Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 557 - Chương 201: Canh Bạc (8)

Chương 201: Canh bạc (8)

Nghĩ tới đó, y lập tức thấy được động viên rất nhiều. Dập đầu xuống lạy Bùi Tịch, cảm tạ đối phương đã cho mình cơ hội thể hiện. Bùi Tịch ha hả mấy tiếng, lấy từ trong tay áo ra một phong thư đích thân chấp bút, để Vương Đức Nhân chuyển đến Trình Danh Chấn. Sau đó lại truyền đạt những kỹ năng đàm phán, phái người trong đêm hộ tống Vương Đức Nhân đến Triệu quận.

Triệu quận nằm ở bờ bắc của đầm Cự Lộc, là vùng thuộc quyền cai quản của Bác Lăng Đại tổng quản Lý Trọng Kiên. Năm ngoái Đậu Kiến Đức vừa mới bị Bác Lăng Quân cho ăn quả đắng, đến nay cũng không dám bén mảng vượt qua Lôi Trì nửa bước. Này đây, Vương Phục Bảo đường thẳng mà đi vô cùng thuận lợi. Chỉ cần tám ngày đã đến nơi cần đến. Bên ngoài đầm Cự Lộc, đốt một đống lửa to, lại cẩn thận ở quanh đống lửa đợi một đêm. Giữa trưa ngày thứ hai, cuối cùng cũng đạt ý đồ bị hơn mười tên lâu la giả trang thành ngư phủ vây chặt vào chính giữa.

Vương Đức Nhân đã sớm chuẩn bị, thấy mình bị vây, lập tức đánh mắt sang tùy tùng, đồng thời giơ hai tay lên cao.

- Chư vị không nên hiểu lầm, không nên hiểu lầm, là người quen, người quen. Ta là hảo huynh đệ của Đại đương gia Trình Danh Chấn các vị, tên Vương Đức Nhân. Có tin tốt muốn truyền đạt cho đại đương gia các vị đây. Đừng hiểu lầm, chúng ta đều không mang binh khí, không tin ngươi có thể lục soát…”

- Đúng là Vương Đại đương gia, ngươi làm sao lại mặc quan phục thế. Còn nói, đội cái mũ cứng ngắt đó lên rồi, ta thực sự không nhận ra ngài đó!

Dẫn đầu đội quân chính là Ngũ Thiên Tích, nhận ra con mồi Vương Đức Nhân, liền gạt bùn trên mặt xuống, cười ha ha trêu chọc.

Biết gã chỉ có ý trêu chọc chứ không có lòng dạ nào, Vương Đức Nhân làm như không nghe thấy. Mỉm cười cung tay với Ngũ Thiên Tích, nén hơi thấp giọng nói

- Vị này, vị huynh đệ này họ Võ nhỉ, ta từng gặp ngươi rồi. Mấy năm trước, ngươi còn uống rượu ở nhà ta mà. Không giấu các huynh đệ, ta giờ làm quan Đại Đường rồi. Nghe nói Đậu Kiến Đức bội nghĩa thất tín, nên đặc biệt đến trợ lực Trình giáo đầu!

- Nói hay lắm, nếu ngươi đã đến, chúng ta chắc chắn sẽ mang rượu ngon thịt béo chiêu đãi. Xin chờ cho một chút, ta gọi thuyền đến!

Ngũ Thiên Tích mỉm cười gật đầu, rồi kê ngón trõ vào giữa hai môi huýt mạnh. Một tiếng huýt ré lên lanh lảnh, lau sậy chung quanh xô dạt lộn xộn, hơn trăm chiêc thuyền con từ trong đám lau sậy bơi ra. Mỗi chiếc thuyền đều có vài sĩ tốt, hoặc lưng mang cũng tên, hoặc vác trường mâu, trên mặt không có lấy nửa điểm nao núng.

Trong lòng Vương Đức Nhân lập tức kinh hãi. Thầm nghĩ, hèn gì có thể khiến Bùi lão nhi coi trọng như vậy. Cùng bại trận như nhau, những lão tử chỉ một ngày đã chẳng khác gì ăn mày, còn trên dưới Minh Châu Doanh, vẫn mạnh mẽ sinh long hoạt hổ như thường.

Đang lúc hồ tư loạn tưởng, một con thuyền gỗ khá lớn trì chống lại trước mặt. Ngũ Thiên Tích làm động tác mời Vương Đức Nhân, tự mình theo hắn lên thuyền, điều khiển thuyển tiến vào giữa đám lau sậy rậm rạp um tùm. Một đường quặt trái rẽ phải, chẳng biết đã xoay tròn bao nhiêu vòng, đến nỗi Vương Đức Nhân quay cuồng đến chẳng phân biệt nổi đông tây nam bắc, mới đến một hòn đảo tương đối rộng rãi khoảng khoát.

- Là đây rồi, mời Vương đại nhân xuống thuyền!

Ngũ Thiên Tích một bước nhảy lên bờ, dùng tay ôm lấy tấm gỗ rộng bốn thước, dài hai trượng đáp lên đầu thuyền. Vương Đức Nhân nói cảm ơn, vén vạt áo chậm rãi bước xuống. Mắt mở to quan sát khắp chốn, chỉ thấy trên đảo ruộng tốt thành thửa, rau ngon thành hàng, lớp nào lớp nấy bố trí dọc theo bờ hồ, trông chẳng khác gì dệt hoa trên gấm khiến người vui mắt sướng lòng.

- Tiên cảnh chẳng qua cũng thế mà thôi, thảo nào Trình huynh đệ trốn mãi trong này không chịu ra ngoài!

Vương Đức Nhân buột miệng tán thưởng, trong lòng đối với các loại tài năng của Trình Danh Chấn càng cảm thấy bội phục. Ngũ Thiên Tích mỉm cười, cũng không đáp lời, chỉ hơi bước chậm lại, để cho Vương Đức Nhân nghìn ngắm chán chê cảnh tượng phong vật trong đầm Cự Lộc.

Càng đi sâu, địa hình càng tề chỉnh. Để thu hoạch lương thực nhiều hơn, hầu như toàn bộ Minh Châu Doanh đều ra sức lợi dụng triệt để đất đai. Mỗi thửa ruộng đều được liên kết với hệ thống mương lạch cấp nước, bảo đảm cho hạn hán cũng không làm ảnh hưởng đến sản lượng điền địa. Ở bên cạnh thửa ruộng ngắt xanh màu ngọc bích, vẫn còn sót lại vài ba đống bùn nhão đen đen. Không ít thanh niên nam nữ khỏe mạnh đẩy xe rùa, vác thuổng gỗ, xúc bùn đất hết xe này đến xe khác đổ vào thửa ruộng lúa mì vừa mới thu hoạch, làm cho đất tăng thêm màu mỡ.

Vương Đức Nhân từng biết làm ruộng, chỉ cần nhìn sơ qua độ dày của lớp bùn, là biết chỗ ấy sắp trở thành ruộng tốt thế nào. Y không biết hòn đảo dưới chân này rốt cuộc lớn đến chừng nào, cũng không biết trong đầm Cự Lộc có bao nhiêu hòn đảo giống như vậy. Chỉ có cảm giác, nếu căn cứ theo quy mô đại thể của đầm Cự Lộc mà tính, lợi dụng việc trồng trọt những điền sản thích hợp với địa hình, thì việc nuôi sống mấy vạn con người già trẻ cơ hồ chẳng là vấn đề gì cả.

Nếu vậy thì, Đại Đường để chiêu hàng Minh Châu Doanh sẽ cần phải trả một cái giá cao hơn nữa. Vừa đi, Vương Đức Nhân vừa nghĩ ngợi. Trước khi lên đường, Bùi Tịch từng dặn dò y, cẩn thận quan sát thực lực của Minh Châu Doanh. Cũng đưa cho y ba phương án thượng, trung, hạ, để y căn cứ những gì tai nghe mắt thấy mà chọn lấy sách lược chiêu hàng phù hợp.

Ban đầu, Vương Đức Nhân vốn định chọn phương án tiết kiệm nhất. Không phải vì triều đình Đại Đường, mà là vì không muốn để cho chức tước sau khi quy thuận của Trình Danh Chấn đè đầu mình. Nhưng còn chưa đến nơi nghị sự của đầm Cự Lộc, phương án tiết kiệm nhất đã bị y gạt bỏ. Tục ngữ nói tiền nào của ấy, chỉ với vài nghìn thửa ruộng trong cái đầm này thôi, Trình Danh Chấn cũng chẳng có khả năng bán mình và cả Minh Châu Doanh với cái giá quá thấp.

Không đợi y tính toán cho rõ ràng, bên tai đột nhiên truyền đến một tràng trống trận. Vương Đức Nhân nghe thấy quay đầu lại, chỉ thấy ở chính giữa khoảng sóng xanh bát ngát, có một hòn đảo trơ trọi không rõ rộng bao nhiêu. Trên đảo, rất nhiều quân sĩ Minh Châu mặc giáp trụ giơ khiên gỗ đâm giáo gỗ, chém giết nhau dưới sự chỉ huy cũa hai tướng lĩnh. Một đội lính bị đối thủ hạ gục, lập tức có đội khác từ bên ngoài lao lên bổ sung. Một đội lính bại trận, lập tức có đồng đội mới xông vào tiếp ứng. Binh đến tướng lui, cờ xí phơ phất, lăn qua trở lại, thắng bại khó phân. Xem ra, chí ít là một vạn quân tinh nhuệ đang tiến hành thao luyện thực chiến, chưa được một hai canh giờ thì khó mà kết thúc.

- Vương đại nhân, mời đi bên này, bên này!

Ngũ Thiên Tích cố ý bước lên trước một bước, ngăn lại ánh mắt của Vương Đức Nhân. Người này là quốc chi lợi khí không thể tùy tiện, song phương tuy trước đây từng là bằng hữu, song ngày sau chưa chắc đã ở cùng một phe. Vì vậy mà có những bí mật, càng ít để cho Vương Đức Nhân biết, thì càng ít để y nhìn càng tốt.

- A, Võ, Võ tướng quân, mời!

Vương Đức Nhân đáp lại rất gượng, dời ánh mắt đang ở đằng xa quay trở về. Phương án chiêu hàng thứ hai, cũng bị y gạt ra khỏi đầu. Một vạn tinh binh, một vạn tinh binh là khái niệm gì chứ? Chả trách Trình Danh Chấn gần đây không ngừng chủ động xuất kích quấy rối làm phiền Đậu Kiến Đức, trong tay còn có nhiều tinh binh thiện chiến thế này, lại được bách tính ủng hộ, nói vậy, đoạt lại mấy vùng đất Bình Ân trong tay Đậu Gia Quân chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

- Tới rồi!

Ngũ Thiên Tích đột nhiên cất tiếng, làm Vương Đức Nhân còn đang trầm tư thoáng chốc bừng tỉnh. Ngẩng đầu lên, y thấy trước mắt là một cung điện bằng gỗ. Phía trước cung điện, Trình Danh Chấn mình mặc thiết giáp, dẫn theo mấy trăm Mạch Đao Thủ sát khí đằng đằng, chầm chậm bước đến nghênh đón mình.

Bình Luận (0)
Comment