Ngày thứ tư Lý Uyên trở lại Kinh Thành, huyện Trường An nhận được những đơn kiện kỳ quái. Người đâm đơn kiện tên là Hỗ Lão Tứ là một kẻ nhàn rỗi. Y tố cáo chồng của em gái mình, Thượng thư Đại Đường Tả Phó Xạ, Lưu Văn Tĩnh trưởng sử Tần vương, trong lúc đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm đã có những hành tung ngông cuồng nuôi riêng giáp sĩ, cũng cấu kết với Bà cốt vu sư nguyền rủa Hoàng đế Đại Đường.
Nếu là ngày thường thì tội này đáng xử chết, Trương Mộng Chuẩn xem cũng lười xem đã trực tiếp hành hung hơn 300 cáo trạng, lưu đày biên ải. Nhưng trong mấy ngày này chốn quan trường có nhiều xáo trộn, rất nhiều người cảm giác thấy sắp phát sinh chuyện lớn. Với Trương Mộng Chuẩn một huyện lệnh đứng đầu Đại Tùy cũng không ngăn cản được sự căm phẫn của những người khác. Bởi vậy, sau khi nhân được đơn kiện, y không dám chậm trễ lập tức sai người bắt giam bị cáo, chính mình tự thổi phồng đơn kiện lên chạy xe ngựa đến thủ trưởng Đậu Uy.
Kinh Triệu Doãn Đậu Uy nhận được đơn kiện cũng giật mình kinh hãi. Biết hôm nay mình nhận được than lửa, lập tức nhập cung mời Lý Uyên điều khiển chuyện này. Lý Uyên vừa mới tan triều, xem xong đám đơn kiện giận giữ vô cùng sai người đi bắt tên kia đánh chết. Võ sĩ theo lệnh bắt được tên Lưu Văn Tình khám xét nhà cửa. Đem án tử giao cho Tống Quốc Công Tiêu Vũ, Hữu Phó Xạ Bùi Tịch, phủ Thái tử chiêm sự Lý Cương cùng xử án. Tiêu Vũ là người thông minh, vừa nhìn vụ án này đã biết có những liên lụy lớn. Lý Cương là người ngay thẳng tuy cũng bị thái tử Kiến Thành ám chỉ, cũng không muốn Lưu Văn Tình bị vu oan giá họa. Từ trước đến nay Bùi Tịch là người hiền lành, không thích đánh đồng nghiệp. Bởi thế, ba người cùng thương lượng với nhau một chút, sẽ giam Lưu Văn Tình vào thiên lao hỏi:
- Quân đã là thần dân, tuy bây giờ bị trách tội cũng chỉ là nhất thời khó khăn. Làm sao có thể làm ra hành động điên cuồng như thế được?
Lưu Văn Tĩnh lau nước mắt cười khổ trả lời:
- Lúc Thái Nguyên mới bắt đầu khởi nghĩa, ta làm Tư Mã, có công định khởi nghĩa đầu tiên. Bây giờ các chư vị đại nhân đã ở nhà lớn. Quan tước của Lưu mỗ không giống với mọi người. Đánh đông dẹp bắc, nhân khẩu vô thác quả thực là có người bất mãn. Say rượu oán giận thì cũng oán giân rồi, cũng đã giáp mặt bệ hạ tranh chấp. Nhưng nếu nói là nuôi thầy cúng vu sư để nguyền rủa bệ hạ thì là hành động đáng khinh thường, thực sự Lưu mỗ không thể làm được!
Tiêu Vũ thấy Lưu Văn Tĩnh bị giam trong thiên lao một đêm đã giống như một kẻ nghèo túng lang thang. Có lòng giải vây cho y, suy nghĩ một chút ông ta tiếp tục nói:
- Ngươi không cấu kết với Vu sư nguyền rủa bệ hạ, vì sao người ta lại lục soát thấy rất nhiều thần đạo vật trong nhà ngươi?
Lưu Văn Tĩnh thở dài trả lời:
- Các vị đại nhân cũng biết, nhà ta rất nhiều nữ quyến, thỉnh thoảng có người mê thần tín đạo, mời người lên đồng chẳng qua là vì tránh khỏi tịch mịch. Ta không tin cho nên cũng không đi quản. Không ngờ lại dẫn họa vào cửa như vậy.
- Người tố giác ngươi, nhưng lại là anh của một tiểu thiếp nhà ngươi! Ngươi định nói thế nào đây?
Bùi Tịch vỗ bản đơn kiện, cười hỏi dồn.
Lưu Văn Tĩnh cộng sự nhiều năm với y, mặc dù vì tranh quyền mà từng có chút mâu thuẫn nhỏ nhưng cũng không đủ để kết thù. Nghe thấy Bùi Tịch hỏi câu này, cho rằng mục đích của y và đám Lý Cương là giống nhau chỉ cúi đầu trả lời:
- Tiểu thiếp kia vì ghen tị, sớm đã bị ta nhốt vào nhà củi làm vú già rồi đương nhiên là có oán hận. Còn đây Lưu mỗ không xử lý tốt chuyện này khiến cho chư vị phí tâm rồi!
- Đối với việc ban thưởng không hài lòng, ngươi say rượu đã từng nói trước mặt người khác?
Bùi Tịch cười cười lại hỏi.
- Từng nói!
Nhắc đến chuyện này, Lưu Văn Tĩnh liền cảm thấy mặt mình nóng lên:
- Ngay trước mặt Văn Khởi, ta nói không cam lòng đành ở dưới đại nhân. Hổ thẹn, hổ thẹn!
Lại tùy hỏi thêm mấy câu, chủ thẩm quan Tiêu Vũ liền sai người cho Lưu Văn Tĩnh về thiên lao. Sau đó ghi vào hồ sơ bốn chữ “chứng cớ xác thực” đưa cho Lý Uyên. Lý Uyên nhìn bản ghi chép thẩm vấn, cau mày hỏi:
- Đầy giấy toàn là nói cuồng như vậy, chẳng sẽ đúng là không tìm thấy một ít chứng cứ mưu phản nào hay sao?
Tổng quốc công Tiêu Vũ và Phủ thái tử Lý Cương ngơ ngác nhìn nhau, ngập ngừng không biết trả lời thế nào. Hữu phó xạ Bùi Tịch chỉ vào vản ghi chép thẩm vấn hạ giọng nói:
- Bọn thần không tìm được chứng cớ mưu phản xác thực của Lưu Văn Tĩnh, nhưng xem ra mưu phản đã rõ rành rành. Hơn nữa người này phải đảm nhận Trưởng sử của phủ Tần vương và có kết giao với nhiều tướng già. Không trừng trị tội, sớm muộn gì cũng sẽ sinh họa lớn!
Lý Uyên và Bùi Tịch đã sớm có hẹn với nhau, làm như vậy nhưng vì để tránh khỏi mối họa giết uổng đại thần, thiếu tình cảm chỉ là cái cớ mà thôi. Nghe xong câu nói của Bùi Tịch lập tức vỗ án:
- Khá khen cho những lời đó, nếu trẫm niệm công mà không nỡ giết, sau này không biết bao nhiêu người phải tự tìm đường chết!
Dứt lời, cũng không để ý đến Tiêu Vũ và Lý Cương, lập tức hạ chỉ, trảm Lưu Văn Tình và Lưu Văn Khởi, tịch thu gia tài sung vào công quỹ. Các thê thiếp cách chức xuống làm thứ dân. Tần Vương nghe thấy vậy bất chấp những lời khuyên can nửa đêm chạy vào hoàng cung biện hộ thay cho Lưu Văn Tĩnh. Ngày hôm sau, Lý Uyên lâm triều hạ thánh chỉ phạt Tần vương đóng cửa đọc sách ba tháng, tước vị Ân Khai Sơn liền hạ xuống năm cấp. Lưu Văn Tĩnh, Lưu Văn Khởi sau khi bị trảm bêu đầu lên tường thành thị chúng 10 ngày.
Trước lúc bị thẩm vấn, Lưu Văn Tĩnh còn tưởng sóng gió qua đi, không ngờ lại bị xử nhanh đến vậy. Họ lớn tiếng kêu oan, Lưu Văn Khởi là một võ tướng không sợ chết như anh mình chỉ cười thấp giọng khuyên nhủ:
- Đừng kêu nữa, để cho mình chút thể diện đi. Nhớ năm đo huynh giúp Lý Lão Ẩu mưu phản giết Vương Uy, Cao Quân Nhã, có nếm xỉa đến sự oan uổng của hai người bọn họ không?
Nghe xong lời của em mình... Lưu Văn Tĩnh mới bừng tỉnh ngộ, thở dài ngửa cổ chờ chết. Lý Uyên thấy đầu của Lưu Văn Tĩnh còn chưa hết tức giận. Một lần nữa truy ra năm đó khởi binh, phần mộ tổ tiên của Lý gia bị đào lên. Truyền một đạo thánh chỉ nhập Sơn Nam Đạo Chiêu úy Đại sứ Lý Hiếu Quân. Lệnh y lập tức truy sát hành quân Trưởng sử Lý Tĩnh, mang thủ cấp của Lý Tĩnh về Trường An. Hành quân Trưởng sử Lý Tĩnh Lý Tĩnh sợ đến mức hồn bay phách lạc, quỳ xuống kêu oan. Sơn Nam Đạo chiêu úy Đại sứ Lý Hiếu Cung tiếc tài, trầm ngâm thật lâu, cuối cùng lấy công trận của mình đảm bảo mới giữ lại được tính mạng cho Lý Tĩnh.
Mấy cơn sóng gió liên tiếp, cuối cùng quần thần Đại Đường cũng hiểu được, Bệ hạ truy ra mưu phản là giả mượn cơ hội cắt đi thân tín của Tần vương, thay thái tử Kiến Thành mới là thật. Liên tưởng đến suy đoán hai kim bài miễn chết của Lưu Vă Tĩnh cũng khó mà chạy được, từ đó về sau, cũng không ai dám kết giao với Tần vương nữa.
Ngược lại có những võ tướng ở tầng thấp cảm thấy chiêu thức ấy của Lý Uyên rất không trượng nghĩa, lại từ trong sâu thẳm thông cảm cho ông ta. Điều này là nằm ngoài dự liệu của Lý Uyên nhưng cũng vô kế khả thi.
Cuối cùng bão tố trong Kinh Thành cũng dừng lại, cũng sắp vào hạ, tin vui từ phương bắc về, Định dương Khả Hãn Lưu Vũ Chu đi săn thú bị ngã không thể lâm triều. Một lần nữa Bùi Tịch lại đề xuất lĩnh binh bắc chinh, nhân tiện chiêu mộ hào kiệt cho Đại Tùy, Lý Uyên suy nghĩ một chút rồi liền thực hiện lời hứa hẹn trước đây của hai người.
Trước khi đại quân sắp lên đường, Lý Uyên có kéo tay Bùi Tịch dặn dò:
- Huyền Chân, tuy khanh giỏi về mưu lược nhưng cũng không phải là tướng tài. Nếu không phải là nhất thời trẫm không dám dùng người thì tuyệt đối sẽ không cho khanh xuất chinh. Lúc quay lại Hà Đông, có thể cho một tấc đất của Lưu Vũ Chu đại loạn, khó sống yên ở Thái Nguyên là được rồi. Không cần cầu cái gì tốc chiến đại thắng. Dù nhất thời phải chịu nhục cũng đừng vội, sức mạnh và quân lực của chúng ta còn kém hơn Lưu Vũ Chu mười phần.
- Đa tạ chủ công thụ kế!
Bùi Tịch nghe xong, ôm quyền từ biệt Lý Uyên. Đếm đủ năm vạn đại quân, rồi giục ngựa đi về hướng bắc.
Một trận chiến sự từ lúc đến khi cụ thể chấp hành kéo dài dần bốn tháng. Dù tướng quân dưới trướng của Lưu Vũ Chu có điếc cũng nên có sự chuẩn bị. Hai bên vừa mới giao thủ, Bùi Tịch đã phải chịu thiệt thòi lớn. Năm vạn binh mã không nhận được lệnh chỉ huy, ầm ầm vỡ ra. Chạy về sau hơn 200 dặm, khó khăn lắm mới đứng vững gót chân dưới núi Cửu Kinh.
Có sự cam đoan lúc trước của Lý Uyên, dù Bùi Tịch có bại cũng không loạn, chỉnh đốn binh mã giữ đường lên núi và đường lui, viết thư trực tiếp xin viện quân của triều đình. Uất Trì Kính Đức đuổi tới chân núi Cửu Kinh, qua mấy lần liều chết cũng không tiến lên bước nữa. Lại nghe thấy Bác lăng quân và U châu quân sắp có ý đồ tây tiến, lo cho sự an nguy của Lưu Vũ Chu, không thể không quay binh lại Thái Nguyên.
Mối nguy hiểm phía trước đã được giải quyết, viện quân chưa đến, Bùi Tịch có đủ thời gian rỗi, lập tức đóng võ tướng Trần Lương Thành đưa tới ở quận Thượng Đảng, cùng y thảo luận công việc chiêu hàng Trình Danh Chấn. Trần Diễn Thọ đã qua đời, Trần Lương Thành là cháu họ xa của ông ta, bởi vì năm ngoái khi chiến đấu với Sài Thiệu gặp bất lợi, mới bị giáng chức xuống địa phương làm quan võ. Trước lễ tang của Trần Diễn Lệ, gã là người chờ xử tội cũng có tư cách tham gia. Bây giờ đối diện với tính toán của Bùi Tịch liền cười ha hả khinh thường nói:
- Lão đại nhân sớm không tới, muộn không tới, sao lại chiêu hàng Trình Danh Chấn vào đúng lúc này? Mấy tháng trước hắn còn có thể vì Đại Đường kiếm một khoảnh màu mờ, bây giờ, hắn thành chó nhà có tang rồi, chiêu để làm cái gì?