Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 548 - Chương 192: Tranh Giành (16).

Chương 192: Tranh giành (16).

- Đi thôi!

Trình Danh Chấn không dám trì hoãn ở nơi nguy hiểm, hắn đi lên kéo nhẹ vạt áo của Vương Phục Bảo, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

- Ừ!

Đã đến lúc này rồi, rốt cuộc Vương Phục Bảo cũng hiểu tất cả không còn có thể xoay chuyể được nữa rồi, y xoay người đi cùng mọi người. Mọi người cũng không dám đi đường lớn mà phải tìm đường mòn hoang vắng hướng lách về phía tây mà đi, trời đã sáng xác định xung quanh không có binh lính đuổi theo, họ mới tìm tạm một chỗ có nguồn nước để nghỉ ngơi.

Vương Nhị Mao sắp xếp người đi kiếm những món ăn dân dã, Trình Danh Chấn và Ngũ Thiên Tích thì cẩn thận kiểm tra lại quân số. Sau khi kiểm tra quân số, họ thấy rằng hơn hai trăm thị vệ thì giết ra chưa đến 70 người. Tất cả chiến mã đều ở trong thành, một con cũng không thể dẫn ra được. Cũng may là mọi người đều có cùng một loại binh khí, không đến mức không thể tự bảo vệ mình được. Nếu không, chưa cần Đậu Kiến Đức phái binh đến đuổi giết thì chỉ tình cờ gặp sơn tặc trên đường thôi, mọi người cũng chỉ còn biết chờ chết!

Hai ngày trước đám quân vệ còn xót xa cho Thanh hà bị chiến hỏa tán phá, người ở thưa thớt thì lúc này lại phát hiện ra người ở thưa thớt cũng có cái hay của nó. Đi vào trong bụi cỏ chưa đến một lúc, Vương Nhị Mao đã xách ra hai con thỏ, một xâu gà rừng mang về. Mọi người tất bật chạy ra đỡ, đắp đất làm bếp, lấy mũ sắt làm nồi tìm những quả dại có vỏ cứng đi lấy nước cho vào nồi, rất nhanh đã là ra rất nhiều “nồi” canh thịt.

Ăn xong bữa sáng, trong bụng mọi người nóng lên đến tận cổ, họ ngồi trên tảng đá mồm năm miệng mười bàn về những dự tính của hiện tại và sau này. Trương Cẩn vốn là huynh đệ của Minh Châu Quân, đương nhiên là trở lại dưới trướng của Trình Danh Chấn. Tưởng Bách Linh và Trình Danh Chấn từng có thù từ trước nhưng trải qua một đêm chiến trận, hận thù cũng coi như hết, cho nên anh ta cũng tình nguyện đến Tương Quốc một thời gian ngắn. Phiền toái hơn là Ân Tiểu Lục vốn là võ tướng hiệu lực của Vương Phục Bảo, lúc này chủ soái còn chưa có định hướng, bọn họ cũng không tự tính toán được gì. Họ đành liếc nhìn Trình Danh Chấn, hy vọng hắn có thể khuyên Vương Phục Bảo cùng ra đi.

Trình Danh Chấn thầm cân nhắc lý do thoái thác một chút rồi đi đến gần Vương Phục Bảo hỏi nhỏ:

- Đại ca, có lẽ hiểu lầm giữa huynh và lão Đậu nhất thời khó có thể hết được, chi bằng theo đệ quay lại quận Tương Quốc đã. Sang bên đó, có mấy huynh đệ chúng ta cũng được, cùng quy tụ lại một chỗ.

- Ừ!

Vương Phục Bảo nhìn đốm lửa nấu cơm, có chút không đành lòng. Trình Danh Chấn đã khuyên giải nhiều lần mới được, y thấp giọng trả lời:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó thì cố gắng duy trì mối quan hệ với lão Đậu. Giữa người với người có gặp nhau thì cũng có chia tay chứ? Nếu như ông ta có thể sửa chữa…

Mặc dù trong lòng không có hy vọng gì nhưng Trình Danh Chấn cũng không đành lòng đả kích Vương Phục Bảo.

- Sau đó lão Đậu chỉ huy tiến công, chúng ta sẽ cùng lão Đậu người chết, kẻ sống, đúng không?

Vương Phục Bảo ngắt lời hắn mà nói, rồi lắc đầu cười khô:

- Chẳng phải ta đã nói đệ, dựa vào Minh châu doanh của đệ căn bản là không địch nổi lão Đậu. Cộng thêm hai huynh đệ chúng ta cũng không được, hơn nữa ta cũng quyết không chĩa đao về phía lão Đậu đâu.

- Vậy thì cũng không thể giơ cổ ra cho lão ta chém được!

Vương Nhị Mao cười lạnh xen vào.

Trình Danh Chấn nhẹ nhàng gật đầu:

- Đệ sẽ không chủ động công kích lão Đậu. Nhưng nếu lão ta muốn chỉ huy chiến đấu, đệ cũng chỉ có thể cùng đấu mà thôi, trước sau gì ông ta cũng đuối lý trước…

- Là ta đã làm liên lụy cho đệ rồi!

Không đợi cho hắn nói xong, Vương Phục Bảo đã nhận trách nhiệm về mình.

- Không phải như huynh nghĩ đâu!

Trình Danh Chấn biết rằng nếu không nắm thời gian cởi bỏ khúc mắc của Vương Phục Bảo thì sau này không biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Hắn vội vàng khuyên bảo y:

- Lão Đậu sớm đã có sát tâm với đệ. Dù có không cứu huynh thì vì tự bảo vệ cho mình đêm qua nhất định đệ cũng phải lao ra thành!

- Lão Đậu sao có thể như thế…

Vương Phục Bảo từ chối tin tưởng nhưng tiếng nói càng lúc càng yếu ớt, bất lực:

- Tại sao lão Đậu lại như vậy chứ, ông ta vẫn rất độ lương mà, ngay cả loại người như Dương Công Khanh cũng có thể dung nạp được…

- Đúng là lão Đậu muốn giết Trình giáo đầu!

Tưởng Bách Linh cũng đi lên phía trước, chủ đọng giúp Trình Danh Chấn đả thông tư tưởng cho Vương Phục Bảo:

- Ta ở bên quân Tào Đại nghe được, hình như lão Đậu không quay về được Liêu Thành, lại sợ quận Thanh Hà tàn phá cho nên đã nghĩ định đô ở Vĩnh Niên quận Võ An, chính là huyện Vĩnh Niên mà Trình giáo đầu cai trị! Nhưng lão ta sợ Trình giáo đầu không đồng ý, còn sợ thế lực của Minh châu doanh, vì thế có tên tiểu nhân lợi dụng cơ hội này mà rèm pha, khuyên lão ta càng sớm giệt trừ Trình giáo đầu càng tốt để tránh khỏi cái đuôi to khó vẫy về sau.

Một câu nói đã hoàn toàn diễn giải hết con người Đậu Kiến Đức. Mặc dù Vương Phục Bảo thẳng tính như vậy nhưng cũng hiểu được ý đồ xấu của Đậu Kiến Đức. Nếu không, chỉ cần chỉ cần lão ta kềm chế được thì tên tiểu nhân kia có rèm pha cũng chẳng ích gì.

- Sao lão Đậu lại thành ra như thế được?

Y lắc đầu hỏi, lại nhìn về phía các huynh đệ, nhưng không tìm được bất kì một đáp án nào.

- Giàu có mà khinh người quá, còn có thể thế nào được nữa!

Vương Nhị Mao cười lạnh mấy tiếng rồi lắc đầu đáp lại:

- Từ trước đến nay, chính là chung hoạn nạn thì dễ chứ chung phú quý thì khó lắm. Hơn nữa, lão Đậu mới thất bại năm ngoái, quân tâm còn chưa ổn, nhất định phải giết lấy mấy người đế lấy uy, để tránh có người nhóm ngó ngôi vị của lão ta.

- Hai!

Vương Phục Bảo thở dài, không thể phản bác lại Vương Nhị Mao cũng không còn sức mà phản bác nữa. Ngay cả Đậu Kiến Đức cũng thành ra như vậy rồi, những người khác cũng chưa chắc còn đáng tin tưởng nữa. Chung hoạn nạn thì dễ chung phú quý thì khó. Bản thân mình bây giờ cùng chung hoạn nạn với đám Trình Danh Chấn sau này thì sao? Ai có thể chắc chắn rằng hai bên không có bất kì một xung đột nào?

Nghĩ một lúc lâu, Vương Phục Bảo cũng không biết phải làm sao cho tốt bây giờ. Nhưng vì sự an toàn của mọi người, y đành phải nghe theo ý kiến của Trình Danh Chấn, tạm thời đến Bình Ân trước, đợi cho sóng gió qua đi rồi tính toán tiếp. Mọi người vội vàng dập lửa đi rồi tiếp tục lên đường. Hai ngày sau, cuối cùng cũng đi dựa vào được đôi chân mà đi đến bên bờ sông Chương Thủy.

Mới là đầu xuân, nước lạnh tê người. Nếu bị ép bơi qua… ít nhất cũng mất một nửa số huynh đệ chết cóng dưới sông. Cũng may là xung quanh cây cối um tùm, họ chặt cây làm bè gỗ. Mọi người bận rộn mất hơn nửa ngày mới chặt được cây tước vỏ làm dây thừng ghép thành bè gỗ vượt sông.

Bè gỗ chưa kịp đẩy xuống nước thì họ chợt nhìn thấy bụi bay mù mịt từ phía đông, sau đó là những tiếng vó ngựa “ầm ầm” như sét đánh, đến nước sông cũng bị chấn động mà rung lên.

- Lão Đậu đuổi đến rồi!

Mọi người hô lên cuống cuồng đem bè gỗ thả xuống sông. Nhìn bụi mù mịt số kị binh cũng ít nhất cũng phải hai nghìn người, võ nghệ của mọi người dù sao đến đâu, lấy một chọi mười cũng không thể chịu nổi kỵ binh của họ được.

- Mấy người ở lại cùng ta cản truy binh, Trình tướng quân hãy dẫn những người còn lại qua sông!

Vương Phục Bảo lớn tiếng ra lệnh.

- Không được, huynh cùng Tiểu Cửu ca qua sông, ta ở lại dụ truy binh!

Vương Nhị Mao cướp lấy hoành đao hét lớn.

Thoạt nhìn bụi đất còn xa nhưng đối với kỵ binh thì chỉ một khắc là đến, nếu không gây được sự chú ý cho bọn họ, chẳng may tình thế cấp bách lão Đậu liều mạng thì cho người bơi qua sông thì dù mọi người sang được bờ bên kia rồi cũng chưa chắc chạy được bao xa.

Lúc mọi người còn tranh nhau thì trên bờ sông đột nhiên vang lên tiếng chuông mã trận. Một con tuấn mã mày đỏ thẫm, chở một cô gái mặc đồ đỏ thẫm, lao đến chỗ mọi người như gió bay chớp giật. Đi sau người đó còn có 150- 160 thị vệ, mỗi người đều cưỡi ngựa tốt tìm cả trăm dặm mới có, trong nháy mắt đã xông đến trước mặt mọi người.

- Trình Danh Chấn, Trình Danh Chấn đâu? Trình Danh Chấn, ngươi ra đây cho ta!

Người con gái áo đỏ trên lưng ngựa lớn tiếng chửi bới.

- Là Đậu Hồng Tuyến!

Trình Danh Chấn thầm kêu một tiếng không tốt trong lòng. Nếu mọi người bị cô gái hồ đồ này quấn lấy rồi lão Đậu mang đại quân đuổi đến thì khó lòng mà thoát thân. Nếu là như vậy thì thà không làm nữa, chứ đã làm thì phải làm đến cùng. Dù sao thì cũng không còn dường xoay chuyển với Đậu Kiến Đức nữa, đơn giản là bắt Đậu Hồng Tuyến làm con tin cũng có thể đổi lại cho Minh châu doanh một chút thời gian để chuẩn bị.

Nghĩ như vậy hắn nắm chắc lấy lệnh bài mạ vàng của Đậu Kiến Đức từ từ bước lên:

- Ta ở đây, quận chúa đại nhân tìm ta sao?

- Tên cẩu tặc kia, ta lại còn coi ngươi là ca ca của ta đấy!

Thấy vẻ mặt tỉnh bơ của Trình Danh Chấn, Đậu Hồng Tuyến tức đến đỏ mắt lên, giục ngựa cầm đao về phía hắn, với võ công của Trình Danh Chấn bây giờ sao có thể để cho cô ta chém mình được? Hai chân hắn nhẹ nhàng di chuyển tránh được mũi đao của cô ta. Sau đó hắn nhướn người một cái, đạp Hồng Tuyến ra khỏi bàn ngựa.

Bị tức đến váng đầu, Hồng Tuyến không kịp đề phòng thét lên chói tai trên lưng ngựa. Người lăn xuống bờ cát, cầm đao chém loạn lên, vừa chém vừa khóc:

- Ta đưa lệnh bài cho ngươi, ngươi dẫn Vương đại ca đi là được rồi dựa vào cái gì mà dám giết nhiều người như vậy? Cả thành Thanh Hà đã bị các ngươi tàn phá rồi. Ngươi đã hài lòng, ngươi đã hài lòng chưa?

Bình Luận (0)
Comment