Trần Diễn Thọ được chôn cất ở huyện Tam Nguyên gần Kinh Đô, gia tộc Lý thị trong Hoàng lăng. Khi Lý gia khởi sự cũng làm liên lụy đến vài người thân bị tàn sát, còn có Bình Chiêu công chúa Đại Đường Lý Uyển Nhi cũng được chôn cất ở trong này. Đợi mình trăm tuổi, Lý Uyên cũng hi vọng mình được hôn mê như thế. Những người này khi còn sống chưa từng không tranh giành gì với ông, sau khi chết cũng không khiến ông phải phiền lòng.
Theo di nguyện của người chết lúc còn sống, lễ tang được tổ chức đơn giản. Chỉ có trực hệ thân thuộc của Trần Diễn Thọ, Hoàng đế Đại Đường Lý Uyên và mấy đại thần tham gia. Những khách đến viếng thăm khác đều bị mượn cớ phải đứng ngoài cửa. Dù vậy, Trần gia làm mấy chiếc xe ngựa giả. Từ quan to đến quan tiểu phẩm rất nhiều người từ trước đến nay chưa từng tới Trần gia nhưng cũng rất nhiều người tỏ ra thương nhớ. Cái này khiến cho Lý Uyên rất vui mừng, ông biết mình đã không nhìn lầm Trần Diễn Thọ. Nếu lúc Trần Diễn Thọ còn sống mà lập bè kết đảng thì đủ để làm khó triều đình, nhưng ông ta không làm như vậy. Một lòng tuân theo quy tắc mà làm tròn bổn phận, theo Lý Uyên đến tận năm 70 tuổi, đem cả nửa đời sức lực mà cống hiến mưu kế cho vua.
- Trước lúc chết Trần công còn vì trẫm mà hiến kế!
Trên đường về Kinh, Lý Uyên thở dài nói với Bùi Tịch:
- Còn trẫm không kịp cho ông ta cái gì. Thậm chí đến con cháu cũng chưa làm được gì. Ông ta không cho trẫm làm vậy, cũng không cho trẫm chăm sóc hai đứa con.
- Là Trần công sợ con cháu mình vô phúc không có phúc được giàu sang!
Bùi Tịch thở dài, thấp giọng đáp lại, vì lo lắng cho tang lễ của Trần Diễn Thọ mà nhiều chuyện bị chậm trễ. Vốn dĩ tháng này y lĩnh quân đi thu phục Thái Nguyên, nhưng vì chuyện bi thương này mà Lý Uyên tâm thần bấn loạn, đến giờ vẫn chưa hạ lệnh xuất binh. Làm thần tử, y cũng không thúc giục mà cứ để vậy. Như vậy, ít nhất cũng thể hiện mình không phải vì công danh mà đến tình cảm đồng nghiệp cũng không để ý gì. Về phần thời cơ chiến đấu, bỏ qua thì cũng bỏ qua rồi. Dù sao nước Đại Đường đang phát triển không ngừng, không sợ thế lực của Lưu Vũ Chu không bộc lộ ra nhược điểm mới.
- Ta biết, là do ông ấy không yên tâm về trẫm!
Lý Uyên lắc đầu cười khổ dâng lên một nỗi niềm cô độc:
- Sợ sẽ có ngày trẫm quên công lao của ông ấy, sợ trẫm không lo được cho hai đứa con. Con người của Diễn Thọ chính là quá thông minh, suy nghĩ rất chu toàn.
- Bệ hạ có thể thưởng ruộng đất cho Trần gia, cố gắng xa Kinh Thành, không màu mỡ, cũng không cằn cỗi. Tự nhiên sẽ không để cho người khác rình rập! Cho dù sau này con cháu của Trần gia không nhận, cũng giữ được hơn trăm năm nữa!
Bùi Tịch hiểu Lý Uyên đã suy nghĩ về cái gì, nên thấp giọng đề nghị.
Hoàng đến Đại Đường Lý Uyên năm nay đã 53 tuổi, dù là sức khỏe hay trí nhớ cũng dần dần kém đi. Còn thái tử Lý Kiến Thành thì không đủ để mọi người hy vọng, thế tử Thế Dân dũng mãnh thiện chiến rất được đám võ tướng ủng hộ. Thế lực của hai người đã chuyển từ tranh đấu chỗ tối dần dần công khai. Các trọng thần trong triều vì tư lợi cũng đã bắt đầu chia bè phái. Còn Trần Diễn Thọ trợ giúp bên Lý Uyên khó tránh khỏi đắc tội với các đại thần, một khi đã đắc tội với họ thì con cháu Trần gia sau này cũng sẽ bị liên lụy. Cho nên, đứng ở góc độ của Bùi Tịch, cảm thấy để cho con cháu của ông ta từ bỏ đường làm quan là điều đúng đắn. Tuy tự Bùi Tịch không làm được nhưng cũng không ngại tỏ vẻ khâm phục vầ mưu trí và kiến thức của Trần Diễn Thọ.
- Khanh cũng cho rằng như vậy sao?
Lý Uyên đột nhiên quay đầu lại nhìn Bùi Tịch chằm chằm hỏi.
Đã là cuối xuân, bầu trời đã quang đãng hơn nhiều. Bùi Tịch cảm thấy rét run lên, vội vàng né tránh, trên lưng ngựa cong người đáp lại:
- Thần, bệ hạ biết, bản tính của thần vẫn khá yếu đuối!
- Ngươi là kẻ không có xương!
Lý Uyên nắm lấy roi ngựa, bổ như phía Bùi Tịch. Rất là thất vọng, nhưng cũng không phải là không thể lý giải được. Dù sao dính đến tính mạng của người nhà, thậm chí là tiền đồ của cả gia tộc thì không ai muốn chủ động nhảy vào đống lửa cả.
Nghĩ đến đây, ông thở dài, thúc ngựa chạy ra ngoài. Chúng thần và đám thị vệ bị hành động lỗ mãng của Bệ hạ làm cho hoảng sợ, cũng ra sức thúc ngựa đuổi theo. Nhưng không ai dám đuổi đến quá gần, dám vượt lên Hoàng đế sẽ bị buộc tội khi quân không chết cũng bị lột da.
Lý Uyên rong ruổi trong gió lặng. Trên cùng quê lúa mạch non đã sinh trưởng khá cao, một màu xanh mướt. Đi qua con đường giữa cánh đồng lúa mạch, đồng không mông quạnh, không ai biết được cái gì đang chờ phía trước? Nhưng có một tư vị mãi không hết đó là sự tịch mịch. Đó là lời nguyền rủa mà những người trở thành Đế vương phải tiếp nhận, không ai có thể thoát được.
Vương giả không tình thân, cảm giác thành tựu trên cả vạn người. Nếu đổi lại mình là Dương Quảng năm đó, chính mình cũng không biết có giết huynh bức cha hay không, không dám chắc nữa. Có lẽ làm rồi sau này sẽ hối hận còn không làm thì thương tiếc cả đời? Ông lắc đầu thở dài, hích vào bụng ngựa phóng thẳng trên con đường yên ắng!
Kĩ thuận cưỡi ngựa của đám quần thần và chiến mã không bằng Lý Uyên đã bị bỏ xa lại phía sau. Mấy tên võ tướng nhìn nhau, phân công nhau đi về các hướng. Làm như vậy sẽ giẫm nát không ít lúa mạch non nhưng quan địa phương cũng có thể bồi thường cho dân chúng. Nếu chẳng may thiên tử Đại Đường gặp phải phiền toái gì, Trung Nguyên chưa định, dù là sự thay đổi gì cũng sẽ khiến mọi người rơi vào vực sâu vạn kiếp không phục.
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Tịch lắc đầu cười khổ. Tả Phó Xạ Lưu Văn Tĩnh thì phải chịu tội đóng cửa ở nhà suy nghĩ, nhưng quan văn do y dẫn đầu tiếp tục lấy cớ đó cũng trốn trong nhà, sẽ bị mọi người cô lập. Bùi Tịch không dám mạo hiểm cùng lũ bạn lánh nạn mà phải chọn giữu tương lại và cạm bẫy trước mặt. Tăng tốc, thúc ngựa đuổi theo Lý Uyên.
- Khanh đến làm gì? Không phải là muốn thay trẫm chia sẻ sao?
Lý Uyên hỏi mà không quay đầu lại, tiếp tục thúc ngựa chạy như điên.
- Thần, thần không dám!
Bùi Tịch thấp giọng đáp lại nhưng bị tiếng vó ngựa át đi. Bị Lý Uyên cố tình coi thường, lại chạy như điên về phía trước, Lý Uyên quay đầu lại cười hỏi một câu lạnh lùng:
- Ngày mai dù trẫm làm bất kể một cái gì, đám quần thân cũng sẽ cho rằng là tính toán của khanh, khanh có tin không?
- Bệ, bệ hạ, thần, mạng này là của bệ hạ! Ngài muốn chơi thế nào thì chơi như thế đi!
Bùi Tịch thúc ngựa lên sóng vai cùng chạy với Lý Uyên. Nếu tiếp tục chạy nữa, y cũng thể chết vì mệt được chi bằng để cho Lý Uyên được như ý, thoải mái một phen.
- Khanh ấy à, đẩy không đi, đánh lại rút lui!
Lý Uyên bị sự bám dai của Bùi Tịch chọc cho cười, lắc đầu từ từ kéo dây cương. Ngựa dưới háng chủ phản ứng rất linh hoạt, tốc độ lập tức chậm lại từ chạy như điên đến chậm dần rồi từ chậm dần thành đi.
- Thần, khả năng của thần cũng chỉ xứng làm một Tiểu lại. Gặp hệ hạ mới được thăng chức nhanh, còn bản tính của thần thích ăn ngon mặc đẹp không thể cao thượng bằng Trần công. Cho nên, cho nên đụng đến chuyện không làm được đành phải co rụt lại thôi ạ!
Bùi Tịch ra sức kêu oan.
Lúc này, đám quần thần đã bị bỏ lại rất xa. Mặc dù có thể đuổi đến đây nhưng theo bản năng họ cũng không muốn gần quá. Bọn họ đều là người thông minh, biết chuyện gì nên tham dự, chuyện gì không nên tham sự vào. Lý Uyên luôn lắc đầu về sự thông minh của bọn họ, thở dài một tiếng cười khổ nói:
- Khanh có thể nói thật với trẫm đã là điều rất tốt rồi. Không giống những người khác, ngoài miệng thì đường hoàng nhưng thực tế đều vì phú quý cho bản thân? Trước lúc lâm chung Diễn Thọ còn hiến kế cho trẫm, không muốn để cho người khác biết kế này là của ông ta. Khanh đã là cánh tay của trẫm lại là bạn của Diễn Thọ. Cho nên, khanh nhất định phải gánh vác!
- Thần có thể từ chối sao?
Bùi Tịch quay đầu lại nhìn xa xôi, cười khổ nói.
- Không thể!
Lý Uyên trả lời gọn gàng:
- Nhưng trẫm có thể cho khanh điều tốt, khanh muốn cái gì hôm nay cứ việc nói với trẫm. Chỉ cần trẫm còn tại vị, đảm bảo sẽ cho khanh được!
- Vậy, để thần suy nghĩ kĩ đã!
Bùi Tịch thở hổn hển đáp:
- Ruộng tốt bệ hạ đã cấp cho nhiều. Mỹ nữ, với tuổi của thần không có phúc để hưởng thụ. Kim bài miễn chết ư? Thần đã có ba cái? Thôi đi, thứ đó đời này thần không dùng đến. Nếu bệ hạ đồng ý xin hãy ban thưởng cho thần mấy câu nói, tuyên bố ngay trước mặt quan văn quan võ lại để cho Sử Quan ghi chép án. Dù thần có làm việc trái với lương tâm coi như cũng đáng!
- Tên tiểu nhân này gian xảo thật! nhưng thực ra cũng được coi là tinh!
Lý Uyên bị tính toán của Bùi Tịch làm cho tức điên lên, dùng doi ngựa chỉ vào ngựa của đối phương mà mắng.
- Chuyện mưu của chúng thần chẳng lẽ không được bộc lộ sao? Thần làm tiểu nhân bị bệ hạ mắng mấy câu cũng không sao!
Bùi Tịch cười cười, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lý Uyên lại thở dài lần nữa, không cười mà đồng ý:
- Được rồi, sau khi về Kinh Thành, khanh lĩnh binh lên bắc chinh trước, trước mặt mọi người trẫm sẽ cổ vũ khanh, cho khanh mấy cây đánh giá tốt. Nói vậy chỉ cần con cháu trẫm sau này trẫm cũng không chiều như thế. Nhưng trẫm muốn những chuyện khnah làm, khanh phải nắm chặt, không được chậm trễ!
- Đồng ý!
Bùi Tịch giơ bàn tay ra, vỗ tay với Lý Uyên. Sau đó suy nghĩ một chút rồi hỏi nhỏ:
- Mấy ngày trước thần có nghe người ta nói Tả phó xạ Lưu Văn Tĩnh đóng cửa ở nhà suy nghĩ, lại không biết hối cải. Ngày nào cũng mời vu sư bà cốt làm hình như là nguyền rủa ai đó!
- Có chuyện này sao?
Lý Uyên hỏi tỏ vẻ kinh ngạc:
- Thế Dân tỏ vẻ thế nào? Sao trẫm chưa nghe nói?
- Có thể Tần vương điện hạ không biết rõ nội tình nhưng cũng không tránh khỏi quan hệ. Dù sao Lưu Văn Tĩnh cũng là trưởng sử hành quân cho điện hạ, khá thân thiết đấy.
Xưa nay không can thiệp vào chuyện đấu đá lẫn nhau, ngẫu nhiên lâm vào, Bùi Tịch lại làm vô cùng chu đáo:
- Không kết giao, cảm kích không báo, hai tội danh này e rằng Tần vương chạy không nổi rồi. Ngoài ra, Lưu Văn Tĩnh háo sắc vô độ, trong nhà thu nạp rất nhiều đàn bà, thương xuyên sủng hạnh một lần rồi bỏ. Rất nhiều người oán hận!
- Ồ!
Lý Uyên nhẹ nhàng gật đầu. Không cần nói rõ, ông đã biết động tác tiếp theo của Bùi Tịch. Gia đình không yên, các tiểu thiếp cấu kết với người khác tố cáo, tất cả đều có vẻ hợp tình hợp lý:
- Thằng ranh này, trẫm còn chưa chết cơ mà. Năm đó trẫm còn ban cho nó hai kim bài miễn chết!
Nhắc tới chuyện kim bài miễn chết, trong lòng Bùi Tịch liền căng thẳng. Nếu kim bài miễn chết không cứu được Lưu Văn Tình, như vậy mình cũng không nói được gì rồi. Y hơi trầm ngâm rồi nói tiếp:
- Lưu Văn Tĩnh vốn đã nham hiểm. Lúc ở nhà tự ngẫm còn luôn tục oán rằng mình có công vô thường, bị trách phạt thề rằng sau này nhất định phải đòi lại công bằng! Mặc dù là mưu phản nhưng mưu phản có lương tâm. Bệ hạ xem xét!
Mưu phản, chính là tội cả gia tộc phải chết rồi. Tội này kim bài miễn chết cũng vô ích, Lý Uyên thở phào cười khổ nói:
- Trẫm không phải là người không có tình cảm. Nhưng chủ yếu cành khỏe, sau này sẽ dẫn đến hậu họa mất nước. Vết xe đổ của Đại Tùy chưa xa, Lưu Văn Tĩnh không cẩn thận không thể trách được trẫm!
Bùi Tịch nhảy xuống ngựa, lạy dài trên mặt đất:
- Thần có ba kim bài miễn chết, nhiều hơn Lưu Văn Tĩnh một cái. Đời này thần sẽ không phạm phải sai lầm như Lưu Văn Tĩnh, sau này bệ hạ đừng quên một lòng son sắt của thần.
- Trẫm biết! tuy khanh thay Tần vương nói tốt, từ trước đến nay lại không có kết giao gì với nó! Khanh chỉ là người hiền lành mà thôi!
Lý Uyên hiển được hành động tàn nhẫn của mình ngày hôm nay làm cho Bùi Tịch sợ hãi, ông lắc đầu cười khổ giải thích:
- Khanh cho là trẫm muốn thế sao? Trần công không màng đến tính mạng mà nhắc nhở trẫm, trẫm không dám phụ tấm lònh trung thành của ông ấy? câu nói hôm nay, trẫm không nói với bất kì người nào, khanh cứ chuẩn bị lĩnh binh đi bắc, trẫm sẽ thay ngươi chống đỡ cho!
- Thần tạ ơn hồng ân của bệ hạ!
Bùi Tịch lại lạy dài, rồi lau mồ hồi đổ trên trán:
- Chạy nhanh quá rồi!
Y cười khổ giải thích với Lý Uyên:
- Thần là quan văn, không đuổi kịp được bệ hạ!
- Làm bổn phậm của khanh là tốt rồi.
Lý Uyên nhảy xuống ngựa kéo dây cương chậm rãi bước đi:
- Không cần đuổi theo trẫm. Lúc cần trẫm sẽ tự chờ khanh. Đúng rồi, Ân Khai Sơn và Tần vương cũng đến rất gần, trẫm chuẩn bị gõ gã một chút. Võ tướng mà, nghĩ quá nhiều không phải là chuyện tốt!
- Thần biết. Có mấy người buộc tội Ân Khai Sơn cướp số binh lớn, vẫn đang ở trong tay thần!
Bùi Tịch lại lau mồ hôi, vừa lau vừa đáp.
- Ừ!
Lý Uyên từ chối cho ý kiến, dắt chiến mã đi về phía xa. Lúa hai bên đường xanh mướt kéo dài đến vô tận. Con đường dưới chân cũng bắt đầu tịch mịch.