Nhưng những khốn cảnh này lại không thể biểu hiện ra ngoài, cũng không thể bẩm báo với Bùi Tịch. Bất kể là lần trước triển lộ thực lực với Vương Đức Nhân như nào, lúc này vẫn luôn giữ khoảng cách với y. Cũng là vì nắm chặt quyền chủ động đàm phán mà thôi. Ngoài ra, đã trải qua bài học lần quy hàng Đậu Gia Quân trước đây, Trình Danh Chấn không dám dễ dàng tiếp tục tin tưởng ai nữa. Như Bùi Tịch nói, loạn thế sắp chấm dứt, mà lúc này đây một khi lựa chọn sai lầm rồi, ý nghĩa sẽ rất nhiều huynh đệ cùng theo mình thân bại danh liệt.
- Thế nào, chẳng lẽ Trình Tướng quân vẫn có ý tự lập sao? Vậy cũng không tệ, ở Hà Bắc thế cục chưa định phía, Đại Đường ta nguyện ý tận khả năng ủng hộ!
Thấy Trình Danh Chấn chậm chạp không chịu trả lời câu hỏi của mình, Bùi Tịch cười cười, tiếp tục nói.
- Vùng đất Hà Bắc này người xưng vương đã nhiều. Không cần phải thêm ta.
Đối với câu hỏi này, Trình Danh Chấn rất nhanh đưa ra đáp án. Thở dài, hắn tiếp tục bổ sung:
- Trình mỗ tuy rằng bất tài, nhưng cũng không kiêu ngạo, ngông cuồng đến mức ngay cả bản lĩnh mình bao nhiêu cũng không rõ ràng!
- Ha hả, trên thực tế, người khó thấy nhất, chính là mình!
Bùi Tịch buông chén trà cười nhạt với Trình Danh Chấn.
- Trình Tướng quân có thể không miễn cưỡng mình làm những chuyện không nắm chắc đã là cao hơn rất nhiều so với người bình thường rồi!
- Lão tiền bối quá khen. Vãn bối năm đó tạo phản, cũng chẳng qua vì tìm con đường sống mà thôi!
Trình Danh Chấn cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không nghĩ tự lập làm Vương, một là không có bản lĩnh, một nguyên nhân khác là không muốn người khác chê cười mình. Cả vùng đất Hà Bắc này, năm năm tới vua giặc cỏ bị cắt đầu vua cỏ không dưới mười. Đứng một bên nhìn chê cười là đủ rồi, không cần phải tự mình đi làm trò hài hước kia.
- Hiện tại thì sao, hiện tại Trình Tướng quân sở cầu điều gì?
Bùi Tịch biết rằng tâm Trình Danh Chấn đã rối loạn, lặng lẽ dùng ngôn ngữ mang theo hướng đi của mình hỏi đối phương.
- Hiện tại, có lẽ vẫn là tìm con đường sống thôi!
Trình Danh Chấn đứng lên, mờ mịt ngẩng đầu nhìn chung quanh. Trong ánh mắt của các huynh đệ, hắn rõ ràng thấy được vài phần chờ mong. Đoàn người đều đang đợi hắn, chờ hắn quyết định, chờ hắn tìm một đường ra cho đoàn người. Phần chờ mong này nặng nề như thế, ép tới làm hắn gần không thở nổi.
- Muốn biết lão phu mộng gì không?
Bùi Tịch ngẩng đầu nhìn Trình Danh Chấn, cười ha hả hỏi.
Trình Danh Chấn không trả lời, chỉ là làm động tác mời. Tâm kế trong lòng đối phương quá nhiều, khi vừa thấy mặt, hắn đã bị quản chế rồi. Loại cảm giác này rất không được tự nhiên, trải qua cố gắng lại không xoay chuyển được. Nếu xoay không được, đơn giản để Bùi Tịch tận tình phát huy là được, dù sao cuối cùng quy hàng hay không quy hàng, quyền quyết định còn trong tay mình.
Chủ ý đã quyết, tâm trạng của hắn từ từ bình thản. Suy nghĩ cũng có trật tự hơn, ánh mắt vẫn đang quan sát của bt chợt lóe lên, trong lòng thầm kêu một tiếng khâm phục. Cười cười, tiếp tục nói:
- Lão phu là một tục nhân. Kiều thê, mỹ thiếp, quan lớn, dày lộc ai ai cũng đều ao ước. Nhưng lão phu tin tưởng, mấy thứ này cũng có thể dựa vào bản lĩnh mà có, mà không cần dựa vào mưu hại lừa gạt người khác!
- Đại trượng phu lập thế, lẽ ra nên như vậy!
Trình Danh Chấn cười gật đầu. Đám người Hách Lão Đao, Đỗ Ba Lạt ngồi bên cũng hiểu được con người Bùi Tịch chân thật, trên người không có chút vẻ kiêu ngạo của quan lớn nào. Hấp thu bài học lần trước bị Vương Phục Bảo, Đậu Kiến Đức nói ba xạo làm dao động, nếu hôm nay Bùi Tịch mở miệng chính là thiên hạ, ngậm miệng chính là nghiệp lớn, mọi người nhất định sẽ cười nhạt. Mà lão Phó Xạ lấy cách nghĩ mong đợi nhất của người bình thường để nói chuyện, lập tức nhận hiệu quả được không tưởng được.
Thấy đoàn người liên tiếp gật đầu, Bùi Tịch biết rằng mình đã chọc đúng chỗ ngứa trong lòng mọi người. Cười cười, tiếp tục cổ động nói:
- Mà lúc này chính là một cơ hội như vậy. Thiên tử Đại Đường ý ở trọng chỉnh núi sông, xây dựng trật tự. Trình Tướng quân, lão phu rất khâm phục ngươi. Bệ hạ ở kinh sư xa xôi cũng từng nghe nói đến đại danh của ngươi!
Dứt lời, y đưa mắt nhìn về phía Trình Danh Chấn, nóng bỏng hy vọng nghe được một đáp án.
- Một trật tự như thế nào? !
Cảm xúc của Trình Danh Chấn quả nhiên bị bắt đầu chuyển động, hỏi. Hắn nhớ mang máng năm đó mình từ đầm Cự Lộc quay về, Lâm Huyện lệnh khuyên bảo mình nhẫn nhịn việc thê tử bị đoạt. Sau đó lại nhớ loáng thoáng Đậu Kiến Đức ở thiên quân vạn mã vung tay hô to, "Thế sự có nhiều bất công, ta mang chư vị đi san bằng!"
Bọn họ đều có ý đồ giữ gìn hoặc thành lập một loại trật tự. Nhưng trong trật tự của bọn họ lại không có đất cho mình dung thân.
- Đương nhiên là một trật tự bình thường!
Bùi Tịch không nghĩ tới Trình Danh Chấn đột nhiên lại có câu hỏi này, nhíu mày, thấp giọng giải thích.
- Nói một cách khác, chính là quân thần lại thuộc, tận hết chức trách. Sĩ nông công thương, phân chia công bằng. Sau đó đề cử người hiền tài tuyển người có năng lực,....
- Thì ra là thế!
Nét mặt Trình Danh Chấn vừa mới tươi cười mặt đột nhiên lại lạnh xuống, khe khẽ thở dài, thấp giọng nói:
- Nếu vẫn là người phú quý tùy ý làm bậy, nghèo hèn người vĩnh viễn giống cỏ dại bị giẫm đạp lên, có oan uổng không có nơi xử lý, có tài hoa lại không thể ngẩng đầu. Xin hỏi lão đại nhân, trật tự như vây có thể duy trì được bao lâu? Như vậy Đại Đường và Đại Tùy có cái gì khác nhau? Lão đại nhân, Trình mỗ tài sơ học thiển, có lẽ phải phụ lòng mong đợi của ngài rồi!
"A ——!" Không nghĩ tới tình thế thắng lợi vốn dĩ nắm chắc trong tay đột nhiên lại chuyển tiếp, Bùi Tịch thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Quay đầu nhìn về phía đám người Đỗ Ba Lạt, Tôn Đà Tử, mong đợi những lão già này có thể ngăn lại sự lỗ mãng của Trình Danh Chấn, lại phát hiện trên mặt mọi người đầy vẻ thất vọng, ánh mắt cũng thẳng thắn nhìn vào ánh mắt của mình.
"Ta câu nào nói sai rồi?" Bùi Tịch tự hỏi ở trong lòng, nhất thời bị đả kích không có cách nào tỉnh táo lại. Nếu Trình Danh Chấn đồng ý mời mình vào Tụ nghĩa sảnh uống trà, đã nói lên trên dưới đầm Cự Lộc cũng không phải hoàn toàn phản đối nhận sự chiêu an của Đại Đường. Nếu chiêu an thì sao? Cò kè mặc cả một phen cũng có thể lý giải. Nhưng tại sao lại đột nhiên mặt lạnh mà không có hề dấu hiệu báo trước?
Còn đang nghi hoặc, lại nghe Trình Danh Chấn hạ giọng nói:
- Lão đại nhân còn không dùng cơm đi. Trình mỗ vừa rồi sai người chuẩn bị chút rượu nhạt, nếu lão đại nhân không chê, chúng ta hôm nay phải say một trận mới được!
Dứt lời, sai người triển khai yến hội. Bùi Tịch vừa thấy đã biết nếu giờ phút này mình không thể làm dao động Trình Danh Chấn, chỉ sợ sau vài chén rượu giơ lên, sẽ không còn cơ hội rồi. Dưới tình thế cấp bách, đầu óc y đột nhiên lóe lên, khoát tay áo, la lớn:
- Chậm đã. Không vội uống rượu. Lão phu hôm nay đến cũng không phải là vì uống rượu.
Đám người Đỗ Ba Lạt vừa nghe, lập tức quay đầu lại. Thật ra trong lòng đoàn người vẫn hy vọng Trình Danh Chấn nghe một chút về điều kiện của nước Đại Đường. Ai cũng không muốn nửa đời sau vẫn nghẹn ở bên trong đầm Cự Lộc, càng không muốn đợi khi thiên hạ bình định, bị người ta tiêu diệt. Nhưng rốt cuộc vì sao Trình Danh Chấn lại đột nhiên bỏ dở cuộc nghiên cứu thảo luận với Bùi Tịch, trong lòng mọi người cũng không rõ ràng lắm. Người thanh niên làm việc trực giác và nhận thức vẫn hơn mọi người, năm đó đã là như thế, hiện tại, đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, vẫn là như thế.
Thấy mọi người đều tạo cơ hội cho mình, Bùi Tịch đã quyết định chắc chắn, lớn tiếng bổ sung.
- Trình Tướng quân lần trước không phải đã hỏi Vương Tướng quân một nan đề sao? Vương Tướng quân hồi đáp không được. Lão phu hôm nay có thể cho ngươi đáp án!
Nghe thế, Trình Danh Chấn đang chỉ huy thân vệ chuẩn bị tiệc rượu khẽ xoay người lại, hai hàng lông mày nhướng lên đầy kinh ngạc. Bùi Tịch mặc kệ đối phương là kinh ngạc hay sợ hãi, thở dốc vài cái, nói:
- Hoàng đế Đại Đường Lý Uyên tham tiền háo sắc, thích nghe lời nịnh nọt, làm việc không lâu dài, tầm nhìn mục tiêu không rõ ràng. Cũng là người không nói đạo lý, so với Cổ thánh tiên hiền, ông ta quả thật là kém xa rất nhiều.
Một câu nói đã khiến toàn sảnh lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Bùi Tịch. Từng thấy người gan lớn, nhưng người mà ở sau lưng chửi chủ công của mình, thì tuyệt đối Bùi Tịch là người thứ nhất từ xưa tới nay.
Chắp tay với chung quanh, Đại Đường Hữu Phó Xạ Bùi Tịch vươn người đứng lên, chòm râu xám trắng kích động run rẩy:
- Nhưng Lý Uyên lại chịu nghe lời khuyên, có sai có thể thay đổi. Tuy rằng sẽ không nói nhưng hiểu việc và làm việc đến nơi đến chốn. Trình Tướng quân, Đại Đường sắp thành lập trật tự có gì khác tiền triều, hiện tại Bùi mỗ cũng không rõ ràng lắm, nhưng Bùi mỗ có thể hiểu được và nói cho ngươi biết, trên đời này đại đa số sự tình cũng không phải nói ra, mà là làm được. Loạn thế chắc chắn chấm dứt, tân quốc gia như thế nào, trật tự như thế nào? Ngươi không tham dự, nó vĩnh viễn sẽ không như ngươi mong muốn.