Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 560 - Chương 204: Canh Bạc (11)

Chương 204: Canh bạc (11)

Nửa tháng sau, Đại Đường Hữu Phó Xạ Bùi Tịch đi tới bờ bắc đầm Cự Lộc. Để không gây nên sự hiểu lầm cho dân chúng hào kiệt trong đầm, y cố ý cự tuyệt Bác Lăng Quân hộ tống, chỉ mang theo Trần Lương Thành và năm hộ vệ, đơn giản đến ven hồ chờ đợi đối phương ra đàm phán.

Tốc độ phản ứng trong đầm rất nhanh, căn bản không giống như Vương Đức Nhân lần trước phải chờ đợi nửa ngày. ƯỚc chừng một khắc đồng hồ (15 phút) sau, trong bãi cỏ lau sậy chui ra hơn mười thuyền nhỏ, mỗi thuyền nhỏ có năm sĩ tốt, hoặc trúc sào đầu sắt hoặc cầm cường cung, bao quanh thành một hình tròn.

- Lão phu chính là Đại Đường Hữu Phó Xạ Bùi Tịch, đặc biệt đến thăm hỏi Trình Danh Chấn tướng quân!

Bùi Tịch tách ra khỏi thân vệ bảo vệ mình, tự tiến lên giới thiệu.

- Mời đại nhân lên thuyền! Thời kỳ nhạy cảm, không thể không đề phòng nhiều hơn, có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo, kính xin lão đại nhân thông cảm!

Một thanh niên trẻ tuổi mày rậm ôm quyền trên đầu thuyền, chắp tay làm lễ với Bùi Tịch.

- Mấy người bọn họ là thị vệ của ta. Vị này trước đó đã từng gặp mặt Trình tướng quân một lần, chính là Trần Lương Thành tướng quân!

Bùi Tịch đứng tại chỗ, cười ha hả địa giới thiệu tùy tùng của mình.

- Tại hạ Vương Tường, là một Đô úy trong đầm Cự Lộc.

Người tới vẫn nụ cười trên mặt, động tác biểu hiện ra ngoài lễ phép như trước.

- Thuyền nhỏ, mỗi thuyền nhiều nhất chỉ có thể ngồi năm người, còn phải có người chèo thuyền, nếu lão đại nhân không chê, có thể mang theo hai thị vệ lên thuyền của ta. Còn ba huynh đệ khác thì ngồi thuyền khác cùng đi.

Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến trong lòng Trần Lương Thành và mọi người đều rất thoải mái, cũng nhận được sự tán thưởng của Bùi Tịch.

- Cũng được, vậy lão phu làm phiền Vương Tướng quân rồi!

Cười kẹp vạt áo, bước nhảy lên trước mặt Vương Nhị mao, hai chân vững vàng đứng trên mặt thuyền, làm thuyền nhỏ lay động.

- Lão đại nhân thân thủ giỏi!

Trên thuyền dưới thuyền lập tức xôn xao khen ngợi. Mà ngay cả đám thị vệ đi theo Bùi Tịch cũng đều không ngờ một lão nhân xưa nay nhìn bề ngoài hào hoa phong nhã lại có động tác gọn gàng như thế.

Nghe mọi người ngạc nhiên thán phục, Bùi Tịch chắp tay chung quanh:

- Ngại quá ngại quá, đã lâu không nhảy, hôm nay nhất thời hứng khởi làm chư vị chê cười rồi.

- Đâu có đâu có.

Vương Nhị Mao khẩn trương tiếp lời Bùi Tịch, cười ha hả khen:

- Lão đại nhân uy phong không kém năm xưa, thật sự khiến Vương mỗ khâm phục. Đại nhân xin đợi, chúng ta lập tức chèo thuyền.

Dứt lời, để các huynh đệ trên thuyền nhường ra hai vị trí, đợi Trần Lương Thành và một gã thị vệ khác lên thuyền, sau đó mình cầm sào trúc, chống thuyền rời khỏi. Những năm gần đây ngày qua ngày luyện võ không ngừng, bởi vậy thể lực trở nên mạnh mẽ nhiều, mới hai ba lần chống xuống, thuyền nhỏ đã lướt xa mấy trượng, rẽ cỏ lau sậy rạp xuống một mảng lớn. Trần Lương Thành là một là người biết hàng, nhìn cánh tay của Vương Nhị Mao là biết gã là một dũng tướng, cười ha hả tiến về trước vài bước, hỏi:

- Hình như ta đã từng gặp Vương huynh rồi, nhìn rất quen.

- Mùa đông năm ngoái đã gặp ở bờ sông Nhu Thủy. Ta từng mang theo huynh đệ tới tiếp ứng Trình tướng quân, ngươi ngồi trên lưng ngựa, muốn liều mạng với ta, sau đó là vì che chở cho tên họ Sài kia nên đã theo loạn quân rút lui.

Vương Nhị Mao nhìn Trần Lương Thành, đĩnh đạc đáp lại.

- Ồ!

Trần Lương Thành khẽ nhíu mày, sau đó sắc mặt lộ vẻ khâm phục.

- Thì ra ngươi là Vương Tướng quân, là huynh đệ tốt của Trình Tướng quân đầm Cự Lộc. Cũng chính là người năm xưa dùng năm trăm huynh đệ cứng rắn chống lại năm nghìn thiết kỵ của Vệ Văn Thăng.

- Đã là chuyện của nhiều năm rồi. Hảo hán đừng nhắc chuyện năm xưa nữa.

Vương Nhị Mao cười lắc đầu, sau đó chuyên tâm chống đẩy sào. Trần Lương Thành cuối cùng trong lòng đã phục, cười ha hả cầm một cây sào trúc lên, thấp giọng nói:

- Để ta giúp Vương huynh một tay. Thuyền lớn như vậy, cũng không nên để một mình ngươi chống đẩy, mà bốn người chúng ta chỉ đứng nhìn thôi.

- Không cần, không cần, không trong nghề không biết tình hình nghề đó, biết đâu thuyền đi càng chậm hơn đấy.

Vương Nhị Mao cười ha hả cự tuyệt, nhưng cũng không ngăn cản Trần Lương Thành chống sào trúc xuống nước. Mới chống hai lần, thuyền nhỏ đã lắc lư trong bãi cỏ lau, làm thuyền lung lay ngã trái ngã phải vài cái, nếu không phải có một huynh đệ đầm Cự Lộc khác sớm có chuẩn bị, duỗi tay vịn chặt Bùi Tịch. Hôm nay lão đại nhân đã bị ngã xuống dưới rồi.

- Tại hạ, tại hạ, tại hạ thật là phế vật mà.

Trần Lương Thành vô cùng hổ thẹn buông sào trúc, không biết nên nói gì. Vương Nhị Mao cười vỗ vỗ bờ vai của gã, nói:

- Ngươi không lăn lộn trên sông nước, nên không biết chống thuyền là điều tất nhiên. Con người ai cũng có sở trường riêng, đổi lại là ta huấn luyện kỵ binh, chưa chắc đã tốt như ngươi.

- Đích xác, Xích có sở đoản, phi đao có sở trường.

Bùi Tịch đè nén cảm giác quay cuồng trong bụng, cười nói. Lâu không ngồi thuyền, y đúng là có chút choáng váng. Nhưng càng vậy, y càng không thể để cho quần hùng đầm Cự Lộc coi thường minh. Đám người này người nào cũng bướng bỉnh không chịu thuần phục, nhưng một khi có thể hiệu lực cho Đại Đường, tuyệt đối là một đám hảo hán. Càng khiến người khác hâm mộ chính là những người này đều còn rất trẻ tuổi, không gian trưởng thành lại rất lớn. Như Vương Nhị Mao trước mắt mà nói, theo như đồn đại là một tên trùm thổ phỉ đầu óc ngu si ngang tàng, nhưng trên thực tế, người này nếu không phải là người tâm tư nhanh nhẹn thì cũng là người rất có chừng mực.

- Ha hả, ha hả, Bùi đại nhân cùng Vương Tướng quân quá khen.

Trần Lương Thành ngượng ngùng cười, không dám nhận lời khen của người khác. Công phu chơi trên nước, đích xác mình không bằng Vương Nhị Mao, nhưng nếu ở trên lưng ngựa, mình chắc chắn sẽ không kém Vương Nhị Mao. Ngày đó tình cảnh tại Nhu Thủy vẫn rõ ràng ở trong đầu y: Vương Nhị Mao giục ngựa vọt tới, đằng đằng sát khí, ở trong quân Đường như vào chỗ không người. Ít nhất ba bốn người giỏi trong quân đã bị hắn ta chém ngã xuống ngựa. Trần Lương Thành tự nhận võ nghệ tuy rằng không kém, nhưng hai phương diện phối hợp khí thế và nhân mã lại không bằng.

Bùi Tịch không rõ mấu chốt trong đó, hãy còn cười ha hả nói với Trần Lương Thành:

- Lương Thành không cần tự coi nhẹ mình! Bản lĩnh của ngươi, trong lòng lão phu hiểu rõ. Vị Vương tướng quân này trên Hà Bắc đạo cũng không phải là hạng người vô danh, theo lão phu thấy, nhìn khắp toàn Hà Bắc, kiến thức võ nghệ xuất phát từ người như Vương tướng quân, chỉ sợ cũng là ít ỏi không có mấy!

- Lão tiền bối quá khen. Chút bản lĩnh ấy của Vương mỗ đều là do Trình Tướng quân dạy. So sánh với hắn, Vương mỗ thực càng khó mà bằng.

Vương Nhị Mao đưa tay khoác lên trúc cao nhìn Bùi Tịch, cười khiêm tốn.

- Vương Tướng quân quá khiêm nhường. Đừng nói là Hà Bắc, khắp thiên hạ, bản lĩnh của Tướng quân ngươi là cao nhất, có mấy ai bằng chứ?

Bùi Tịch rất hiểu tâm tư của đối phương, cười ha hả khen.

Thấy đối phương như thế, đám người Vương Nhị Mao cảm thấy trong lòng rất thoải mái. Độ mạnh yếu trên tay không tự chủ được tăng lớn, trong nháy mắt đã chui ra khỏi bãi cỏ lau.

Lúc này đã đầu thu, trời cao mây nhẹ, mặt nước rộng lớn lăn tăn sóng, thỉnh thoảng có hải âu trắng lên lên xuống xuống. Nhìn thấy thuyền nhỏ vọt tới, đàn chim lập tức vuốt cánh bay lên trời không, nhàn nhã, tự tại xoay quanh mấy vòng, sau đó lại hạ xuống nơi xa xa. Chỗ xa hơn, mấy thuyền đánh cá đang tung lưới, nhóm người đánh cá bị thủy điểu bay lên âm thanh kinh động, vội đứng thẳng chào hỏi đám người Vương Nhị Mao:

- Vương thủ lĩnh, lại vội đi đâu sao?

- Đón người. Tiểu tử ngươi chớ có biếng nhác. Khẩn trương xách mấy con cá lớn lên đấy, hôm nay có khách quý đến nhà.

Vương Nhị Mao xé cổ họng, đĩnh đạc đáp lại, bày ra tư thế Nhị đương gia của Đầm Cự Lộc.

- Ôi, đã biết. Lập tức đưa qua cho ngài. Trực tiếp đưa tới hậu trại sao, hay là bên Tụ nghĩa sảnh.

Người đánh cá đáp ứng một tiếng, giơ tay lục lọi trong khoang thuyền. Mấy phút qua, cầm theo một con cá lớn dài ba thước, cười ha hả hiến co Vương Nhị Mao.

- Đưa đến Tụ nghĩa sảnh, một con không đủ đâu, giao cho lão Trịnh đầu bếp, để y tính tiền cho ngươi.

Vương Nhị Mao nhìn nhìn, cười ha hả mệnh lệnh.

- Đã biết rồi. Vậy khả năng ngài đợi một chút. Để ta xem người khác có không.

Người đánh cá đáp ứng một tiếng, xoay người sang chỗ khác hỏi đồng bạn gần đó. Trong khoảnh khắc, ngư ca du dương vang đầy mặt nước.

Cảnh sắc yên bình như thế, khiến trong lòng Bùi Tịch bần thần. Nếu không phải là không bỏ được hồng thế phồn hoa, y nguyện tìm một nơi thế sự yên bình như thế, tìm kiếm niềm vui “hái cúc bên giậu đông”. Chỉ chớp mắt, thuyền nhỏ lại lướt trên mặt nước, đến giữa hồ lại rẽ vào một khúc cong, vui vẻ vòng tới một hòn đảo khá lớn.

Trên hòn đảo đối diện đã có rất nhiều hào kiệt đứng đợi. Không như lần trước chiêu đãi Vương Đức Nhân là màn trình diễn vũ hành, mà là đều mặc thường phục, cười ha hả đứng ở bến. Bùi Tịch lại không để ý đám người Vương Nhị Mao đã truyền tin tức quay lại trong đầm như nào, nghĩ hẳn là có một phương pháp mà không muốn người khác biết.

- Vị tướng quân cao gầy trắng trẻo kia là Trình Danh Chấn!

Trần Lương Thành đi đến sau lưng Bùi Tịch, khẽ nhắc nhở:

- Thân thủ hắn tốt lắm, ngày đó Sài tướng quân đấu mười mấy hiệp mà chưa phân thắng bại đấy.

Không cần gã giới thiệu, Bùi Tịch cũng tìm được mục tiêu mà mình cần tìm trong đám người đó. Trình Danh Chấn đứng ở giữa đám giang hồ hào kiệt, nhìn hình thức như có phong độ người trí thức. Người đọc sách hào hoa phong nhã như vậy, theo lý nên thi khoa cử giành công danh mới đúng, không hiểu chi tiết trong đó, ai có thể nghĩ hắn là một thủ lĩnh lục lâm danh tiếng lừng lẫy từng quấy rối mấy chục quan viên Hà Bắc đạo không thể an giấc?

Bình Luận (0)
Comment