tích giả dạng Đậu Gia Quân đã đến gần, chia ra mấy người đối phó với đám cung thủ, còn lại xông hết về phía Tào Duệ.

Nhìn thấy đám cung thủ nhà mình bị uy hiếp, thân tín của Tào Duệ cũng không giữ cổng thành nữa mà như ong vỡ tổ xông ra. Ngũ Thiên Tích và mọi người nhân cơ hội này dùng áo che mặt rồi đuổi giết về phía cổng thành, kết thành một trận hình tam giác đơn giản, lập tức dọc theo đường cái đi lên cổng thành khống chế ròng rọc treo ở huyền môn.

- Ngăn chúng lại!

Đến lúc này, rốt cuộc Tào Duệ mới hiểu lực trọng điểm công kích của đối phương ở đâu, buông tha cho Tưởng Bá Linh, y chỉ huy thân binh đi chắn đường. Chiến mã vừa mới quay đầu thì đột nhiên xông ra một tráng hán, một quyền ở tay đấm vào cổ ngựa, làm con chiến mã hí dài, lảo đảo suýt đổ.

Chiến mã được huấn luyện nhiều năm, chúng đều hiểu phải bảo vệ chủ nhân, cho nên trước khi bị ngã xuống đất nó cũng không đè vào người Tào Duệ. Tào Duệ ngã nhào giật mình kinh hãi, quơ lấy đao phản kích, không đợi cho y nhìn rõ vị trí của đổi thủ, tráng hán che mặt này lại nhảy về phía trước, lướt qua lưng ngựa, bả vai như thanh chùy hích trúng ngực Tào Duệ.

- A

Du kỵ tướng quân kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người và ngựa đều ngã vật xuống. Tráng hán kia một tay ấn xuống đất, hai chân quét như chong chóng đá về phía đám binh lính Đậu gia đang xông về trước cứu chủ. Tào Duệ cố gượng dậy la lớn:

- Dừng tay, mở cửa thành ra cho ông!

- Đừng...

Tào Duệ muộn mệnh lệnh các huynh đệ không phải chịu uy hiếp, vừa nói ra miệng thì đột nhiên lại dừng lại. Mượn ánh lửa chiếu xa xa, y thấy rõ người bắt giữ mình là ai. An quốc Đại tướng quân Vương Phục Bảo! Hào kiệt số một trong Đậu gia quân. Bản thân mình đều do ông ta dạy bảo, bây giờ lại muốn bắt người ta cũng là điều không thể.

- Mở cổng ra, tối nay đã nhiều người chết rồi!

Vương Phục Bảo thở dài, buông Tào Duệ ra, thấp giọng ra lệnh.

- Bon chúng... bọn chúng tới cứu ngài sao?

Tào Duệ nhìn khắp nơi, hổn hển hỏi dồn.

- Ừ!

Vương Phục Bảo cười thảm gật đầu, sau đó chắp tay về phía các huynh đệ trên cổng thành đang ngây ngốc nhìn xuống dưới:

- Gây phiền toái cho mọi người! Trong lòng Vương mỗ áy náy vô cùng, đã từng là huynh đệ tốt, không cần phải liều mạng ngươi chết ta sống đâu!

Lúc nói chuyện, Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao cũng bỏ vạt áo xuống lộ ra những gương mặt khiến mọi người phải kính nể. Tướng quân Tào Duệ nhìn rốt cuộc thở dài:

- Bại trong tay mọi người, Tào mỗ cũng không có gì oan uổng. Mở cổng, mở cổng, thả Trình quận thủ đi. Đến Sài đại tướng quân cũng không bắt ngươi, chúng ta không cần cậy mạnh!

Lúc Vương Phục Bảo lộ mặt ra, các huynh đệ đều không đánh nữa. Nghe Tào Duệ chỉ bảo, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Họ đến chỗ ròng rọc, ba chân bốn cẳng kéo cổng thành lên. Trình Danh Chấn cũng không dám chậm trễ cho mọi người đi ra. Đợi họ ra hết, Du kỵ tướng quân nhặt đao bên cạnh lên, nửa chống nửa quỳ nói:

- Tiễn Vương đại ca! Trên đường núi cao đường xa, đại ca hãy bảo trọng!

- Tiễn Vương đại a!

Mấy trăm binh lính dưới cổng thành cũng nửa quỳ làm một lần lễ cuối cùng với Vương Phục Bảo.

- Ta, ta...

Vương Phục Bảo cảm động đến rơi lệ, miệng run run không nói nổi câu từ biệt. Trong tầm mắt chỉ nhìn thấy khói trong thành Thanh Hà dày đặc, lửa cháy bùng bùng, không biết bao nhiêu là dân chúng vô tội chết thảm. Một đêm hôm nay không biết bao nhiêu tướng sĩ u mê đã ngã xuống lưỡi đao của mình.

“Ta phải đi đâu”, nhìn vẻ mặt chân thành của các huynh đệ, y tự hỏi lòng mình. Sau đó y lại phát hiện ra đêm thật dài, con đường không cùng chung điểm với mình.

Bình Luận (0)
Comment