- Thiên tử Đại Đường Lý Uyên rốt cuộc là người như nào?
Nghe xong Vương Đức Nhân gập ghềnh thuật lại, trên mặt Bùi Tịch không khỏi hiện lên một nụ cười khổ.
- Mạt, mạt tướng vô năng, mời, mời đại nhân trách, trách phạt!
Vương Đức Nhân cố gắng nhìn mặt Bùi Tịch, ý đồ tìm ra chút tức giận hoặc là thất vọng trong vẻ tươi cười kia, nhưng Bùi Tịch ngoại trừ tỏ vẻ bất đắc dĩ ra thì không thể hiện thái độ gì khác nữa.
- Tốt lắm, ngươi một đường vất vả, đi nghỉ ngơi đi!
Bùi Tịch cười lắc lắc đầu, sau đó phất tay mệnh lệnh Vương Đức Nhân lui ra.
- Mạt, mạt tướng...
Vương Đức Nhân liếc nhìn Bùi Tịch, sau đó lui ra ngoài:
- Mạt tướng tuân mệnh!
Thấy bộ dạng kinh sợ kia, Bùi Tịch không kìm nổi lại cười khổ một hồi. Cười đủ rồi, thở dài, thấp giọng nói:
- Ngươi làm rất khá, ta sẽ đích thân cấp tấu chương gửi bệ hạ thỉnh công cho ngươi. Những thứ khác, ngươi không cần phải quản nữa. Lão phu tự sẽ an bài!
- Vâng!
Vương Đức Nhân rốt cục nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi đi ra ngoài. Chuyện đầu tiên đi làm sau khi quy thuận Đại Đường lại thất bại như thế, ngày sau mình sao có thể tiếp tục lăn lộn? Nhưng như vậy cũng không thể trách mình không có bản lĩnh, tiểu tử Trình Danh Chấn kia là Cửu Đầu Giao có tiếng, muốn chiếm tiến nghi trên người hắn, có thể dễ dàng vậy sao?
Nhìn bóng dáng nghiêng ngả lảo đảo của Vương Đức Nhân, Trần Lương Thành không kìm nổi cười lạnh:
- Chẳng ra gì cả, căn bản chỉ là bùn loãng không trát được tường thôi.
- Lời Tứ lang sai rồi!
Suy nghĩ của Bùi Tịch bị Trần Lương Thành làm đứt ngang, lắc lắc đầu, nói với đối phương:
- Bùn loãng cũng có tác dụng của bùn loãng. Từ xưa người làm tướng soái, bảo hiểu dụng người lâu dài, trốn tránh người ngắn. Nếu một mặc trách móc nặng nề cầu toàn, ngược lại sẽ khiến thuộc hạ nảy sinh ý thoát ly.
- Thế thúc giáo huấn rất phải, tiểu tử lỗ mãng rồi.
Trần Lương Thành nghiêm trang, cúi đầu thật sâu với Bùi Tịch.
- Không cần đa lễ như vậy. Ngươi kinh nghiệm còn thiếu, đương nhiên không hiểu được. Lão phu trong khoảng thời gian này rảnh rỗi, có thể từ từ nói để ngươi hiểu.
Bùi Tịch giơ tay, ra hiệu cho Trần Lương Thành ngồi xuống.
- Nếu đổi lại là ngươi, nghe Trình Danh Chấn nói trong tay hắn có vạn tinh binh, ngàn khoảnh ruộng tốt, ngươi làm như thế nào ở chung cùng hắn?
- Vãn bối chắc chắn sẽ vạch trần hắn nói dối ngay trước mặt hắn.
Trần Lương Thành không cần suy nghĩ, lập tức trả lời. Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa gã và Bùi Tịch đã thân cận hơn. Từ việc trân trọng vãn bối, Bùi Tịch cũng thường xuyên chỉ đạo và giảng giải đạo lý làm tướng và làm quan cho Trần Lương Thành, cũng hứa gả cháu gái của mình cho Trần Lương Thành. Từ việc hiếu kính với bề trên, Trần Lương Thành cũng không hề giấu diếm ý nghĩ thật trong tâm tưởng của mình.
- Nhìn đi!
Bùi Tịch cười xua tay:
- Đây chính là khuyết điểm của ngươi! Lần này mục đích của chúng ta chính là chiêu hàng Trình Danh Chấn, chứ không phải bức hắn. Thể hiện thực lực, cầu đại ngộ cao, đây là chuyện thường tình của con người. Cần gì phải vạch trần hắn. Hơn nữa hắn biểu hiện thực lực càng mạnh, ngày sau gánh vác trách nhiệm càng nặng. Dùng được là rất tốt, còn cắm một đao vào tim Đậu Kiến Đức nữa....
- Lời của thế thúc thật có lý.
Trần Lương Thành không kìm nổi vỗ tay hoan nghênh tán thưởng. So với loại người từng trải chìm nổi nhiều năm trong quan trường như Bùi Tịch, mình quả thật là kẻ ngu ngốc. Chẳng trách Bùi đại nhân có thể trở thành quyền thần đệ nhất Đại Đường, mà mình lại chỉ có thể uốn mình ở trong khe núi uống sương hít gió.
- Để Vương Đức Nhân đi. Trình Danh Chấn chơi dạng gì y cũng không nhìn ra, tương đương với lấy bông chắn trọng quyền, sau này buồn bực không phải là chúng ta!
- Nếu họ Trình kia biết thế thúc đã đoán được những gì hắn làm, nhất định sẽ hối hận ngủ không được yên.
Trần Lương Thành gật gật đầu, từ đáy lòng mà tỏ vẻ tán thưởng.
- Vậy cũng được không đến mức. Trình Danh Chấn có thể tung hoành Hà Bắc nhiều năm như vậy, đều có chỗ hơn người.
Bùi Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, không chịu nhận lời khen của Trần Lương Thành.
- Tiểu tử này, có ý tứ, vô cùng có ý tứ, ha hả..., Tứ Lang, ngày sau có cơ hội, ngươi phải thỉnh giáo hắn nhiều hơn.
- Cẩn tuân mệnh của thế thúc.
Trần Lương Thành vội đáp ứng, nhưng ở sâu trong thâm tâm thì lại không cho là như vậy. Chẳng qua chỉ làm một đầu lĩnh cường đạo mà thôi, có bản lĩnh gì chứ? Cũng chỉ là bởi vì hiện tại Đại Đường nóng lòng nhất thống thiên hạ, mới có chút xem trọng mấy tên tặc tử này. Nếu là thời thái bình, Hoàng thượng đã sớm phái đại quân trực tiếp giẫm đạp lên đầm Cự Lộc rồi.
Bùi Tịch có thể đoán được ý nghĩ trong lòng Trần Lương Thành, nhưng cũng không muốn vạch trần. Người thanh niên có ngạo khí, có mạnh dạn đi đầu chính là ưu điểm. Nếu tâm cơ thâm trầm giống như người khác vậy thì không có ý nghĩa rồi. Hơn nữa người tâm cơ cũng nhiều khi dựa vào từng trải mà lập nên, bất kể là ai, sau khi đã trải qua rất nhiều lần bán đứng và phản bội, nói vậy cũng sẽ từ từ trở nên giả dối một ít.
Nghĩ được như vậy, y lại khẽ mỉm cười, thấp giọng chỉ bảo với Trần Lương Thành:
- Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút về báo cáo hôm nay của Vương Đức Nhân, trong đó có rất nhiều thú vị gì đó. Thuận tiện chuẩn bị một chút, qua mấy ngày, hai người chúng ta đích thân đi đầm Cự Lộc một chuyến!
- Thế thúc muốn đích thân đi?
Trần Lương Thành mở to hai mắt. Mặc dù thu hàng Vương Quân Khuếch, cũng không thấy Bùi Tịch tự thân xuất mã. Đây chính là Thượng thư phó xạ Đại Đường, tương đương với hiển chức Đại Thừa tướng. Lại đích thân mình đi chiêu hàng một tên vua giặc cỏ sao? Họ Trình có tài đức gì, không ngờ có thể mò được mặt mũi lớn như vậy?
- Ừm, ta đích thân đi, ngươi cũng đi theo. Chẳng phải ngươi từng giao thủ với Trình Danh Chấn bên sông Nhu Thủy sao, lúc cùng ta đi để nhìn rõ mặt người đã đánh bại Sài Đại tướng quân.
Bùi Tịch nhẹ nhàng gật đầu, trong lời nói không hề che giấu sự tôn sùng đối với Trình Danh Chấn.
Trần Lương Thành không dám phản đối, do dự một lát, thấp giọng hỏi:
- Có muốn đi thông tri Bác Lăng Đại Tổng Quản hay không, là ta nói Lý tướng quân ấy. Để ông ấy nắm trọng binh cho bờ bắc đầm Cự Lộc. Để tên Trình tặc kia bớt kiêu căng.
- Vậy chẳng phải là sẽ không chiêu hàng được người ta sao? Dưa hái xanh không ngọt. Hơn nữa đầm Cự Lộc là một đầm nước cực lớn, chưa quen thuộc đường, Bác Lăng tinh nhuệ cũng vô dụng thôi.
Bùi Tịch cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Đi chuẩn bị đi, ngày mốt chúng ta xuất phát!
- Vâng!
Trần Lương Thành làm lễ với Bùi Tịch, xoay người cáo lui.
Nhìn bóng dáng người thanh niên mạnh mẽ rắn rỏi, Bùi Tịch cười lắc đầu. Trần Lương Thành rất trẻ tuổi, trẻ tuổi giống một tờ giấy trắng bình thường. Mình phải cho gã nhiều cơ hội từng trải, nếu không, quan trường thay đổi bất ngờ rất dễ dàng nuốt mất hắn. Nghĩ đến câu hỏi khó của Trình Danh Chấn, Bùi Tịch lại cảm thán. Thiên tử Đại Đường Lý Uyên là người như nào? Làm sao mà trả lời đây? Trên thực tế, ngay cả bản thân Bùi Tịch cũng không hiểu rõ. Tham tiền, háo sắc, thích nghe lời nịnh nọt, còn bao che khuyết điểm, đây là những khuyết điểm trí mạng trên người Lý Uyên. So với những Thiên tử được gọi là Thánh minh trong truyền thuyết, Lý Lão Ẩu chính là một tục nhân, người tầm thường, cộng thêm cách xử lý ngu ngốc hồ đồ về cốt nhục tình thân.
Một tục nhân thì thôi, không gì không giống người bình thường cả. Bùi Tịch cầm một chén trà, cười tịch mịch. Rất bất đắc dĩ, cũng rất vô lực. Trong khoảng thời gian này ngay tại lúc y vội vàng chiêu hàng đám người Vương Quân Khuếch, Trình Danh Chấn, Lý Uyên hồ đồ không biết lại nghe vị phi tử nào mà bắt đầu dùng Tần vương Thế Dân đi chinh phạt Tây Sở. Mà Tần vương Thế Dân cũng đích xác không chịu thua kém, hấp thu lần khinh địch mà binh bại trước đó, đi từng bước một đóng vững đánh chắc, chẳng những thu phục được đất đã bị mất, mà còn bức Tiết gia tướng trả danh tướng Đại Đường Lưu Hoằng Cơ bị bắt trở về.
Người sáng suốt vừa thấy đã biết chiến sự tại Lũng Tây sắp kết thúc. Sau khi Tiết Cơ chết, Tây Sở đã mất đi người tâm phúc có thể trấn được toàn cục. Lúc này trả lại Lưu Hoằng Cơ, tương đương rõ ràng đã cầu xin thương xót về phía Đại Đường. Tần vương Thế Dân chỉ nên nắm chắc ở cơ hội, uy bức lợi dụ, nói vậy ngay tại thời gian gần nhất trong vòng hai tháng, quân thần Tây Sở đã dâng cả nước quy thuận Đại Đường.
Mà sau khi bình định Tây Sở, Lý Quý Lũng Hữu cũng liền một cây chẳng chống vững nhà. Dưới sự hai mặt giáp công của Đường và Tiết gia hàng quân, diệt vong chỉ là sớm tối. Một khi bình định được Lũng Hữu, uy hiếp sau lưng Đại Đường đã hoàn toàn được giải trừ. Đến lúc đó, Tần vương Thế Dân công lao đại thắng, tất nhiên sẽ thỉnh cầu đề xuất kinh lược Hà Đông, Hà Bắc. Mà Lý Uyên nếu lại hơi bùi tai một chút, các nơi Hà Đông sẽ nhét vào phạm vi thế lực của Tần vương. Từ nay về sau, thực lực của Tần Vương sẽ càng lớn mạnh hơn, làm bao cố gắng của lão Trưởng sử Trần Diễn Thọ đã qua đời cùng mình lúc trước trở nên vô nghĩa rồi.
Với bản tính của Tần Vương, cánh chim một lần nữa dài ra, hắn sẽ từ bỏ vị trí Thái Tử sao? Trong lòng Bùi Tịch hiểu rõ đáp án! Những việc trước đó mình bị Lý Lão Ẩu áp bức nay đã trở thành đối nghịch với Tần vương điện hạ. Lý Lão ẩu kia mới bị thương xong mà đã quên lập tức quen đau rồi.
Nhưng mà, Bùi Tịch biết rằng mình cũng không thể thật sự trách Lý Uyên được. Chí thân là cha con đấy, Lý Uyên chẳng qua là một người cha già bất đắc dĩ với ba đứa con trai ruột của mình mà thôi. Có thể tạm thời ra tay chèn ép đối với thế lực của Tần vương, đã là hồi báo cực hạn của ông ta đối với Trần Diễn Thọ rồi. Khi bóng dáng Trần Diễn Thọ dần đi xa trong trí nhớ, Lý Uyên một lần nữa làm người cha hiền lành, con trai làm con có hiếu, huynh cung đệ hữu cũng là lẽ bình thường.
Đây là Lý Lão ẩu, là Thiên Tử Đại Đường Lý Lão ẩu. Không có khí chất đế vương bao nhiêu, lại có tất cả khuyết điểm của phàm phu tục tử, rất khó sửa chữa. Nhưng Lý Lão Ẩ lại có tài thuyết phục người, khiến người lương thần dũng tướng không oán không hối bán mạng cho mình.