Thấy mọi người không nói gì nữa, Lý Uyên cũng không kiên trì được mà bắt đầu do dự về việc dùng Lý Thế Dân, một lát sau, hỏi mọi người:
- Nếu Thế Dân không lĩnh quân xuất chinh... ai thích hợp hơn. Các ngươi hãy suy nghĩ rồi ứng cử?
- Tưởng quốc công Khuất Đột Thông có thể lãnh binh!
Trưởng tôn Thuận Đức suy nghĩ một chút rồi cười đưa ra đề nghị.
- Khụ khụ khụ. Tưởng công dũng thì có dũng nhưng không đủ để thuyết phục mọi người!
Trần Diễn Thọ lại kho mấy tiếng rồi phản đối cái tên Khuất Đột Thông.
Mọi người nhìn nhau, cũng không thêm thắt gì nữa. Trưởng tôn Thuận Đức bị Trần Diễn Thọ tiếp lời như vậy tức nghẹn lên tận cổ, cười lạnh rồi hỏi:
- Khuất Đột tướng quân mà cũng không được thì lão Trần nghĩ xem ai có thể khiến mọi người phục nữa?
- Bệ, bệ hạ..
Lão vừa nói chuyện đã lại thở hổn hển, nét mặt già nua xanh tím đi:
- Bệ hạ đừng quên, Hà Bắc còn hai con hổ. Tùy tiện cho một con Tây tiến, cũng đủ để thu phục Thái Nguyên.
Nhắc đến Đại tổng quản U Châu của Hà Bắc La Nghệ và Bác Lăng Đại Tổng Quản Lý Trọng Kiên, mắt của Lý Uyên sáng lên. Nhưng rất nhanh ánh mắt ấy lại trùng xuống:
- Kế này e rằng không được. Gần Thái Nguyên nhiều núi, thiết kỵ hổ bí Lý Nghệ khó có thể phát huy sở trường. Còn Đại tổng quản Bắc lăng binh lực mỏng, lĩnh quân tây tiến, chỗ phòng ngự khó tránh khỏi sơ suất. Nếu chẳng may Đậu Kiến Đức đột nhiên phát điên, chỉ e hai mặt này đều phải tiếp địch.
Những lời này rõ ràng là có ý nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhưng cũng không ai dám lật tẩy. Sáu quận Bác Lăng và sáu quận U Châu trước mắt đều thuộc quyền sở hữu của Đại Đường, nhưng quân lệnh chính lệnh đều có thể tự chủ được. Trên thực tế cờ hiệu chính là vùng cát cứ của Đại Đường. Nếu lại để Bác lăng quân và U châu quân hai bên tây tiến chiếm Thái Nguyên... phạm vi thế lực tất nhiên sẽ tăng lên. Triều đình Đại Đường tuy rằng vẫn ủy quyền vào địa phương nhưng chư hầu thế lớn đối với trung ương cũng không phải là chuyện hay.
Đến Lý Nghệ từng trải qua cả trăm trận chiến cũng bị phủ quyết rồi, mọi người càng không thấy thí sinh nào thỏa đáng hơn được nữa. Trong thư phòng liền yên tĩnh, Trần Diễn Thọ thì cứ ho liên tục.
- Chẳng lẽ lão phu phải ngự giá thân chinh?
Một lúc lâu không có đáp án, Lý Uyên thở dài bất đắc dĩ nói.
- Không được, vết xe đổ còn đó, bệ hạ không thể giẫm lên vết xe đổ đó được!
Bây giờ, Tiêu Vũ là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Dương Quảng ba lần Đông Chinh không có kết quả, đồng thời còn làm mất nước. Chuyện này trong lòng Lý Uyên rất rõ. Nhưng khẩu khí của Tiểu Vũ làm ông có hơi tức giận, cười lạnh nghiêng đầu nói:
- Thời Văn, ngươi cho rằng trẫm sẽ ngu ngốc vô năng giống như thiên tử tiền triều sao?
- Dương Quảng cũng không phải kẻ ngôc, chỉ có điều hơi bảo thủ một chút!
Biết rõ Lý Uyên đang mất hứng, Tiêu Vũ lại cứng cỏi nói một câu.
Hoàng đến Đại Đường Lý Uyên bị dính họng “khạc” một tiếng, suýt nữa thì sặc khí:
- Thiên tử tiền triều không ngu ngốc chỉ bảo thủ. Nếu trẫm không nghe theo lời khuyên của ngươi thì chẳng phải cũng là bảo thủ sao?
Vừa thở dốc Lý Uyên vừa cười lạnh. Hận là không thể sai người đánh cho Tiêu Vũ một trận cho y biết rốt cuộc thiên hạ này là của nhà ai?
- Đúng vậy!
Tiêu Vũ không hề sợ hãi mà trả lời thẳng luôn.
- Ha ha ha, các ngươi nghe xem, Tiêu Lang đang nói gì thế này?
Lý Uyên tức giận cười to, nhưng cười xong ông ta lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại, lắc đầu nói tiếp:
- Tên Tiêu lang chết tiệt này, không biết nói cho khéo léo một chút à? Nếu ta đây đi theo vết xe đổ của thiên tử tiền triều thì người đầu tiên bị giết chính là ngươi đấy!
- Dương Quảng không dễ giết đại thần. Bao gồm Vũ Văn Thuật và Tô Uy, cuối cùng đều được chết già đấy!
Tiêu Vũ cùng cười cười tiếp tục nói những lời thật lòng.
- Ta đây ngay cả đến Dương Quảng cũng không bằng rồi! Sao hả?
Lý Uyên tức giận giơ chân lên làm ra tư thế đánh Tiêu Vũ:
- Thật phục ngươi đấy! ăn thiệt tại tiền triều nhiều năm như vậy, rõ ràng trí nhớ không dài ra chút nào. Thôi, ta đây cũng không chấp nhặt với ngươi nữa, không thân chinh thì không thân chính. Trong bày mưu tính kế, làm theo quyết thắng ở ngoài ngàn dặm.
- Bệ hạ thông suốt làm một hôn quân, thần cũng thông suốt làm một kẻ thần xu nịnh! Chỉ có điều bây giờ, chưa chắc bệ hạ đã thông suốt được, thần cũng đành phải duy trì bản tính!
Tiêu Vũ nghiêng người né mấy bước sau đó lại cười đáp lại.
Đám quần thần cười phá lên, xóa bỏ sự không hài lòng vừa rồi. Tiếng cười dần bé đi, Hữu phó xạ Bùi Tịch đi lên nói:
- Nếu nhất thời bệ hạ chưa tìm được người thích hợp, thần xin nguyện miễn cưỡng đi thử một lần!
- Không nên không nên!
Người phản đối không phải ai khác chính Lý Uyên, lắc đầu ngăn cản:
- Tài năng của khanh hữu dụng trong triều đình nhưng lại không phải trước trận hai quân. Hơn nữa chuyện về tình hình kinh tế lúc này trẫm cũng cần hỏi khanh, thật sự không dám thả khanh đi quá xa!
- Thần đi Thái Nguyên chưa chắc đã phá được địch nhưng cũng có thể duy trì không thắng cũng không bại. Thời gian lâu dài đương nhiên có thể để cho Lưu Vũ Chu lùi bước!
Bùi Tịch biết Lý Uyên không tin vào năng lực của mình, vội nói ra dự tính bước đầu:
- Hơn nữa, sau khi thần đi Hà Đông về còn có thể thay bệ hạ liên lạc với những hào kiệt, nếu có thể khuyên họ quy thuận thì triều đình lại có thêm mấy hổ tướng.
- Ồ, lấy đâu ra mấy người chứ? Ngươi nói xem!
Lý Uyên bị Bùi Tịch hấp dẫn, cười ha hả đợi câu trả lời.
- Mời bệ hạ xem!
Bùi Tịch bước nhanh lên phía trên, chỉ vào bức bản đồ nói:
- Hiện tại, Đậu gia quân đang nội chiến, cao thấp bất hòa. Với tính khí của Đậu Kiến Đức chắc chắn sẽ không cho Trình Danh Chấn kiêu ngạo ngay trước mặt mình. Còn Trình Danh Chấn đã từng đánh bại Sài Thiệu, tuy chỉ ỷ vào thiên thời địa lợi nhân hòa nhưng năng lực của hắn cũng không thể khinh thường. Nếu bị Đậu Kiến Đức ép đến đường cùng, con đường duy nhất hắn có thể lựa chọn chỉ có thể là Hà Đông.
- Ừ!
Lý Uyên vừa nhìn ngón tay của Bùi Tịch chuyển động, vừa nhẹ nhàng vuốt chòm râu. Cái tên Trình Danh Chấn này chính thức rơi vào mắt ông vào mùa đông năm ngoái. Trước đó, ông ta chỉ cho rằng đối phương là một tên giặc cỏ, chưa chắc đã làm được gì. Kết quả là sau khi đánh bại Sài Thiệu về kể lại tỉ mỉ hai bên giao thủ thế nào, hơn nữa có chút khuyếch đại. Trong lòng Lý Uyên lập tức thấy hứng thú với Trình Danh Chấn.
Lý Uyên vẫn cho rằng, không có ý chí bao dung thiên hạ sẽ không xứng để đoạt thiên hạ. Cho nên ông căn bản không ghi nhận Trình Danh Chấn đánh bại được Sài Thiệu. Ngược lại ông còn hy vọng có thể thu hàng được người thiếu niên anh tài này vì Đại Đường mà lập công. Cho nên, Bùi Tịch vừa nói ra kế hoạch chuẩn bị chiêu hàng Trình Danh Chấn, khuynh hướng để y lãnh binh trong lòng Lý Uyên lại tăng thêm mấy phần. Tuy biết rõ tính khí Bùi Tịch yếu đuối nhưng cũng nên cho y một cơ hội.
- Ngoài ra, còn có mấy hào kiệt nữa, thần có thể liên lạc được!
Thấy mọi người không có nghi ngờ gì, Bùi Tịch lại lớn tiếng nhận sự ủng hộ. chậm rãi tiếp tục nói:
- Kẻ tặc Vương Đức Nhân vì đánh chết Phòng Ngạn Tảo mà chọc giận Lý Mật, lúc này đang như chó nhà có tang chốn trong Thái Hành Sơn. Y không được coi là thiên lý mã nhưng có thể làm con ngựa tốt, chỉ cần chiêu hàng được y, ủy thác trọng trách. Mãnh tướng dưới trướng Lý Mật Vương Quân Khuêch, Từ Mậu Công... tâm tư tất cả đều có dao động?
Đối với hai người Vương Đức Nhân, Vương Quân Khuếch, Lý Uyên không thấy hứng thú, nhưng với Từ Mậu Công của Ngõa Cương quân đã hướng về ông từ lâu. Từ lúc đốc lương cho Liêu Đông, ông đã nghe được cái tên này từ miệng đám người Lưu Hoằng Cơ. Sau đó lại nghe Ngõa Cương quân liên tiếp có những đại thắng kì tích thì cái tên Từ Mậu Công trong lòng ông lại càng vang mạnh.
- Từ Mậu Công không hợp với Lý Mật, hẳn mọi người đều biết sự thật. Nhưng Bùi đại nhân cho rằng như vậy là mình có cơ hội chiêu hàng Từ Mậu Công sao?
Trưởng tôn Thuận Đức không muốn cho Bùi Tịch đắc ý đã lắc đầu thấp giọng hỏi.
- Không thử thì mãi mãi cũng không có cơ hội!
Bùi Tịch cười, rất tự tin mà trả lời:
- Thử một lần, ngay cả không có kết quả gì thì ít nhất cũng khiến Từ Mậu Công tin vào trái tim khát cầu hiền tài của chúng ta. Đợi đến ngày nào đó y cùng đường tất nhiên sẽ nhớ đến sự triệu tập của chúng ta.