Trình Danh Chấn không ngờ là nàng lại như vậy, nhất thời cũng không đành lòng bắt nàng, hắn chỉ biết ngơ ngác đứng nghư Đậu Hồng Tuyến khóc lóc quở mắng.
Đám thân binh của Đậu Hồng Tuyến cũng thúc ngựa bao vây, tay cầm sẵn đao. Xem ra chỉ cần nàng ra ra lệnh là bọn chúng sẽ xông lên giết chết bọn Trình Danh Chấn.
Cả một kế hoạch đã bị nước mắt nước mũi của Đậu Hồng Tuyến làm cho hỏng bét, Trình Danh Chấn đành chịu đè đao xuống giải thích:
- Ca ca cô sớm đã muốn giết ta. Nếu ta đợi đến sáng sớm ngày hôm sau e rằng không cứu được Vương đại ca, còn nguy hiểm đến tính mạng của bản thân. Đừng khóc nữa, đại ca cô sắp đuổi theo đến nơi rồi. Để lão ta nhìn thấy cô thế này sẽ không tốt đâu. Chuyện này thế thôi, chúng ta phải tranh thủ thời gian qua sông. Hôm khác gặp mặt ta sẽ đền tội cho cô, được không…
Câu nói sau cùng quả là để dỗ dành trẻ con. Đậu Hồng Tuyến lau nước mắt chỉ vào mũi hắn mắng to:
- Nếu ngươi không làm việc trái lương tâm thì còn sợ ca ca ta giết ngươi sao? Vương đại ca đâu? Ngươi giấu Vương đại ca ở đâu rồi?
- Cụ thể thế nào, cô có thể về hỏi trực tiếp ca ca cô ấy!
Trình Danh Chấn lười tranh cãi với Đậu Hồng Tuyến, hắn để lại lệnh bài bên chân nàng rồi quay đi. Dù sao bộ dạng của đối phương như vậy cũng không có uy hiếp gì rồi, để cho cô đi, mình lên bè trước qua sông rồi nói tiếp.
Tuy Đậu Hồng Tuyến là người đơn giản nhưng cũng không phải là ngu. Nàng cân nhắc một chút liền phát hiện lời hắn nói khả năng phù hợp sự thật. Chẳng quan tâm tiếp tục khởi binh hỏi tội đối phương nữa, đi lên đuổi theo mấy bước, la hét hỏi:
- Vương đại ca đâu? Ngươi giấu Vương đại ca ở đâu rồi?
- Ta ở trong này!
Vương Phục Bảo đã sớm nghe đối thoại của hai bên một câu cũng không bỏ sót, thấy Đậu Hồng Tuyến nhắc đến mình, y từ từ đi lên thấp giọng nói:
- Muội bắt ta về sao? Đậu gia muội tử?
- Nếu muội đến bắt huynh về thì cần gì phải lấy trộm lệnh bài cho huynh!
Đậu Hồng Tuyến nhìn Vương Phục Bảo, giọng nói tự nhiên lại dịu dàng, còn kèm theo cả sự áy náy:
- Họ Trình làm hỏng hết thành Thanh Hà, muội chỉ hận nghiệp chướng của hắn. Vương đại ca, huynh vẫn tốt chứ? Có bị thương không?
- Không, cảm ơn Hồng Tuyến đã quan tâm!
Vương Phục Bảo cười lắc đầu, nhìn nàng với vẻ hiền từ giống như một ca ca đang nhìn muội muội mình vậy:
- Muội trộm lệnh bài của ca ca muội chỉ vì cứu ta sao?
Đậu Hồng Tuyến không trả lời mà cười hỏi y:
- Huynh định sau này đi đâu?
- Sau này muội biết ăn nói thế nào với ca ca muội?
Vương Phục Bảo thở dài hỏi một đằng lại đi trả lời một nẻo.
- Lúc này ca ca muội đang bị bại trận, nên mới như vậy, huynh đừng giận huynh ấy. Đến bên Tương Quốc ròi hãy nhớ mau chóng đi xa, sớm muộn gì huynh ấy cũng đánh sang đó. Huynh và tên họ Trình kia chưa chắc đã đánh được huynh ấy đâu!
Hồng Tuyến nhìn Vương Phục Bảo cười dặn dò.
Vương Phục Bảo cười, phủi cát trên vai áo của nàng, nói:
- Sau này muội đừng bộp chộp như thế nữa. Trốn về quê mấy ngày, để huynh ấy hết giận thì về chứ giờ muội về ngay, ở trước mặt nhiều người, huynh ấy sẽ không tha cho muội đâu!
Hai người nói chuyện mùi mẫn khiến đám Trình Danh Chấn ứa cả nước chân răng, họ vội bước lên bè gỗ đợi Vương Phục Bảo chấm dứt cuộc lưu luyến này.
Bọn thị vệ của Đậu Hồng Tuyến cũng thấy xấu hổ theo, bọn họ là một loạt những thượng tướng đi tróc nã Vương Phục Bảo và Trình Danh Chấn mới đúng. Về tư họ lại là tâm phúc của Đậu Hồng Tuyến, chủ nhân nhà mình lại nói nói cười cười với Vương Phục Bảo, đám thị vệ cũng phải mềm lòng. Họ đành cười khổ tránh ra cho hai người họ một không gian yên tĩnh để từ biệt.
- Muội, về đi! Sau này đừng có chọc giận ca ca muội nữa. Huynh ấy đã là Hạ vương rồi, đã là một Vương gia cũng không giống với người thường nữa, không thể có tình riêng được!
Rốt cuộc Vương Phục Bảo cũng ý thức được thời gian đang cấp bách, liền vỗ đầu Đậu Hồng Tuyến cười dặn dò.
- Vậy, vậy huynh…
Đậu Hồng Tuyến lắp bắp muốn nói mấy câu nhưng không biết nói gì. Quay lại nhìn bụi mỗi lúc một gần, nàng cười cười rồi đi về phía ngựa của mình.
- Vương đại ca, đi nhanh đi!
Phần lớn bè gỗ đã cách bờ, chỉ có bốn người Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao, Ngũ Thiên Tích và Tưởng Bách Linh trên một bèn gỗ tốt, nhìn thấy Đậu Hồng Tuyến cuối cùng đã chủ động đi khỏi, liền gào lên thúc giục.
- Các ngươi đi đi!
Vương Phục Bảo cười, xua tay về phía Trình Danh Chấn:
- Huynh đệ, ta không liên lụy đến các đệ nữa! Con đường của ta đi hết rồi!
Dứt lời, đột nhiên y cầm hoành đao lên cổ, rồi “xoẹt” một tiếng, máu văng ra như thác nước.
Sự việc quá đột ngột không ai ngờ được, Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao “a” lên một tiếng sợ hãi, nhảy lên bờ sông ôm lấy thi thể của Vương Phục Bảo.
Đậu Hồng Tuyến tranh lên trước ôm Vương Phục Bảo, mười ngón tay che miệng vết thương nhưng không thể ngăn được máu chảy. Máu ở động mạch cứ thể tuôn ra, chui qua kẽ tay, chảy qua cánh nàng, từ ngực, đùi, chảy xuống cả dòng nước sông lạnh như băng.
Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao, Tưởng Bách Linh, Ngũ Thiên Tích quỳ trên mặt đất. Họ vốn tưởng rằng Vương Phục Bảo chỉ nói mấy câu từ biệt với Đậu Hồng Tuyến rồi đi, nhưng không ngờ nói vài câu tâm tình đến buồn nôn kia lại cũng là những lời vĩnh biệt với Đậu Hồng Tuyến.
- Thế này, các ngươi đã hài lòng chưa?
Trong giây lát, Đậu Hồng Tuyến ngừng khóc, cười lạnh chất vấn Trình Danh Chấn.
Là lỗi của chúng ta sao? Trình Danh Chấn ngẩng đầu lên trời, không trả lời nàng, nước mắt chứa chan.
Hai tay Đậu Hồng Tuyến ôm lấy Vương Phục Bảo đi về phía chiến mã, nàng nhảy lên ngựa suýt nữa thì ngã. Mấy tên thị vệ đến nâng liền bị nàng đá văng ra, vừa đá, cô ta vừa quát mắng:
- Không được qua đây, không được qua đây. Các ngươi đừng mơ lấy xác của Vương đại ca đi. Các ngươi cút hết, cút xa cho ta. Một lũ vô lương tâm.
Bọn thị vệ bị chửi ngẩn cả người ra, đành phải đứng ở một bên. Đám Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao biết nàng đang quá đau thương muốn lên an ủi mấy câu, lại nghe thấy tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, đại kỳ của Đậu Kiến Đức đã lờ mờ nhìn thấy trong thiên địa, họ đành phải ra lệnh cho thị vệ trộm binh khí bên người Đậu Hồng Tuyến sau đó vội vàng trở về bè gỗ.
- Đại ca đến bắt huynh rồi! Vương đại ca! huynh đừng sợ, có muội ở đây, không ai đánh huynh đâu!
Đậu Hồng Tuyến không phát hiện ra hành động nhỏ của đám thị vệ, tai chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa. Nàng không sợ, sớm đã không sợ, vừa cười vừa nhìn Vương Phục Bảo:
- Lương tâm của bọn họ hỏng hết rồi, lương tâm của muội cũng hỏng rồi, vẫn không chịu lấy huynh. Huynh đừng giận muội, mấy năm đó muội hồ đồ. Sợ huynh đối xử giống bọn họ, không có cơm ăn thì coi muội là lương khô phân cho người khác ăn...
Nói xong, nàng ôm xác của Vương Phục Bảo đặt trên lưng ngựa cầm dây cương đi dọc bờ sông. Sau đó, nàng phát hiện ra mặt của Vương Phục Bảo bẩn quá liền lấy nước sông để rửa, làm cho dòng sông gần đỏ nhuộm một màu máu. Mắt của Đậu Hồng Tuyến cũng càng lúc càng đỏ.
Đám truy binh Đậu gia quân nhìn rõ thấy Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao ở trên bè gỗ cách xa bờ sông rồi, trôi nổi tren ở Trương Thủy. Họn họ lại thấy Đậu Hồng Tuyến không ngừng rửa xác Vương Nhị Mao. Đầu tiên là tóc và mặt, sau đó là cổ cuối cùng nàng còn cởi hết quần áo của Vương Phục Bảo ra, trần truồng đặt trong nước, để nước sông rửa sạch, thật sạch cho Vương Phục Bảo ra đi.
- Quận chúa, Vương gia đến ngay đó!
Một gã thân vệ nhìn thấy vậy không đành lòng, rơi lệ khuyên bảo.
- Tránh ra! Muốn mang xác Vương đại ca đi hả!
Đậu Hồng Tuyến giống như bị điên vậy, giơ tay đẩy ngã tên thị vệ. Người kia bất đắc dĩ phải lùi ra xa. Đậu Hồng Tuyến vớt xác Vương Phục Bảo lên lau khô, động tác dịu dàng giống như của một ngươi vợ vậy:
- Cứ thế, cứ thế mới được. Huynh vốn không phải là tướng quân gì cả, muội cũng không phải là quận chúa. Đại ca muốn tranh thiên hạ, để cho huynh ấy tranh đi, hai chúng ta cùng đi một đường…
Nói xong, thân thể nàng cũng nằm sấp lên xác của Vương Phục Bảo. Máu đỏ từ bụng chảy ra lại nhuộm đỏ một màu nước sông.
- Hồng Tuyến!
Đám Trình Danh Chấn đã đi đến giữa sông và đám thị vệ trên bờ sông đều sợ hãi, kêu to. Mấy thị vệ chạy lên đỡ nàng, chỉ thấy một con dao găm đen không biết đã cắm vào bụng nàng từ lúc nào mà không kịp cản.
- Quận chúa!
Đám thị vệ xung quanh Đâu Hồng Tuyến khóc nức nở. Cách đó không xa có màu cờ chiến đang phật phật tiến về phía bờ sông, trên cờ có một chữ “Hạ”.