- Từ nay về sau Đậu Kiến Đức không đáng để lo lắng nữa rồi!
Xem hết tin mật thám từ Hà Bắc gửi tới, Thiên tử Đại Đường Lý Uyên cười đứng lên, tiện tay ném vào giỏ rác bên chân.
Tranh giành ngôi báu nhưng thực ra là một canh bạc. Nếu đã nhập cuộc tâm chí phải cứng cỏi, thua nhiều hơn nữa cũng phải biết cười với bản thân, đánh rụng răng cũng phải nuốt vào trong bụng. Không thể vì thua bạc mà mất bình tĩnh không kiềm nổi ham muốn gỡ lại. Nhớ năm đó, Hán- Sở tranh chấp, ban đầu tiểu lưu manh Lưu Bang lần nào cũng thất bại thảm hại, đến tận lúc già cũng bị Võ Hạng bắt đi. Nhưng sau khi thua thì tinh thần ông ta không lọan, tỉnh lại rất nhanh tiếp tục quyết đấu với Hạng Võ. Còn Sở bá vương thì sao? Cả đời chỉ là thua, nhưng sau khi thua thì gục ngã, tự vẫn tại Ô Giang.
Trong mắt Lý Uyên, lúc này Đậu Kiến Đức là kẻ thua cuộc. Bị liên quân Tam gia Bác Lăng, U Châu và Đại đường nội phủ đánh bại, thực ra cũng không coi là mất mặt. Phóng tầm mắt nhìn ra thiên hạ, có thể gần như không có một hào kiệt nào có thể ngăn cản được sự liên thủ của Lý Nghệ với Lý Trọng Kiên. Thậm chí chính Lý Uyên cũng không dám chắc mình mò được chỗ tốt gì trong tình huống này. Nhưng thua là thua, chỉ cần không mất tính mạng, nằm gai nếm mật tiếp tục nghĩ biện pháp phục khởi là được. Cần gì phải là lập quốc, lại còn giết tướng quân, đây không phải rõ ràng là đau bụng thì trách Táo vương gia sao?
Chỉ bằng một chút thủ đoạn, Lý Uyên tin chắc rằng Đậu Kiến Đức không phải là đối thủ của mình. Trong thư phòng Đa Bảo Các, ông sắp xếp thực lực theo thứ tự cao thấp đắp tượng của đám người đó là Lý Mật, Vương Thế Sung, Vũ Văn Hóa Cập, Tiết Cử, Đỗ Phục Uy, Tiêu Hiến. Đậu Kiến Đức vốn là cao nhất, vị trí thứ hai là Lý Mật. Hiện tại, vị trí này cuối cùng có thể trống được rồi, hôm khác bàn với các đại thần còn phải điều chỉnh lại thứ tự.
- Sao chủ công không nhân cơ hội này xuất binh lấy lại Thái Nguyên?
Hữu Thượng thư Phó xạ Bùi Tịch cũng rất hưng phấn, đi đến trước thư án của Lý Uyên cười đề nghị.
- Ừ!
Lý Uyên vuốt chòm râu, gật gù. Bây giờ đúng là cơ hội tốt nhất để thu phục lấy lại đất đai đã bị mất. Năm ngoái Lưu Vũ Chu, Lý Qũy, Tiết Cử và đám Đậu Kiến Đức liên kết xâm phạm, đích xác là mình không kịp trở tay. Khu lập nghiệp Thái Nguyên bị Lưu Vũ Chu công phá, rất nhiều lương thực, chiến mã của Lũng Hữu cũng bị rơi vào tay Tiết Cử. Nhưng ông trời phù hộ Đại Đường, không ngờ để tên Tiết Cử đánh cho đám danh tướng Lưu Hoằng Cơ thất bại thảm hại sau đó lại chết vì bệnh. Vùng kinh thành từ nguy thành an. Sau đó, Đậu Kiến Đức lại tới tuyên bố chỉ trong một thời gian ngắn Đậu gia quân không hô ứng với Vũ Chu, chủ động chắp tay dâng quyền chủ động chiến lược lên.
Nhưng phái binh mã nào đây? Kiến Thành ở Đồng Quan phòng bị Vương Thế Sung. Hiếu Cung ở phía nam thu thập đất cũ Đại Tùy, Lưu Hoằng Cơ bị Tiết Cử bắt nhốt trong đại lao, đến giờ không biết còn sống hay đã chết. Đếm đi đếm lại, Lý Uyên phát hiện ra đại tướng dưới trướng của mình có thể đảm đương việc này không ngờ đều không có, gần như tạm thời không thể chọn được người nào có thể ra tay được.
- Nếu Bệ hạ vì chuyện chọn tướng mà khó xử thì sao không cho Tần vương một cơ hội nữa?
Từ khi lập nghiệp vẫn luôn làm lão thần đi theo ở bên cạnh Lý Uyên, Bùi Tịch vô cùng hiểu tâm tư của Lý Uyên, cười rồi nói.
- Thế Dân!
Lý Uyên nhẹ nhàng lắc đầu, quay người chậm rãi đi lại không thư phòng:
- Ý của các khanh thì sao? Văn Bát Cổ, Chí Huyền, Thuận Đức, các ngươi cũng nói đi chứ?
Lúc này trời đã khuya lắm rồi, không có nhiều người ở lại trong thư phòng của ông, mỗi người đều là trọng thần tâm phúc, có những lời không thể nói trên triều nhưng ở đây thì có thể nói thoải mái. Lão Nạp Ngôn Trần Diễn Thọ là người đầu tiên mở lời, vì Lý gia cực khổ mưu sinh hơn nửa đời người, sức khỏe của ông ta như nước bị tháo hết đi rồi, cứ nói được một câu thì dừng lại thở dốc một lúc:
- Lần, lần trước trách nhiệm chiến đấu không rõ, khụ khụ, khụ khụ. Bây giờ, khụ khụ... Bây giờ, nếu bệ hạ, khụ khụ... lại bắt đầu dùng Tần vương, chỉ e các tướng sĩ sẽ không phục! Vì chính người đã thiên vị, nếu như vậy sau này, say này, sẽ khó yêu cầu, yêu cầu, người khác...
Cơ sở cuộc chiến mà ông ta nói, xảy ra vào năm ngoái giữa Lý Gia và Tây sở bá vương Tiết Cử. Hai bên đều lấy ra sức mạnh lớn nhất nhưng kết quả cuối cùng là toàn bộ đại quân của Lý gia bị tiêu diệt, mấy Đại tổng quản cũng chết hết, người nào bị bắt thì không thể bình an mà trở về được. Tuy sau này Trưởng tôn Vô Kỵ và Lưu Văn Tĩnh chịu trách nhiệm về chuyện này, công bố chủ soái Lý Thế Dân đang mắc bệnh sốt rét không thể chỉ huy được, nhưng người nào thông minh cũng đều hiểu, Trưởng tôn Vô Kỵ và Lưu Văn Tĩnh là đang thay chủ chịu trận. Lý Thế Dân sơ suất khinh định, mới dẫn đến cuộc chiến này thất bại.
Sau khi nhận được tin thất bại, Trường An bị chấn động, dân chúng kinh sợ. Cũng may Tiết Cử đột nhiên mắc bệnh chết mới khiến cho binh mã Tây Sở hốt hoảng rút lui. Một trận chiến sự gần như khiến cho Lý gia gặp tai ương cũng lập tức được giải quyết như thế.
Binh mã Tây Sở rút lui, nhóm Ngôn quan bắt lấy chuyện này mà không chịu buông tha. Lý Uyên bất đắc dĩ phải giáng cấp Trưởng tôn Vô Kỵ và Lưu Văn Tĩnh, cho phép bọn họ lập công chuộc tội. Sau đó tước vị của Lý Thế Dân cũng hạ xuống ba cấp. Nhưng dù sao Thế Dân cũng là con trai ruột của ông ta, không thể ở trong lãnh cung một thời gian dài được. Cho nên, hôm nay khi Bùi Tịch một lần nữa nhắc đến Lý Thế Dân, Lý Uyên hơi có chút do dự, tâm tư bắt đầu hoạt động.
Ai ngờ, lão mưu sĩ Trần Diễn Thọ đã lâu không tham gia chính sự cũng không chịu nể mặt mọi người. Mặc dù trong lòng Lý Uyên không vui, nhớ đến công lao nhiều năm của đối phương, nhưng cũng không thể kiên trì nghe tiếp được nữa. Đợi Trần Diễn Thọ ho xong, ông mới đến gần cười, nhẹ nhàng vuốt lưng cho đối phương, thấp giọng giải thích:
- Trần Công, ông nói rất có lý nhưng dù nhân lực của trẫm thiếu thốn thì cũng không thể không lấy gỗ mục làm xà được. Nếu Lưu Vũ Chu ở Thái Nguyên cắm rễ xuống thì chúng ta muốn đoạt lại cũng sẽ phiền toái bội phần đấy!
- Đúng vậy, tận dụng thời cơ, nếu để mất sẽ không lấy lại được!
Tiết quốc công Trưởng Tôn Thuận Đức nghe ra ý của Lý Uyên cười ha hả phụ họa:
- Hơn nữa, Thế Dân tuổi còn trẻ, thiếu kinh nghiệm cũng không có gì xấu. Ngày xưa, Tần Mục Công ba lần dùng bại tướng, Mạnh Minh bị thất bại tại Chung Tuyết Hào Sơn. Đại Đường ta...
- Khụ khụ khụ!
Trần Diễn Thọ ho liên tục, rất không lịch sự mà ngắt lời Trưởng tôn Thuận Đức nói:
- Tiết công đương nhiên là hy vọng cho Tần Vương một ít cơ hội, cũng nhận tiện để đứa bé kia lập công chuộc tội. Khụ khụ khụ, nhưng các tướng sĩ thì sao? Một khi chiến bại, mạng của họ ai trả đây?
- Trần lão bớt nóng, bớt nóng trước đã, ông ngồi xuống, ngồi xuống nói. Người đâu, mau mang cho Trần lão tách trà nóng.
Lý Uyên nghe thấy lão ho mà đau lòng, vội sai người dìu lão ngồi xuống:
- Việc xuất binh, còn chưa định, lão không cần sốt ruột đâu...
Trần Diễn Thọ bị ho phải dừng lại, há miệng thở dốc, lại không nói lên lời. Dân Bộ thượng thư Tiêu Vũ nhìn thấy thế cười lắc đầu rồi lại nhìn mọi người nói:
- Tần Vương không phải mắc bệnh sốt rét sao? Ta nghe nói chuyện đó rất khó chữa. Không tĩnh dưỡng ba năm thì không khỏi được đâu? Một khi để y ra lĩnh binh chinh chiến, vì nước trung thành, vất vả lâu ngày thành bệnh, thế chẳng phải là y đã phụ tâm ý Bệ hạ bồi dưỡng mình sao?
- Y...
Mọi người ngây người ra một lúc không ai phản bác gì. Mấy câu nói của Tiêu Vũ thật sự là đủ sức nặng, cũng không nói ra sai lầm năm ngoái của Tần Vương Lý Thế Dân, không hề có chút điểm yếu để người khác nghi ngờ cắn lại mình. Tiếp theo, lại lấy cớ năm ngoái Tần Vương Lý Thế Dân chốn tránh trách nhiệm khiến Trưởng tôn Thuận Đức không cãi được, không bác bỏ được, đành phải nuốt cục tức mà câm miệng lại.
Lý Uyên rất xem trọng Tiêu Vũ, không chỉ vì đối phương có huyết mạch cao quý. Hơn nữa, ông còn khâm phục mưu lược và tài năng của Tiêu Vũ. Từ khi lập nghiệp, Tiêu Vũ nhận ra uy hiếp lớn nhất của Đại Tùy không phải Cao Tú Lệ, mà là cha con Khải Dân Khả Hãn. Vì thế, nhiều lần dâng tấu phản đối Đông chinh. Đáng tiếc Dương Quảng không nhe lời khuyên của Tiêu Vũ, ngược lại trục xuất y ra khỏi triều đình, bị giáng chức ra ngoài làm Quận thủ.
Đảm nhiệm Quận thủ, Tiêu Vũ cũng có thành tích xuất sắc. Không những cho dân chúng được giàu có, no cơm thì cảnh trộm cướp cũng gần như mất hẳn. Điều càng hiếm thấy chính là, khi Lý gia bắt đầu cử binh, y đã nhìn ra thiên hạ là của ai, dứt khoát dẫn tất cả các quận cùng quy thuận, để cho Lý gia không đánh mà thắng thu được mấy dặm đất màu mỡ.
Công lao như thế, Lý Uyên vừa bước lên ngôi hoàng đế lập tức trao phong Tiêu Vũ các hiển tước hư thực như Quang Lộc Đại Phu, Tống Quốc Công, hơn nữa còn giao dân chính thiên hạ cho y. Đã mấy lần tuyên bố trước mặt mọi người Tiêu Vũ là tai mắt và cánh tay của mình, trao quyền “một lời định đi hay ở” đối với quan viên Tam phẩm. Cho nên đêm nay Tiêu Vũ vừa mở miệng, tất cả tranh luận sẽ được định liệu. Mặc dù có người trong lòng muốn thay Lý Thế Dân nhưng cũng không muốn chọc giận hai vị quan trọng thần Tiêu Vũ và Trần Diễn Thọ.