Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 561 - Chương 205: Canh Bạc (12)

Chương 205: Canh bạc (12)

Ngay lúc bị người ta đánh giá, Trình Danh Chấn cũng đang âm thầm quan sát đặc phái viên Đại Đường Bùi Tịch. Dựa theo tư liệu mà hắn nắm giữ, vị lão tiên sinh này nổi danh là lòng dạ ác độc. Năm đó Đường công Lý Uyên phát động phản loạn, nghe nói chính là người này dốc hết sức thúc đẩy. Gần đây trọng thần Đại Đường Lưu Văn Tĩnh chết, nghe nói cũng là bởi vì người này gièm pha. Nhưng mà, một ngời lòng dạ độc ác có thủ đoạn như thế lại có tướng mạo vô cùng chính khí, khuôn mặt vuông, chòm râu hoa râm, vừa gặp đãn khiến người ta nảy sinh cảm giác thân cận.

Trong nháy mắt, thuyền nhỏ đã cập bờ. Vương Nhị Mao chắp tay với mọi người, cười ha hả giới thiệu:

- Vị này chính là theo đặc phái viên Đại Đường Bùi lão tiên sinh, còn có vài thị vệ ở trên thuyền phía sau đi theo, sẽ lập tức cùng lên.

- Đại Đường Hữu Phó Xạ, phụng mệnh Hoàng đế Đại Đường đến.

Trước câu giới thiệu thô lỗ kia, Trần Lương Thành thấp giọng sửa lại, sợ đối phương không hiểu chừng mực, gã còn cố ý nhấn mạnh ba chữ Hữu Phó Xạ.

- Lão tiên sinh trên đường vất vả! Mời rời thuyền, theo Trình mỗ lên đảo nghỉ ngơi.

Trình Danh Chấn nhẹ nhàng nhìn Trần Lương Thành một cái, tiến lên chắp tay với Bùi Tịch. Mọi người trên bờ còn lại thấy Trình Danh Chấn không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng đi theo cười ha hả chắp tay:

- Lão tiên sinh trên đường vất vả! Mời lên đảo nghỉ ngơi.

- Hừm!

Trần Lương Thành huých phải cái đinh mềm, không kìm nổi tức giận trong lòng. Quay đầu nhìn về phía Bùi Tịch, hy vọng đối phương phẩy tay áo bỏ đi cùng mình. Lại không nghĩ rằng Bùi Tịch căn bản không cần quan tâm người khác thất lễ hay không thất lễ, cười cười, cũng lễ chắp:

- Chẳng qua chỉ già hơn vài tuổi thôi, không đảm đương nổi lão tiên sinh gì cả. Chư vị nếu không khách khí, cứ gọi ta là Huyền Chân hoặc lão Bùi cũng được.

- Huyền Chân công, mời, nơi này chúng ta là ở nông thôn, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa lắm. Mong Huyền Chân công bỏ qua cho!

Thấy Bùi Tịch không chút nào tự cao tự đại, Trình Danh Chấn ngược lại giơ tay ra hiệu, mời Bùi Tịch rời thuyền.

Bùi Tịch lắc đầu, hai chân đồng thời phát lực, trực tiếp từ trên boong tàu nhảy lên bờ hồ. Trước tiên cúi đầu sửa sang lại quần áo, sau đó cười nói:

- Cái gì cấp bậc lễ nghĩa hay không cấp bậc lễ nghĩa chứ, chẳng lẽ Bùi mỗ Đại lão ở xa tới để thể hiện trước mặt bọn ngươi sao? Nếu Trình Tướng quân nghĩ như vậy, không chỉ là đánh giá thấp Bùi mỗ, mà cũng tự đánh giá thấp mình!

- Huyền Chân công khách khí!

Trình Danh Chấn nghe vậy sửng sốt, không nghĩ tới lời nói của Bùi Tịch lại sắc bén như thế. Cười cười, nâng cánh tay làm dấu mời.

- Mời Huyền Chân công đi bên này, ta đã sai người chuẩn bị xong trà bánh ở trong tụ nghĩa sảnh!

- Trình Tướng quân là chủ nhân nơi đây, mời Trình Tướng quân đi trước!

Bùi Tịch cũng vươn tay, mời Trình Danh Chấn đi trước mình.

- Huyền Chân cùng mời!

- Trình Tướng quân mời!

Khách và chủ luôn mãi nhượng bộ, sau đó nhìn nhau cười, đồng thời cất bước, sóng vai đi vào trong phòng ốc dày đặc. Trần Lương Thành nhẫn nhịn một bụng tức giận nhìn đến ngẩn người, đành phải mang theo vài tên thị vệ còn lại, nhắm mắt theo đuôi theo sau.

Gã không hiểu Bùi Tịch quyền cao chức trọng như thế nào sao không thèm để ý đến thân phận của mình chút nào, càng không rõ vì sao Hữu Phó Xạ đại nhân lại tỏ vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh trước mặt một đám cường đạo đầm Cự Lộc đã "Cùng đường bí lối". Lúc trước mặc dù là Ngõa Cương quân Hà Nội Đại tổng quản Vương Quân Khuếch, thấy Bùi lão đại nhân cũng tất cung tất kính. Còn thằng nhãi Trình Danh Chấn này, không ngờ còn thản nhiên lấy lễ thảo dân để đối đãi?

Cố gắng không đi đường vòng, đảo chính giữa hồ cũng không lớn lắm. Đi lên nửa khắc đồng hồ thời gian cũng đã đến trước tụ nghĩa sảnh. Khách và chủ phân công nhau đi vào ngồi xuống, lập tức có thị nữ tay chân lanh lẹ dâng trà lên. Trình Danh Chấn cầm chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó giơ về phía Bùi Tịch:

- Không biết Huyền Chân công sẽ đích thân đến, cho nên cũng không chuẩn bị gì cả. Trà này là mùa xuân dân chúng trong hồ tự mình hái đấy, hy vọng có thể vừa miệng Huyền Chân công !

Được nghe lời ấy, Bùi Tịch lập tức cầm chén trà lên uống một hớp lớn. Sau đó nhắm mắt lại, để trà nóng ở đầu lưỡi ngấm dần. Tận đến trà lạnh, mới chậm rãi đem nuốt vào, cười khen:

- Trà này tuy rằng vô danh, nhưng cũng là trân phẩm thế gian ít có. Trình Tướng quân, đầm Cự Lộc này của ngươi thật đúng là khối phong thuỷ bảo địa!

- Một mảnh vùng khỉ ho cò gáy thôi. Không đảm đương nổi lời khen của Huyền Chân công đâu!

Trình Danh Chấn cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Lần này Bùi Tịch tiến đến, rõ ràng là thay Đại Đường thu phục Minh Châu Doanh. Nhưng rốt cuộc có đầu hàng Đại Đường hay không, theo lần trước Vương Đức Nhân đến đến hiện tại, các huynh đệ trong đầm vẫn không thể đạt thành ý kiến nhất trí. Dù sao đã có bài học máu chảy đầu rơi dưới trướng Đậu Kiến Đức, mỗi người trước khi quyết định đều không thể không thận trọng.

Hỏi thành ý, lúc trước Vương Phục Bảo và Đậu Kiến Đức biểu đạt ra thành ý đều không hề kém Bùi Tịch. Nhưng cuối cùng thì sao? Ai có thể nghĩ đến lời hứa của Đậu Kiến Đức chưa lạnh thì dao mổ đã giơ cao rồi?

- Làm gì là vùng khỉ ho cò gáy, lão phu lại rõ ràng thấy được một vùng thế ngoại đào nguyên đấy!

Bùi Tịch cười lắc đầu:

- Trình Tướng quân không cần rất khiêm tốn rồi, vùng đất lành này mà coi là vùng khỉ ho cò gáy, vậy những địa phương khác người làm sao mà sống được!

- Huyền Chân công quá khen!

Trình Danh Chấn lắc đầu, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Bùi Tịch lại không dễ dàng buông tha cho một cơ hội để cắt vào chủ đề chính, nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:

- Thật ra, trên đời này đại đa số vùng khỉ ho cò gáy vẫn chưa bị con người đạp hư đấy. Mỗi lần loạn thế, triều đình vô năng, trật tự tan vỡ, dân chúng lầm than, phàm những nơi có núi cao sông lớn cũng đều sẽ biến thành vùng khỉ ho cò gáy. Nếu là ở thái bình thịnh thế, trăm họ an cư, đường thẳng đường, quan viên làm hết phận sự tận sức, sơn thủy tự nhiên lại sẽ khôi phục thanh minh!

- Huyền Chân công nói rất hay!

Trình Danh Chấn cười cười, khẽ xoa cằm nhìn Bùi Tịch. Nhận thức nhiều quan viên như vậy, Bùi Tịch là người đầu tiên quy kết trách nhiệm nạn trộm cướp hoành lên trên đầu triều đình đấy. Điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng ưu tư.

- Nhưng Trình Tướng quân có điều không biết đó thôi, giữa loạn thế và thịnh thế, rốt cuộc có cái gì khác nhau?

Trong giây lát, Bùi Tịch chuyển câu chuyện, thu hồi nụ cười, sắc nghiêm trang hỏi.

Nhanh như vậy đã vào chính đề rồi? Trình Danh Chấn bị hỏi đến sửng sốt. Ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng đáp lại:

- Trình mỗ tuy rằng là người chịu nổi khổ của loạn thế, sự khác biệt trong chuyện này lại không rõ lắm. Với cách nhìn thiển cận của Trình mỗ, cái gọi là loạn thế, chính là thời đại muốn làm người tốt mà không được. Mà thời đại đại đa số người không làm ác cũng có thể sống được, đã được cho là thái bình thịnh thế rồi!

- Hay cho câu 'Thời đại muốn làm người tốt mà không được" của Trình Tướng quân, thật sự là vô cùng vô cùng cao minh!

Bùi Tịch đầu tiên là chau mày, sau đó vỗ tay cười to.

- Thời đại đại đa số người không làm ác cũng có thể sống, đã là thịnh thế. Muốn làm người tốt mà không được, chính là loạn thế. Nào, vì câu nói đó, chúng ta lấy trà làm rượu, uống cạn chén lớn!

Dứt lời, giơ bán trà trong tay uống một hơi cạn sạch.

Trình Danh Chấn cười nâng trà lên uống, sau đó hạ giọng nói:

- Chẳng qua là vãn bối cảm ngộ bản thân một chút mà thôi. Khiến Huyền Chân công chê cười rồi!

- Cũng không phải, cũng không phải!

Bùi Tịch nhẹ nhàng lắc đầu.

- Lão phu tuy rằng thân là trọng thần nước Đại Đường, lại không nhìn xa hiểu rộng. Xưa nay cầu mong chẳng qua là loạn thế sớm chấm dứt một chút, xây dựng lại thái bình. Hôm nay tướng quân nói như vậy, khiến lão phu cảm nhận rất sâu sắc!

Bất kể lời nói này là thật sự xuất phát ra tâm can hay uốn mình theo người, ý tứ thưởng thức bên trong làm tất cả mọi người ở trong sảnh đều cảm nhận được. Vài lão nhân trong đầm Cự Lộc lại lần nữa đánh giá Bùi Tịch, trong lòng bắt đầu có thiện cảm đối với người này. Không tự chủ được thầm nghĩ: "Nếu họ Bùi đồng ý xuất ra chút thành ý, quy hàng Đại Đường cũng coi như là một kết cục tốt. Dù sao từ trước mắt cho thấy, Đại Đường là có hi vọng nhất thống thiên hạ nhất. Bọn nhỏ theo đúng người, nói không chừng tương lai còn có thể vật lộn được quan to lộc hậu!

Bùi Tịch lại không nắm cơ hội rèn sắt khi còn nóng, mà là lôi kéo cùng Trình Danh Chấn nói thoải mái về thiên hạ đại sự, chỉ điểm giang sơn. Nói về tệ nạn tiền triều kéo dài lâu ngày và thế cục lúc này, mỗi người một câu qua lại, sau đó lại buông chén trà, cười hỏi:

- Từ xưa đến nay, sau đại loạn, lòng người tất nhiên tư an. Trình Tướng quân, không biết ngươi có tính toán gì cho ngày sau không? Có thể nói cho lão phu nghe một chút không?

Nghe lời ấy, mọi người mới vừa rồi còn đang âm thầm tán thưởng Bùi Tịch lập tức trừng mắt lên. Có thuyết khách như vậy sao? Thậm chí ngay cả cái phần cong cũng không lách! Minh Châu Doanh ta cuộc sống dù có kém đến mấy, cũng phải đắn đo thân phận hay sao?

- Ừ!

Trình Danh Chấn bắt đầu trầm ngâm không nói. Hắn không biết nên như đáp lại Bùi Tịch thế nào, lúc này, tình cảnh của Minh Châu Doanh gần như có thể dùng bốn chữ "Sơn cùng thủy tận” để hình dung. Nếu không trên chiến trường liên tiếp bại vào tay Đậu Kiến Đức, dân tâm tích lũy nhiều năm qua đã xói mòn rồi. Đám dân chúng đã qua ngày mệt mỏi rung chuyển, chỉ cần có thể an tâm trồng trọt, trên đầu mình là ai ra lệnh cũng không để ý. Bởi vậy, trận chiến giữa Minh Châu Doanh và Đậu Gia Quân, cũng không được dân gian trợ giúp bao nhiêu. Ngược lại, dân chúng các nơi ở Bình Ân có điền sản thì lại càng muốn nhìn thấy trận chiến đấu sớm chấm dứt một chút. Nếu như có thể lựa chọn để cho các nơi tại Bình Ân mà bọn họ sống chiến hỏa không ngừng và chặt đầu hai người Trình Danh Chấn và Đậu Kiến Đức, bọn họ càng nguyện ý lựa chọn cách sau.

Chẳng những bách tính không giúp mọi người đòi lại công tại từ Đậu Kiến Đức, mà trong các sĩ tốt tầng chót Minh Châu Doanh cũng có một bộ phận có cảm giác tuyệt vọng sâu sắc đối với tương lai. Cừu hận có thể làm cho một số ít người nằm gai nếm mật, nhưng cũng không thể tạo thành động lực cho một đội ngũ. Mấy tháng trước khi rút lui về đầm Cự Lộc, đã liên tuc có mấy sĩ tốt lén bỏ trốn. Tuy rằng đại bộ phận quân nhân đào ngũ đều bị Vương Nhị Mao bắt trở về chém đầu, nhưng năm rộng tháng dài, Minh Châu Doanh không chiến tự tan, đã là chuyện thực tế khó tránh khỏi.

Ngoài ra, còn có vấn đề cung ứng lương thảo, vấn đề ủng hộ khí giới; vấn đề nơi phát ra tài chính. Sau khi mất đi Bình Ân, Minh Thủy và những nơi khác, từng mục một đã thành nước không nguồn. Nếu Minh Châu Doanh thật sự như ở trước mặt Vương Đức Nhân biểu hiện dũng mãnh ra ngoài như vậy, giàu có như vậy lời, đoàn người sớm đuổi Đậu Kiến Đức chạy về phía bờ đông Chương Thủy rồi, cần gì phải ở đây vất vả tiếp tục mở lên cơ nghiệp chứ?

Bình Luận (0)
Comment