Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 556 - Chương 200: Canh Bạc (7)

Chương 200: Canh bạc (7)

Mấy hôm sau, Vương Quân Khoách dẫn đầu một vạn binh mã dưới trướng đầu hàng. Quận Hà Nội từ lúc này trở về trên bản đồ Đại Đường. Bùi Tịch và Vương Quân Khoách hội hợp với Trường Bình, nâng chén vui say. Cùng lúc dâng thư lên Thiên tử Đại Đường Lý Uyên, đề cử Vương Quân Khoách làm Quận thủ quận Hà Nội, Hữu Võ Vệ tướng quân. Tướng sĩ dưới quyền đều được khao quân ban thưởng. Đồng thời trao cho Vương Quân Khoách quyền trưng thu điều dụng lương thảo thuế má tại Quận Hà Nội.

Nhận được tấu chương của Bùi Tịch, Lý Uyên đại hỉ. Không những chấp thuận toàn bộ thỉnh cầu trên tấu chương, mà còn ban thêm cho Vương Quân Khoách cái hư chức Thượng Trụ Quốc, cho phép bổng lộc gấp đôi. Liền sau đó, lại ban cho Bùi Tịch chiếc kim bài miễn tử thứ tư. Trong lúc văn võ bá quan đông đủ tại triều đường, người lặp lại công dụng của kim bài miễn tử lần nữa. Phàm công thần có trong tay miễn tử kim bài, trừ phi phạm tội mưu phản, còn thì không thể tru diệt. Con cháu họ Lý nếu như vi phạm, các tông thất đại thần có thể hợp lực cử binh công kích.

Được Lý Uyên khen thưởng đối với Bùi Tịch là cổ vũ rất lớn, lập tức biên thư cho Vương Quân Khoách, xin hắn nghĩ cách dụ hàng Vương Đức Nhân, hồi báo ơn tri ngộ của thiên tử Đại Đường. Vương Quân Khoách đọc thư, biết Bùi Tịch mang đại công nắm chắc trong tay tặng cả cho mình, trong lòng vô cùng cảm động. Lập tức mang theo một vài thị vệ tự mình vào Thái Hành Sơn thăm hỏi Vương Đức Nhân, chuyển đạt thiện ý của triều đình Đại Đường cho y. Vương Đức Nhân ở trong núi từ lâu đã cùng kiệt không có gì ăn, lúc này thấy có người quen tiến cử, lập tức quy thuận, mang theo ba vạn người già ốm yếu và hai ngàn sĩ tốt chẳng khác ăn mày là mấy, rồng rắn trùng điệp ra khỏi núi Thái Hành, gia nhập dưới trướng đội quân chiêu hàng của Đại sứ Bùi Tịch ở Hà Đông.

Bùi Tịch cũng không nề hà thế lực yếu ớt của Vương Đức Nhân, đích thân ra đón từ xa hơn mười dặm. Thay mặt thiên tử Đại Đường Lý Uyên, ban cho Vương Đức Nhân hư chức Thái Thú Nghiệp quận, đưa dân chúng đã theo y từ trong núi ra, án theo lệnh chia ruộng mới ban bố của Đại Đường, thống nhất an trí tại các vùng thuộc Thượng Đảng quận.

Không lâu sau, thánh chỉ của Lý Uyên lại đến. Lấy lý do Nghiệp quận còn trong tay Đậu Kiến Đức, Vương Đức Nhân không có nơi ở yên ổn, bổ nhiệm y làm Quy Đức tướng quân, mở rộng binh mã lên đến 5000, lương thảo quân giới cứ chiếu theo biên chế của phủ Binh Đại Đường mà cung cấp.

Vương Đức Nhân nào hay đây là màn xướng họa mà Lý Uyên cùng Bùi Tịch đã luyện tập đến nhuần nhuyễn, lúc này cảm động đến rơi nước mắt. Y rút đao ra thề, nguyện đem tính mạng hồi báo đại ân Thiên tử. Bùi Tịch nhân cơ hội đề nghị y đi chiêu hàng Trình Danh Chấn, Vương Đức Nhân vừa nghe, nhiệt huyết đang dâng trào lập tức lạnh tanh, liên tục lắc đầu, vô cùng áy náy mà đáp rằng:

- Đại nhân, mong đại nhân thứ tội mạt tướng. Có điều này đại nhân không biết, Trình Danh Chấn kia chính là một con nhím đó, bất luận là sói hay là hổ cũng đừng hòng chiếm được nửa chút ưu thế nào từ hắn. Bây giờ hắn cùng Đậu Kiến Đức đang ầm ĩ giao tranh, đại nhân chi bằng tọa sơn quan hổ đấu. Bất kể Đậu Kiến Đức giết hắn, hay hắn giết Đậu Kiến Đức, đối với Đại Đường chúng ta mà nói chỉ có lợi mà không có hại.

- Y chẳng phải đã bị Đậu Kiến Đức bức đến đầm Cự Lộc, không còn sức đánh trả à?

Bùi Tịch lấy làm lạ, cau mày truy vấn.

- Ai nói với ngài thế? Chắc chắn là thư hàm nói bậy rồi!.

Vương Đức Nhân chưa từng biết đến sách vở, nên lời nói ra vô cùng chối tai.

- Hắn chính xác đã bại trận, nhưng dân chúng hai nơi Tương Quốc, Võ An vẫn một lòng hướng về hắn. Chỉ cần một ngày nào đó Đậu Kiến Đức sơ suất dẫn quân bén mảng ra ngoài. Trình Danh Chấn ào ào xông đến, nhất định có thể ép được Đậu Kiến Đức đến sông không được chết không xong!

- A, lại còn thế nữa? Những gì ngài biết, nói ra cho ta nghe thử xem.

Bùi Tịch có vẻ không mấy tin, cười ha hả hỏi.

- Nhóc con họ Trình kia, trước giờ chưa từng là một thủ lĩnh cam tâm chịu thiệt đâu! Nhìn bề ngoài thật thà không ai bằng, nhưng ai rắp tâm với hắn, kết cuộc thế nào cũng bị hắn rắp tâm lại.

Vương Đức Nhân nhếch mép, cười mà nói:

- Đậu Kiến Đức căn bản không cần đánh một trận chiến mà đã nắm chắc bình định được Minh Châu, cho nên đã cùng với đám người Dương Công Khanh tuyển binh đầu xuân, chính là vì để nhiễu loạn vụ mùa, để cho Trình Danh Chấn trước hết mất đi dân tâm của hai vùng Tương Quốc, Võ An. Ai ngờ Trình Danh Chấn ranh hơn, tự biết mình binh ít, bèn phân công phòng ngự những nơi chắc chắn chỗ nào cũng đều là sơ hở, dứt khoát xuất thành dã chiến với Đậu Kiến Đức. Sau khi thua trận, lập tức bỏ Bình Ân, mang theo tàn bình dưới trướng một đoàn rút vào đầm Cự Lộc. Nơi đó chỗ nào cũng lầy lội trũng ngập, kẻ không thông đường tiến vào một bước thôi là cầm chắc lút đầu. Đậu Kiến Đức thắng trận cũng không dám đuổi theo hắn vào đầm Cự Lộc. Còn Trình Danh Chấn thì bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra gây họa cho Đậu Kiến Đức. Lúc này, haha…

Vương Đức Nhân cười cười, vì rất có cảm giác rất hưng phấn khi thấy Đậu Kiến Đức khó bề xoay trở.

- Lúc này, chủ khách hoán đổi vị trí, đến phiên Đậu Kiến Đức phải đau đầu nhức óc. Trước đây nếu như hai bên giằng co, khiến cho dân chúng có nhà không về được, trách nhiệm hoàn toàn thuộc về Trình Danh Chấn, ai bảo hắn là chủ nhân cả vùng Minh Châu làm chi. Còn bây giờ, địa bàn đã thuộc về Đậu Kiến Đức rồi, chủ nhân cũng đổi thành Đậu Kiến Đức luôn. Hai bên có đánh nữa, chúng dân ngày ngày không được yên ổn cũng chẳng trách được Trình Danh Chấn, chỉ trách Đậu Kiến Đức không đủ bản lĩnh thôi. Ta nghe nói, đầu tháng trước, tân đô Vĩnh Niên của Đậu Kiến Đức bị người của Trình Danh Chấn phóng hỏa bốn lần. Lần thảm nhất ngay cả hoàng cung mới xây được một nửa cũng bị đốt, báo hại Công bộ thị lang Trương Cảnh phải tốc trướng chạy tháo thân không kịp mặc quần...

- Như vậy, lão phu càng phải sớm gặp mặt hắn mới được!

Nghe Vương Đức Nhân nói thế, Bùi Tịch càng nung nấu ý định nhanh chóng chiêu hàng Trình Danh Chấn.

- Ta nghe nói, Trình Danh Chấn với ngài giao tình rất sâu, đã từng giúp ngài tính kết tiêu diệt Ngõa Cương Phòng Ngạn Tảo. Ngài chỉ cần nói muốn đến Cự Lộc thăm viếng hắn, chắc chắn hắn sẽ không từ chối.”

- Đại nhân, ta cùng hắn nào có giao tình gì!

Nghĩ tới những quan hệ đã từng trải với Trình Danh Chấn, trong lòng Vương Đức Nhân vẫn còn khiếp sợ.

- Ta năm đó, ta năm đó chỉ là thay tiểu tử kia nhổ cái cọc đi thôi. Chẳng những thịt lừa không được ăn, ngược lại còn bị chủ con lừa đập cho nhừ tử!

Bùi Tịch nghe không hiểu ẩn dụ “Nhổ cọc trộm lừa”, nhưng trong lòng biết chẳng có gì hay ho, bèn cười, nhỏ giọng khuyến cáo:

- Ngươi vừa mới đến, nếu muốn sớm được phong hầu, thì phải thể hiện bản lĩnh thực sự. Đương nhiên, còn nếu như cả đời chỉ muốn làm một tứ phẩm tướng quân nho nhỏ, thống lĩnh năm nghìn quân dưới quyền rồi thôi, thì, ta cũng không miễn cưỡng!

- Ấy!

Vương Đức Nhân vô cùng do dự. Vừa sợ gặp Trình Danh Chấn rồi, lại bị hắn hành cho sống không bằng chết. Vừa không nhịn nổi ham muốn quan cao lộc hậu. Nghĩ tới lui nửa ngày, cuối cùng mặc kệ, trầm giọng đáp ứng.

- Được rồi. Đại nhân đã coi trọng ta. Lão Vương ta dù gì cũng không phải bùn nhão không trát nổi tường. Vậy ta sẽ đem người vượt núi, lẻn vào đầm Cự Lộc gặp Trình Danh Chấn. Đại nhân chỉ cần chờ tin tốt của ta thôi!

Bùi Tịch lắc đầu, cười chủ ý của Vương Đức Nhân:

- Hà tất phải lẻn vào. Ngươi bây giờ là tướng quân Đại Đường, có thể đường đường theo Bác Lăng Quân thẳng tiến đến rìa đầm Cự Lộc. Để cho những bọn lục lâm ngày xưa cùng ngươi thấy được, ngươi bây giờ ngồi được quan cao, cưỡi được tuấn mã thế nào!

- Phải rồi, ta bây giờ đâu còn là sơn tặc nữa, sợ đếch gì. Hahahaha…

Vương Đức Nhân nghĩ sang hướng khác, lập tức nhận thấy chỗ lợi ích mà thân phận mới này mang lại. Ngày xưa nhắc đến Bác Lăng Quân thì lông tóc đã dựng đứng hết cả. Mà bây giờ, mình lại có thể nghênh ngang trước mặt Bác Lăng Quân, đối phương còn chẳng phải lấy hậu lễ mà tiếp đãi ấy chứ. Vào đầm Cự Lộc, gặp người quen, cũng dễ thở hơn. Chính là cái gọi là gái sợ gả lầm chồng, trai sợ theo lầm chủ. Mình bây giờ đã theo Thiên tử Đại Đường, so với cái gì Ngụy công Lý Mật, Hạ vương Đậu Kiến Đức, đó chẳng phải còn muốn đường ngay nẻo chính hơn nhiều sao.

Bình Luận (0)
Comment