Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 558 - Chương 202: Canh Bạc (9)

Chương 202: Canh bạc (9)

Vừa thấy mạch đao sáng như tuyết kia, trong lòng Vương Đức Nhân run run, nháy mắt đã quên hét những dặn dò tùy cơ hành động trước đó của Bùi Tịch. Dựa theo quy củ của Lục lâm đạo, Trình Danh Chấn dùng chiêu thức ấy tạo uy thế để phủ đầu rồi, nếu như mình hơi có chút ứng đối, nhẹ thì mình sẽ bị gãy tay gãy chân, nặng thì mất đầu!

Họ Trình kia từng có giao tình với Từ Nhị Ngõa Cương, nhìn Mạch đao trận đằng đằng sát khí, Vương Đức Nhân âm thầm hối hận mình không nên nhận lời trước mặt Bùi Tịch. Lúc này mấy thế lực lớn chiếm cứ Hà bắc, ngoại trừ Lý Đường và Đậu Kiến Đức còn có bộ Từ Mậu Công Ngõa Cương, luận thân sơ, khẳng định Trình Danh Chấn thân thiết với Từ Nhị hơn mình. Mà mình năm đó phụng mệnh Lý Mật đâm một đao sau lưng Từ Nhị, nếu Trình Danh Chấn muốn kết minh với Từ Nhị giáp công Đậu Kiến Đức, cái đầu của Vương Đức Nhân mình chẳng thể giữ được rồi.

Nhưng dù hối hận thì cũng đã muộn rồi. Gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng, Vương Đức Nhân gượng cười chắp tay:

- Trình huynh...., Trình Đại đương gia, lâu rồi không gặp, ngài, lão nhân gia ngài luôn khỏe chứ ạ!

Nói xong, hai chân nhũn ra, Trình Danh Chấn thấy vậy, khẩn trương tiến lên một tay giữ chặt hai tay Vương Đức Nhân, cười lớn nói nói:

- Vương đại ca sao đột nhiên nói chuyện lại khách khí như vậy. Nếu huynh còn tiếp tục như thế, huynh đệ ta sẽ không chào đón huynh nữa!

- Không... không... nghe theo lời của huynh đệ!

Vương Đức Nhân tiếp tục cố gắng muốn khom người thi lễ bái kiến Trình Danh Chấn, nhưng hai tay lại như bị kìm sắt giữ chặt, không thể cử động được.

Trên mặt Trình Danh Chấn tươi cười thân thiết, buông một cánh tay Vương Đức Nhân ra, nhưng lại khoách cánh tay kia kẹp vào nách mình, cười ha hả mời:

- Ta đang luyện binh, không nghĩ lão ca lại tới. Nào nào, đi bên này, huynh đệ chúng ta hôm nay không say không về.

Nói xong, kéo Vương Đức Nhân chui qua mạch đao, mấy trăm Mạch Đao Thủ đồng thời hô một tiếng, thu đại đao sáng loáng mở ra một thông đạo bằng hai hàng đao sắc bén. Vương Đức Nhân thấy vậy, hai chân đều mềm nhũn. Y biết rằng, Mạch Đao Thủ này không phải là hình thức, hai tráng hán ngay bên cạnh y tỏa ra sát khí mạnh mẽ, đập vào mặt, đó cũng không phải động tác võ thuật đẹp mắt chỉ bày ra như thế, hơn mười tính mạng đang ở dưới lưỡi đao, sát khí nồng đậm.

Đang bị sát khí bức đến mức không thể thở nổi, Trình Danh Chấn cố tình dừng bước, nhìn nhìn Vương Đức Nhân, cười ha hả hỏi han:

- Xin hỏi lão ca, đội ngũ người này của ta nhìn có được không!

- Nhìn được, nhìn được. Không dối gạt huynh đệ ngươi, đi khắp Hà Nam Hà Bắc, huynh đệ ta cho tới bây giờ chưa từng thấy đội ngũ nào tinh nhuệ như thế.

Vương Đức Nhân gấp đến độ mồ hôi túa ra, sống chết cũng không hề tự cho mình là đại ca nhìn ra hiểu rộng. Quay lại nhìn vài thân tín của mình, một đám mặt vàng như đất, trên trán ai nấy đều toát mồ hôi hột.

Thật sự là người so với người phải chết, hàng so với hàng phải ném bỏ. Tới giờ khắc này, Vương Đức Nhân cũng không dám vọng tưởng nói ba xạo gì để thuyết phục chiêu hàng Trình Danh Chấn nữa. Y chỉ ngóng trông có thể sớm có thể nói ý tứ của Bùi Tịch đưa tới, rồi mau chóng rời khỏi đầm rồng hang hổ này càng nhanh càng tốt.

Trình Danh Chấn một chút cũng không thông cảm cho nỗi khổ sở của y, dừng bước bên trong rừng mạch đao, tiếp tục chỉ trỏ:

- Năm ngoái ở bên sông Nhu Thủy, chính là số huynh đệ này, hơn bảy trăm người đã cứng rắn ngăn chặn hai vạn đại quân của Sài Thiệu. Hôm nay lão ca ngươi đã đến, ta đồng ý cho ngươi nhìn thấy bảo bối của mình. Chứ nếu là người khác, ai dám đi gần như thế, thì ta đã một đao chém đầu kẻ đó rồi!

“Trời ơi, ta không muốn đến gần xem đâu!”

Trong lòng Vương Đức Nhân phát khổ, ngoài miệng lại không thể không nhận lòng tốt của đối phương:

- Đúng vậy, đúng vậy, báu vật như thế, sao có thể dễ dàng để người khác nhìn thấy. Nhưng hai người chúng ta có giao tình mà, Trình ca ngươi sao có thể giấu riêng với huynh đệ ta chứ.

- Vương đại ca biết là tốt rồi. Từ lần trước kết định, trên dưới Minh Châu Doanh đều coi ngươi là bằng hữu rồi!

Trình Danh Chấn cười gật gật đầu, lôi kéo tay Vương Đức Nhân, đi nhanh đi về phía trước.

- Tuy rằng lúc này ngươi không còn ở Ngõa Cương quân nữa rồi, ta cũng đã thoát ly dưới trướng Đậu Kiến Đức, nhưng giao tình giữa chúng ta vẫn không hề mất.

- Đúng vậy, đúng vậy. Hai người chúng ta vẫn có giao tình đây. Không liên quan gì đến người ngoài.

Vương Đức Nhân vụng trộm lau mồ hôi, cười gượng trả lời. Hiện tại trong lòng y tự nhận xui xẻo. Nhớ năm đó lúc gặp Trình Danh Chấn, người ta còn là đang ở trong quân nhà mình, mình còn bị người ta bài bố nữa chứ. Hiện giờ lại tới địa bàn của người ta, mình không nên thể hiện gì nữa, khách theo chủ, khách theo chủ là tốt nhất.

Vì có tâm tư này, y không ngại uốn mình nịnh bợ khúm núm theo đám người Trình Danh Chấn. Cũng may Trình Danh Chấn cũng không dề dà, kéo y xem duyệt đội Mạch Đao thủ xong, lập tức đi nhanh vào một tòa Tụ nghĩa sảnh:

- Nơi này là của Trương Đại Đương Gia năm xưa, ta không hủy đi, vốn là dùng đế nhớ cố nhân, thật không ngờ có ngày lại có thể dùng đến nó.

Trình Danh Chấn vừa an bài “khách quý” nhập tọa, vừa thấp giọng cảm thán.

Vương Đức Nhân nghe vậy nhìn xung quanh, quả nhiên ở tụ nghĩa sảnh trên bốn vách tường đều mang màu sắc khói lửa năm xưa. Trong giây lát, y ý thức được địa phương này năm đó mình cũng từng đã tới, còn từng tình nguyện truyền lời thay đám người Lý Mật, Phòng Ngạn Tảo. Hiện giờ mình lại tới nữa, không ngờ việc cần làm trên vai lại không hề thay đổi.

Trong nháy mắt, thân thể Vương Đức Nhân lảo đảo, ánh mắt mơ hồ đăm đăm. Ta đang làm gì đây? Y mờ mịt tự hỏi. Tựa như một lữ nhân đi trên một con đường thật dài, lại phát hiện mình đã quay lại điểm xuất phát. Trước mắt mọi thứ đều rất quen thuộc, nhưng lại mơ hồ như trong mộng.

- Vương đại ca, ngồi đi. Sao đến giờ mà huynh vẫn còn khách khí!

Trình Danh Chấn vốn muốn đả kích Vương Đức Nhân một chút, diệt tắt vẻ kiêu ngạo của đối phương, lại không ngờ Vương Đức Nhân sẽ bị xúc động tâm sự như thế, trong lúc nhất thời không rõ đối phương có phải bị mình làm cho hoảng sợ hay không, liền nhanh chóng thay đổi khuôn mặt tươi cười, ôn hòa gọi.

Liên tiếp gọi ba lần, Vương Đức Nhân mới từ trong hoảng hốt quay lại, cười khổ, thấp giọng đáp lại.

- Ngươi xem lão ca đúng là không có tiền đồ rồi. Chê cười chê cười.

Dứt lời, trên người không ngờ khôi phục vài phần oai hùng của lục lâm hào kiệt, cười lớn ngồi xuống. Điều này cũng có chút ngoài dự đoán của Trình Danh Chấn. Cũng may hắn cũng không nghĩ sẽ làm gì Vương Đức Nhân, cười cười, khách khí nói:

- Không biết Vương đại ca sẽ tới, ta không kịp chuẩn bị gì cả. Chỉ có rượu nhạt trà nhạt, xin Vương đại ca chớ ngại đơn sơ!

- Không sao không sao. Năm đó ta cũng là từ trong đất mà kiếm ăn, có khổ đắng gì mà chưa từng nếm qua. Nếu ở trong đại sảnh dùng cơm mà còn đòi hỏi này nọ, vậy thì thật đúng là chẳng ra gì rồi!

Nghe vậy, sắc mặt của Trình Danh Chấn lại tươi hơn, vỗ nhẹ tay, lệnh thuộc hạ mang rượu và thức ăn lên. Không bao lâu, rượu và thức ăn liên tục được đưa vào, có dê, có cá, có cả món ăn mới mẻ của thôn quê, ăn vô cùng ngon miệng, làm Vương Đức Nhân mặt mày hớn hở.

Rượu uống được một chút, y thở hắt ra, cười nói:

- Vốn cho rằng Trình huynh đệ ngươi bị lão Đậu làm cho khổ sở, không ngờ rằng ngươi lại binh tinh lương thực đủ. Ca ca ta lần này...

- Uống rượu, uống rượu!

Trình Danh Chấn cười cắt ngang:

- Đừng nhắc tới lão Đậu nữa. Nắm đó là bản thân ta ngu ngốc, tin lão. Từ nay về sau không bao giờ ngu như thế nữa.

- Đúng vậy, uống rượu!

Vương Đức Nhân cười nâng chén, uống sạch. Đặt chén rượu xuống, y tiếp tục nói:

- Lần này lão ca ca đến, thật ra...

- Bất kể là vì sao ngươi đến, đã đến rồi, cũng là khách của ta.

Trình Danh Chấn lại cười nâng chén cắt ngang, không cho Vương Đức Nhân nói hết. Trên thực tế, bóng dáng của Vương Đức Nhân vừa xuất hiện bên đầm Cự Lộc, trên dưới Minh Châu Doanh cũng đã đoán được mục đích của y rồi. Khỏi phải mất bao nhiêu khí lực, chỉ cần nhìn bộ quan bào Đại Đường trên người y là biết rõ toàn bộ. Nhưng đối với đường ra của mình, chúng huynh đệ Minh Châu Doanh lại chưa có kết luận được. Năm đó Đậu Kiến Đức thành ý mời đoàn người gia nhập liên minh có thể sâu hơn lần này, kết quả thì sao, nhớ đến những huynh đệ chết ở bên bờ sông Nhu Thủy, trong lòng Trình Danh Chấn và mọi người đều đau đớn không thôi.

Trên thực tế, Minh Châu Doanh đã bị dồn đến cùng đường bí lối. Nhưng đoàn người lại không chuẩn bị tiếp tục bị người ta thu phục. Cho nên, hơn vạn tinh binh, giáp sĩ như mây, vạn khoảnh ruộng tốt trong khoảng thời gian ngắn đều bị trên dưới Minh Châu Doanh lấy ra “đùa ngịch”, lừa Vương Đức Nhân trợn mắt há hốc mồm, nhưng lừa thì lừa như vậy, trong lòng mình thì lại đang hết sức băn khoăn.

Vương Đức Nhân không hiểu nỗi khó xử của Trình Danh Chấn, còn tưởng rằng hắn sợ mình ra giá tiền không lớn. Khi đã quyết định chắc chắn, bèn quyết định ăn ngay nói thật:

- Huynh đệ ngươi đừng ngắt lời ta nữa, hãy để ta nói rõ. Hiện tại ta đang làm quan Đại Đường, ngươi cũng biết đấy, Thừa tướng Đại Đường Bùi Tịch khâm phục huynh đệ ngươi, muốn lão ca ta làm thuyết khách...

Còn chưa dứt lời, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Chúng hào kiệt đang nâng chén đều đặt hết xuống bàn, cười lạnh nhìn Vương Đức Nhân.

Da đầu Vương Đức Nhân run lên, tim đập mạnh, chắp tay với mọi người:

- Các vị huynh đệ hãy nghe ta nói hết, các vị huynh đệ hãy nghe ta nói hết. Sau khi nói xong muốn đánh muốn phạt, lão ca ta xin nhận hết. Lão ca ta biết rằng thân phận của mình thấp, không có tư cách thì làm thuyết khách. Nhưng nếu hôm nay ta mặt dày đến đây, các ngươi cũng hay để lão ca ta nói một lời đi. Xem như ta cầu xin các ngươi cũng được, nợ các ngươi cũng được. Các ngươi muốn điều kiện gì mới có thể quy thuận Đại Đường, hoặc là vẫn tự có ý định tự lập làm Vương, hãy cứ nói với ta một lời. Hôm nay chỉ cần một câu chắc chắn, ta quyết không dám dông dài nữa.

Dứt lời, mượn rượu thêm can đảm, nhìn Trình Danh Chấn, không ngừng thở dài.

Làm thuyết khách làm được như Vương Đức Nhân, cũng coi như là độc nhất từ xưa đến nay rồi. Đám người Trình Danh Chấn ngơ ngác nhìn nhau, lối mòn trước đó đã chuẩn bị đều rơi vào nơi hư không rồi. Đang do dự nên đối phó như nào, lại nghe Vương Đức Nhân cười khổ liên tục, khàn giọng nói:

- Vương Đức Nhân ta chẳng có bản lĩnh gì mấy, làm sứ giả căn bản là không trâu bắt chó đi cày đấy. Nhưng các huynh đệ sau này cũng không thể ở mãi tại đầm Cự Lộc. Nếu như muốn giết Đậu Kiến Đức để báo thù, nhiều đồng minh dù gì cũng sẽ mạnh hơn kẻ thù.

Câu nói cuối cùng này rốt cuộc đã nói đến điểm mấu chốt. Đám người Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao đưa mắt nhìn nhau thăm dò, tương đối gật đầu, sau đó lại vừa cười lắc đầu. Đoán ý qua lời nói và sắc mặt đều không phải là sở trường của Vương Đức Nhân, dù sao hôm nay cũng đã mất mặt đến nhà người ta, y cũng không sợ gì nữa, tiếp tục gật đầu nói:

- Chỉ cần cho ta một lời chắc chắn, để ta về báo cáo kết quả là được. Lão ca ta lăn lộn xuất thân không dễ dàng, các huynh đệ giúp đỡ, lão ca ta vĩnh viễn ghi nhớ lòng tốt của các ngươi!

Mọi thủ đoạn lưu manh cũng đã lấy ra dùng rồi, cũng coi như Bùi Tịch không dùng sai người. Trình Danh Chấn lại dùng ánh mắt hỏi các huynh đệ, thở dài, thấp giọng nói:

- Vương đại ca sao lại nói thế, khỏi phải nói ngươi là sứ giả của Đại Đường, dù không phải, dựa vào giao tình trước đây của chúng ta, chúng ta sao làm khó ngươi chứ? Ngươi đã nói rõ rồi, huynh đệ chúng ta cũng hỏi ngươi một câu. Lý Uyên kia, rốt cuộc là người như nào?

Bình Luận (0)
Comment