Không thử thì mãi mãi không có cơ hội. Năm đó đúng là Bùi Tịch dựa vào lời khuyên này mà khuyên được Lý Uyên khởi binh đúng lúc, lợi dụng cơ hội triều đình Đại Tùy lúc đó tập trung sức chú ý vào Hà Nam mới cướp được Trường An. Như vậy mới có cơ nghiệp Đại Đường bây giờ.
Hôm nay, một lần nữa lại nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều hiểu ý và cười. Tranh giành thiên hạ sao? Chính mà đánh một canh bạc không ai có thể chắc chắn mình là người cười cuối cùng. Cũng may hiện tại Lý gia đầy đủ về tiền bạc, mặc dù thỉnh thoảng thua một hai ván chỉ cần tâm không loạn thì sớm muộn gì cũng sẽ lại thắng.
- Như thế, là phiền Huyền Chân rồi!
Lý Uyên vốn không tin vào năng lực lĩnh quân của Bùi Tịch, nghe y nói cương quyết như vậy cũng thêm mười phần tin tưởng. Ông có thể lý giải được tại sao Bùi Tịch lại nóng lòng muốn lập công cho Đại Tùy đến vậy, không chỉ có lý giải mà còn là biểu hiện tận sức với triều đại mới. Nếu văn thần võ tướng cũng giống như những kẻ có lợi liền mò, có phiền toái liền trốn của tiền triều, vậy thì sự hưng thịnh của Đại Tùy chưa chắc đã có thể duy trì được mấy ngày.
- Không dám, vì tài hèn sức mọn mà cống hiến sức lực cho Chủ công, là vinh quang của chúng thần.
Bùi Tịch cười đáp lại, khom người thi lễ về phía Lý Uyên.
- Sáng mai lên triều trẫm sẽ tuyên bố việc này trước mặt quần thần. Trong kinh sư phàm là cần điều chuyển tướng lĩnh nào, ngươi cứ việc nói, trẫm chuẩn tấu là được!
Lý Uyên cười nâng cánh tay Bùi Tịch lên, nhưng sau đó quay về án thư, mở một quyển tấu chương về giúp trị nạn thiên tai.
Đám quần thầnn biết đây là biểu thị giai đoạn thảo luận đã xong, họ lần lượt đứng dậy xin cáo từ. Lý Uyên gật đầu đồng ý, nhìn hết người này đến người kia ra cửa. Đi ở cuối cùng chỉ còn một mình Trần Diễn Thọ, quan bào đơn bạc bị đèn dầu chiếu sáng lộ rõ cả cột sống.
Lý Uyên thấy lòng mình thắt lại, bỏ tấu chương trong tay xuống, thấp giọng hô:
- Trần công, khanh chờ một chút. Mấy hôm trước La Nghệ có tặng ta sâm ngàn năm, để ta bảo nội thị lấy cho khanh!
- Bệ hạ, khụ, khụ, lão thần, lão thần đa tạ!
Trần Diễn Thọ ho khan quay lại, gương mặt già nua của lão tràn đầy sự cảm động:
- Nhưng không dễ mà có được sâm ngàn năm xin bệ hạ hãy giữ lại dùng. Lão thần, lão thần...
Lão cười lắc đầu, ánh mắt bất giác lộ rõ sự thê lương.
- Nói gì thế? Chẳng lẽ muốn trẫm đi lấy cho khanh sao?
Lý Uyên đứng lên bước nhanh đến trước mặt Trần Diễn Thọ, giữ chặt tay ông ta:
- Nếu không có khanh, hôm nay cũng sẽ không có trẫm ngồi đây. Nói chi đến mấy cọng sâm ngàn năm, cho dù là khanh có muốn ăn gan rồng, máu phượng, chỉ cần trẫm có thể tìm được, trẫm cũng sẽ tìm cho khanh.
- Lão thần, lão thần, khụ khụ, lão thần không có ý đó!
Trần Diễn Thọ lại ho liên tục nói uể oải:
- Nay lão thần đã qua tuổi 70, khụ khụ, dù không mắc bệnh, khụ khụ thì cũng nên đi gặp Diêm vương rồi. Nghe nói sâm ngàn năm có công hiệu kéo dài tuổi thọ, trong lúc chiến tranh chưa biết chừng sẽ có đại tướng bị thương. Để bọn họ dùng nhất định là sẽ hợp hơn lão thần!
Lý Uyên lắc đầu, giơ tay vỗ nhẹ vào lưng ông ta:
- Sau này cần thì sau này hãy nói. Khanh cứ chăm sóc bản thân mình trước đi đã. Đừng vội nói già, tuổi của trẫm cũng không ít hơn khanh bao nhiêu. Năm đó Liêm Pha 70 tuổi còn cầm giáo cưỡi ngựa, tuổi khanh cũng bằng ông ta sao có thể xa trẫm nhanh thế được?
Tình cảm quân thần này như tình cảm huynh đệ khiến người ta thật thoải mái, Trần Diễn Thọ nhắm mắt lại hưởng thụ một lát, rồi thở phào một hơi, nói:
- Thần là quan văn, gân cốt sao có thể so được với Liêm Pha tướng quân. Đây không phải là cam chịu mà là trong lòng sớm đã có cảm giác. Thần đoán, thần đoán Trùng Dương năm nay, bệ hạ đăng cao nhìn xa, kẻ thù bên cạnh cũng không ít!
- Đừng mơ!
Lý Uyên trong nháy mắt tăng thêm lực làm cho cơ thể của Trần Diễn Thọ nghiêng đi:
- Khanh muốn lười biếng, nếu trẫm không cho thì sao? Không cho khanh sau này có được một lễ tang trọng thể thì một tấm bia đá đẹp cũng không cho khanh lập!
- Xin bệ hạ đừng chê cười!
Trần Diễm Thọ biết Lý Uyên không làm được, cười lắc đầu:
- Lão thần cũng không cần lễ tang gì trọng thể, đời này lão thần được gặp bệ hạ giống như ngựa xích thố gặp được Chu Mục, vậy là đủ rồi, đủ rồi!
- Khanh ấy à, cũng nịnh bợ trẫm cơ đấy!
Lý Uyên kéo tay ông ta, nhất định phải kéo ông ta đến chỗ mình ngồi:
- Ngồi xuống, không được nhúc nhích. Chỗ ngồi này rất cứng, trẫm vẫn cảm thấy không thoải mái. Nếu khanh đi rồi, trẫm lại càng cô đơn!
Nói câu này, trong lòng Lý Uyên cũng cảm thấy thê lương, không nhịn được thở dài.
- Trong thiên hạ có biết bao cặp mắt mong chờ được ngồi vào vị trí này!
Trần Diễn Thọ ngồi nhấp nhổm, tươi cười tỏ vẻ nghịch ngợm:
- Bây giờ cho cho bệ hạ xuống e rằng bệ hạ cũng không nỡ.
- Đương nhiên là trẫm tiếc!
Lý Uyên đẩy Trần Diễn Thọ ra một chút rồi mình cũng ngồi vào:
- Nhưng lòng người không biết đủ, có thể không cô đơn được sao? Khanh dưỡng bệnh cho tốt đi, trẫm không cần ngày nào cũng phải lên triều. Cần quyết định đại sự trẫm sẽ địch thânn cho người đến quý phủ đón khanh!
- Bệ hạ!
Trần Diễn Thọ cúi đầu gọi một tiếng rồi nhìn.
- Sao, tiếc quyền binh trong tay à?
Lý Uyên cười ha ha nhìn thẳng vào mắt Trần Diễn Thọ kèm theo vẻ đùa cợt.
- Hai người cũng kết hợp!
Trần Diễn Thọ cũng cười rồi lại vừa ho vừa thừa nhận:
- Quyền lực giống như mùi rượu vậy, một khi đã nếm qua thì khó có thể bỏ được!
- Vậy mỗi ngày khanh còn nguyền rủa bản thân chết sớm nữa không?
Lý Uyên đẩy ông ta thấp giọng trách cứ.
- Người đời đều có ngày như vậy. Thần không phải thần tiên, đương nhiên là chạy không thoát rồi!
Trần Diễn Thọ không cười nữa mà trả lời:
- Nhưng bệ hạ, thần có mấy câu hy vọng sớm có thể nói rõ với người!
- Nói đi! Chẳng lẽ sợ nói sai trẫm sẽ trách cứ khanh sao!
Lý Uyên nhúm vai:
- Đã nhiều năm như vậy rồi, tính khí trẫm thế nào không phải khanh không biết!
- Chính vì biết tính khí của bệ hạ, thần mới lo thay cho người!
Trần Diễn Thọ lại che miệng cố gắng để mình ho không bắn nước miếng sang người Lý Uyên:
- Thần, khụ khụ... hôm nay thần ngăn cản Tần vương lãnh binh, thực.. khụ khụ... thực ra là có nguyên nhân khác!
- Ta biết!
Lý Uyên tiện tay bưng chén trà lên nhẹ nhàng đặt vào tay ông ta nói:
- Khanh cứ từ từ nói, đừng vội. Đêm dài mà, mà trẫm cũng giống khanh sớm đã qua tuổi tham ngủ rồi!
- Thực ra là Bùi đại nhân là ra mặt thay cho Tần vương điện hạ!
Trần Diễn Thọ cố gắng uống một ngụm nước rồi nói tiếp.
- Trẫm hiểu!
Lý Uyên cười khổ:
- Bản tính của thái tử quá hiền. Cho nên các khanh thà đắc tội với thái tử chứ không muốn đắc tội với Tần vương!
- Trưởng tôn Thuân Đức cũng chạy đôn chạy đáo vì làm chức Tần vương!
Trần Diễn Thọ nhìn Lý Uyên, mắt sáng lên.
- Ta cũng biết, không riêng gì y mà còn cả Lưu Văn Tĩnh, Đoàn Chí Huyền, Khuất Đột Thông, Thế Dân đứa trẻ này ất biết làm người đấy!
Lý Uyên tươi cười, vẻ mặt trầm ngâm.
- Còn có Lý Tĩnh, Ân Khai Sơn, Đường Kiệm...
Trần Diễn Thọ tiếp tục nói, điểm lại những người có quan hệ với Lý Thế Dân.
- Chuyện này, trẫm cũng biết!
Lý Uyên thở dài:
- Nhưng bản tính của Kiến Thành quá mềm yếu, nếu sau lưng không có áp lực gì chỉ e càng không đồng ý đi lên. Đại Đường của trẫm không thể dừng bước được!
- Hôm nay Tần vương lại bị phủ nhận, sau đó mọi người đề cử Khuất Đột Thông, nếu không phải Bùi đại nhân cướp trước được một bước cầm vị trí chủ soái trong tay, chỉ e tiếp theo bọn họ sẽ tiến cử Đoàn Chí Huyền. Bệ hạ, chẳng lẽ người cũng không phát hiện ra một chút gì sao? Thiên tử Đại Tùy, nhưng chỉ là giết huynh cướp nước đó thôi.
- Trẫm tin rằng, Kiến Thành không như thế. Trẫm giao cả Lý Nghệ và Lý Trọng Kiên cho nó.
Rốt cuộc Lý Uyên cũng không chịu nổi cục tức, bực bội đi đi đi lại:
- Trẫm cũng luôn chèn ép Thế Dân, dùng đủ thủ đoạn khanh cũng thấy đấy. Nhưng tình huống hôm nay, quần thần đều đẩy Thế Dân xuống ngựa, khanh bảo trẫm phải làm thế nào? Trẫm phải làm thế nào đây? Thế Dân nó, dù sao nó cũng là con trai trẫm!
- Bệ hạ, lão thần lo lắng chính là điều này!
Trần Diễn Thọ cũng đứng lên, hai tay chống lên bàn, toàn thân run rẩy:
- Thân cây quá yếu, cành quá mạnh. Lão thần cũng đã chứng kiến Kiến Thành và Thế Dân lớn lên, lẽ nào lão thần lại muốn nhìn tương lai của họ huynh đệ tương tàn sao? Hôm nay bệ hạ không đành lòng, sau này, sau này chỉ e phải thương tâm nửa đời người, không kịp hối tiếc!
Nói nhiều như vậy, ông ta lại khó thở, cả người dựa vào thư án, đầu tiên là ho một trận dữ dội sao đó đột nhiên ở khóe miệng máu tươi tràn ra.
- Nhanh, người đâu, truyền thái y, truyền thái y!
Lý Uyên liền luống cuống, ôm lấy Trần Diễn Thọ lớn tiếng cầu cứu. Thị vệ đang trực, thái giám vội vã đi vào tất bật giúp Trần Diễn Thọ qua được cơn khó thở.
Lý Uyên sai người bỏ hết tấu chương trên án thư xuống, để cho ông taTrần Diễn Thọ nằm lên đó chờ thái y, Lý Uyên nắm lấy tay Trần Diễn Thọ, hứa hẹn:
- Trần công, khanh không cần gấp gáp. Trẫm biết, trẫm biết khanh một lòng vì trẫm. Sẽ có cách, trẫm sẽ nghĩ cách. Kiến Thành và Thế Dân vẫn luôn gọi khanh là Trần bá, vẫn coi khanh là bề trên của chúng. Khổ tâm của khanh, trẫm đều hiểu!
Nói được mấy câu không rõ đầu đuôi lại làm cho Trần Diễn Thọ cười lên:
- Lão thần, lão thần!
Ông ta hé miệng lộ cả hàm răng đỏ tươi:
- Lão thần gây thêm phiền toái cho bệ hạ rồi!
- Không phiền!
Lý Uyên nhẹ nhàng lắc đầu:
- Khanh vì trẫm mà hiến kế nửa đời người, trẫm nên bù đắp cho khanh.
- Bệ hạ đối với thần ân trọng như núi!
Trần Diễm Thọ bất lực nói, ánh mắt trần đầy sự lưu luyến:
- Cho nên, lúc này thần báo đền ơn quốc, lão thần nguyện trước khi chết làm một người ác.
- Khanh sẽ không chết, trẫm sẽ không để cho khanh chết đâu!
Lý Uyên nắm lấy tay ông ta sợ rằng mình bỏ ra đối phương sẽ nhắm mắt lại:
- Thái y, thái y. Tên thái y chết tiệt sao còn chưa đến? Không cứu được Trần công trẫm sẽ hủy Thái y viện của các ngươi!
- Bệ hạ, đừng phiền như vậy!
Trần Diễn Thọ mỉm cười, rất hài lòng với sự lo lắng của Lý Uyên:
- Lão thần nghe nói, nếu cành cây quá khỏe sẽ uy hiếp đến thân cây. Có cách để thợ thủ công cắt bớt ít cành cây đi, để bớt sức sống của nó, bệ hạ, bệ hạ nếu...
Nói đến đây, đầu ông ta nghiêng đi, đột ngột ra đi!