- Nói như vậy, không phải là hắn vừa trở mặt với Đậu Kiến Đức sao?
Bùi Tịch nghe thấy vậy, cau mày hỏi dồn.
- Ha ha, lão đại nhân vẫn chưa biết!
Nhắc đến Trình Danh Chấn, Trần Lương Thành như giải được hận:
- Tiểu tử này như lão hổ, vì Đậu Kiến Đức mà vào sinh ra tử, lại không ngờ rằng Đậu Kiến Đức nhòm ngó đến địa bàn của hắn. Thời gian trước vốn là dụ hắn vào thành để giết lấy binh mã của hắn. Không ngờ hắn thoát được, cả đêm chạy thoát có thể là “hòa thượng không thoát khỏi miếu”, Đậu Kiến Đức là người thế nào chứ? Chưa đến hai tháng đã thuyết phục được Dương Công Khanh, Cao Khai Đạo. Sau đó đại quân cùng tây tiến, đúng là Trình Danh Chấn có thể đánh nhau, nhưng hổ tốt cũng không chịu được một đàn sói. Lúc đó không có lệnh của Bệ hạ ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không, nhân cơ hội đó ta qua Thái Hành Dơn, đâm cho hắn một đao sau lưng, tên họ Trình chắc chắn phải chết!
- Ta và Trần công là người quen biết cũ.
Bùi Tịch thấy một câu không liên quan gì sau đó cười nói:
- Ngươi cố tình giết địch để đền nợ nước, tâm này đáng khen, nếu bệ hạ biết nhất định sẽ rất vui mừng. Nhưng Trình Danh Chấn này cũng là cơ hội chiêu hàng của bệ hạ trước khi ta xuất binh. Tuy rằng hiện tại hắn khốn khó nhưng đưa than cho người sưởi ấm ngày tuyết rơi, so với dệt hoa trên gấm sẽ khiến người ta dễ cảm kích hơn. Ngươi còn tin tức gì nhất định phải nói cho ta nghe, dù dưới trướng của hắn chỉ còn mấy người chỉ cần còn sống ta nhất định phải tìm được hắn.
- Tiền bối, chuyện này khó đấy!
Trần Lương Thành là một người mưu trí, giọng điệu nói chuyện cũng chuyển thành “vãn bối” với “tiền bối”:
- Ta nghe nói, mấy tháng trước, họ Trình đánh Đậu Kiến Đức, đã gộp hai quận Tương Quốc và Võ An lại rồi. Hắn quen đường cũ mới trốn vào đầm Cự Lộc. Đó là một đầm nước địa hình bên trong biến đối. Không có người dẫn đường, Đậu Kiến Đức cũng không dám tùy tiện đi vào. Nếu ngài muốn chiêu hàng hắn thì việc đầu tiên là phải tìm được người biết đường vào đầm Cự Lộc mới được.
- Chuyện này cũng không khó!
Bùi Tịch cười định liệu từ trước mà trả lời:
- Trước đó mấy ngày, Vương Đức Nhân cũng đã trốn vào Thái Hành Sơn. Ta cho phép đi chiêu hàng y trước, quan Đại Đường ta mặc dù làm tốt nhưng chia công trạng y cũng không thể giao thiếu được.
- Tiền bối chuẩn bị chiêu hàng Vương Đức Nhân!
Vừa nghe lời này Trần Lương Thành tinh thần tỉnh táo nói:
- Ta biết y ở đâu? Đầu xuân tiểu từ kia từng muốn nhảy ra núi bị ta dẫn đường đánh chạy trốn hết. Nếu bệ hạ đồng ý chiêu hàng y, ta sẽ phái binh mã chặn các cửa ra của y đảm bảo có thể ký được điều ước bất đắc dĩ.
- Không cần!
Bùi Tịch nhẹ nhàng xua tay:
- Cơm phải ăn từng miếng một. Vương Đức Nhân chẳng qua là thêm đầu, không đáng để đại quân vào núi. Ngươi tìm giúp ta một người dân bản địa có gan thay ta đưa một phong thư cho Vương Quân Khuếch quận Hà Nội. Chỉ cần có thể chiêu hàng được Vương Quân Khuếch thì Vương Đức Nhân thành cá trong chậu, ngoài việc bó tay chịu trói ra cũng không còn cách nào khác.
- Người, người thực ra cũng dễ tìm. Nhưng, nhưng...
Trần Lương Thành có chút không tin vào tai mĩnh nữa. Vương Quân Khuếch cũng được coi là một mãnh tướng, được Lý Mật rất tin tưởng. Cách mấy trăm dặm Bùi Tịch cho rằng một phong thư có thể chiêu hàng được y đúng là mơ tưởng hão huyền. Nhưng chức quan của y kém xa Bùi Tịch, lại không rõ về bản tính của đối phương cho nên cũng không dám khuyên, đành cau mày.
Cuối cùng vẫn là gừng càng già càng cay, vừa nhìn thấy vẻ mặt của y như vậy Bùi Tịch đã đoán ngay ra đối phương nghĩ gì. Bùi Tịch gật đầu cười thấp giọng nói:
- Ngươi cứ việc đi tìm người đưa tin. Nếu việc này thành công, công lao của ngươi một nửa. Nếu không thành ta chịu hết trách nhiệm, không để cho một tiểu bối như ngươi chịu thay ta là được!
- Vãn bối, vãn bối, không sợ chịu trách nhiệm! Chỉ có điều không muốn nhìn thấy tiền bối bị kẻ địch cười chê mà thôi. Vãn bối đi tìm người, trong thành có mấy thương gia lớn, có buôn bán ở quận Hà Nội.
Trần Lương Thành ngượng ngùng cười nói, rồi cáo lui. Không lâu sau đã có kết quả, tìm được một người hơn 40 tuổi, họ Liễn là một thương nhân đến nghe lệnh.
Bùi Tịch kéo người thương nhân kia xuống nói mấy câu, sau đó viết một bức thư đưa cho ông ta mang đến quận Hà Nội. Dù là dùng bất cứ thủ đoạn gì, cũng nhất định phải để Vương Quân Khuếch đọc được. Tiếp theo y lại lấy ra một phong thư nữa để lên bàn của mình cười nói:
- Ban đầu định Trường An và Lũng Hữu, có hơi thiếu thốn, bệ hạ sợ nảy sinh suy nghĩ gian thương làm hàng nhái cho nên cố ý tìm những thương nhân lớn ở Hà Đông cung cấp hàng cho nội cung. Ngươi làm chuyện này xong, lão phu sẽ cho người một danh phận, vẫn có thể làm chủ được.
- Đa tạ lão đại nhân giúp đỡ!
Vẻ mặt của người thương nhân kia lúc ban đầu khó xử, nghe thấy Bùi Tịch đặt ra cuộc mua bán lớn như vậy lập tức lạy tạ:
- Xin lão đại nhân cứ yên tâm, tiểu nhân có mất mạng cũng không dám phụ lòng mong đợi của đại nhân.
- Đi đi, sau khi trở về ta sẽ viết tất cả công lao của ngươi tấu lên trên!
Bùi Tịch khoát tay áo, ngăn tên thương nhân khoe mẽ. Từ trước đến nay thương nhân quận Hà Đông đều có gan lớn, nhưng lúc Thái Nguyên khởi binh, ngoại trừ tộc nhân của Ti thương tham quân Võ Sĩ Hoạch kinh doanh gỗ ra không có nhà buôn nào xem trọng tiền đồ của Lý Uyên. Cho nên cung ứng vật tư cho Đại Đường lúc này hầu hết là do Võ gia ở Hà Đông lũng loạn. Lý Uyên lo rằng đuôi to khó vẫy vẫn muốn tìm cách chia khoản lời của Võ gia. Nếu lúc này Liễu thị buôn bán lập tiếp công lao chẳng những sẽ giải quyết cho triều đình một mối phiền toái hay sao?
Mua bán huận nước đầy thuyền như vậy, tin tức trong đó đương nhiên Bùi Tịch sẽ không nói quá rõ với Liễu chưởng quỹ. Đôi phương cũng là người nhanh trí, đoán được ý qua sắc mặt và lời nói. Thấy Bùi Tịch có vẻ không kiên nhẫn nữa vội đi làm cáo từ ra về.
Tiền lời có gấp ba, thương nhân sẽ dám mạo hiểm rơi đầu. Lời này từ cổ chí kim đã nói. Cũng không biết là dùng cách gì mà năm ngày sau đó tin về Đại tổng quản Vương Quân Khuếch đã đặt trên bàn Bùi Tịch. Vương Quân Khuếch vỗn không phải là chi nhánh của Lý Mật, nơi dừng chân của Ngõa Cương quân chủ yếu là ở giữa Từ Mậu Công, Lê Dương doanh, tin tức về hàng hóa không thuận, vì lúc này đã bất hòa với Lý Mật. Lúc này nhận được tin của Bùi Tịch, y trầm ngâm vẫn chưa thể quyết.
Tối trở lại phủ, y mang thư ra bàn với thê tử. Thê tử của y là cung nữ Đại Tùy mà Lý Mật ban tặng, có chút nhan sắc, nàng cười khuyên nhủ:
- Lão già Bùi Mật này giỏi tính lắm, không ngờ bắt bạn cũ và cấp trên năm đó của chàng và bạn cũ. Vì muốn thống trị đến cha mình cũng bị nấu thành canh uống, năm đó huynh đệ bị coi là cái gì?
- Nói nhảm!
Vương Quân Khuếch nghe thấy vậy tức giận, gạt thê tử sang góc giường:
- Những chuyện đó đều là do ta nghèo khó kết giao với huynh đệ tốt, thề là phải đồng sinh cộng tử. Người khác có thể xuống tâm cầm đao gặp lại bọn họ chứ ta chỉ không có cái mặt mũi ấy!
- Vậy nếu một ngày nào đó Ngõa Cương quân khai chiến, tướng quân và huynh đệ xưa gặp nhau, tướng quân sẽ làm gì?
Thê tử bị đánh trúng, nàng cũng không thấy ủy khuất, ngược lại còn cười cười, chậm rãi đứng lên ở góc giường, xoa vai với vẻ đau khổ, nhẹ nhàng hỏi.
- Đó, đó...
Vẻ mặt của Vương Quân Khuếch đau khổ, đọc lại mấy câu trong thư của Bùi Tịch:
- Vịn lấy dây cung trèo lên tường, chẳng phải đau buồn bi thương! Mẹ kiếp, tên Bùi lão nhi này đúng là thiếu đạo đức...
Người vợ cười, trong lòng rất thích vẻ mặt của Vương Quân Khuếch bây giờ:
- Cái tên Lý Mật kia ngay cả đến ân nhân cứu mạng Địch Nhượng cũng giết. Chàng xem, một người như vậy có thể là quý nhân sao?
- Ôi!
Vương Quân Khuếch lắc đầu, ánh mắt không giấu được sự thất vọng về Ngõa Cương quân.
- Một khi đã như vậy chàng hàng Đại Đường thôi. Dù sao đi đâu cũng là làm quan!
Người vợ cười nhẹ nhàng tiếp tục khuyên bảo chồng.
- Hàng ư?
Vương Quân Khuếch nhìn thê tử đang cười, cay mày hỏi.
- Không phải sao? Ngõa Cương quân có cái gì đáng giá phải lưu luyến nào!
Người vợ gật đầu, ánh mắt có vẻ giảo hoạt.
- Đã như vậy sao nàng không nói sớm? Cứ vòng vo Tam Quốc mãi.
Vương Quân Khuếch vung mạnh tay, sau đó lại nhẹ nhàng buông xuống.