Có lẽ là bị Bùi Tịch dựa vào ba tấc lưỡi thuyết phục, hoặc có lẽ là tình hình thực tế của mình quá bức bách, hai ngày sau, Minh Châu Doanh chính thức tuyên bố đổi màu cờ, toàn bộ trên dưới trong doanh hơn bốn ngàn chúng và hơn năm vạn già trẻ nam nữ ở trong đầm sống phụ thuộc vào Minh Châu Doanh cùng ra khỏi đầm Cự Lộc, đầu nhập vào Đại Đường.
Kết cục này đương nhiên không thể khiến cho mọi người vừa lòng, đặc biệt một ít người hy vọng Trình Danh Chấn ở trong chiến tranh đẩy mình lên vị trí rất cao, còn mình cũng dũng mãnh lên như diều gặp gió quả thực vô cùng thất vọng đối với sự yếu đuối của Trình Danh Chấn. Nhưng quay đầu lại nhìn đám dân chúng trong đầm vô cùng vui vẻ thu thập hòm xiểng chuẩn bị dời khỏi, và trên mặt đại đa số nhóm sĩ tốt đều toát lên vẻ vui mừng thì sự bất mãn của họ lại từ từ tiêu tan đi.
Đánh lâu dài chỉ mong bình an. Loạn thế đã kéo dài liên tục rồi, sĩ tốt và đám dân chúng đồng ý ở tại Minh Châu Doanh trong tình huống lâm vào khốn cảnh, không rời nửa bước đến hiện tại đã trả giá đầy đủ. Đoàn người không thể tiếp tục yêu cầu xa vời từ bọn họ gì nữa, ai cũng không đủ tư cách yêu cầu những điều xa vời từ bọn họ. Khi đoàn người bắt đầu khởi binh, sở cầu chỉ là một con đường sống mà thôi. Hiện giờ Lý Đường đã là Chư hầu có thực lực mạnh nhất thiên hạ rồi, đáp lên chiếc xe này để đi, chưa chắc có thể lăn lộn mưu hạ được một chức nhân thần, nhưng có thể cam đoan nửa đời bình an.
Bùi Tịch từng trải cũng hiểu rõ những mong muốn của sĩ tốt và đám dân chúng, ngày hôm ấy khi đạt thành hiệp nghị, liền tuyệt bút vung lên, giao một khối đất lớn kẹp ở giữa hai quận Thái Nguyên và Thượng Đảng cho dân chúng đầm Cự Lộc đi ra đóng quân khai hoang. Thụ điền lệnh của nước Đại Đường và đồn điền lệnh của Minh Châu Doanh năm đó ở Bình Ân có rất nhiều chỗ tương tự, và càng thêm tường tận hoàn thiện hơn. Vài hương lão đại biểu dân chúng nhận ruộng đất của Đại Đường dựa vào kinh nghiệm trước đây không cần Bùi Tịch giải thích thêm liền hiểu được sau khi mọi người di chuyển thì sẽ có cuộc sống như nào, tất cả đều cảm động đến rơi nước mắt. Sau đó, Bùi Tịch lại rèn sắt khi còn nóng, lấy từ trong quân doanh của mình ở phụ cận các bộ áo giáp và đồ quân nhu trang bị cho Minh Châu Doanh, về phần nguyên do sĩ tốt của Minh Châu Doanh chợt từ mấy vạn giảm xuống còn mấy ngàn, lão đại nhân chỉ cười khà khà, không để ý tới.
An trí xong cho sĩ tốt bình thường và dân chúng, Bùi Tịch lại bắt đầu bắt tay vào giải quyết vấn đề đường ra của Minh Châu Doanh. Y dự tính dùng lộ kỳ binh này đối phó với Đậu Kiến Đức, cho nên cũng không định cưỡng ép đoàn người giải tán. Trực tiếp trong phạm vi chức quyền xuất ra một vài vị trí quan viên từ Tứ phẩm đến chính Thất phẩm, để đám người Trình Danh Chấn, Vương Tường dựa theo tài năng thực tế để đảm nhận. Lần này, quan viên văn võ Minh Châu Doanh mỗi người đều thăng lên ba cấp. Ba người Vương Tường, Ngũ Thiên Tích, Hùng Khoát Hải trực tiếp thăng lên cấp Tướng quân tứ phẩm, ngoài ra những người Vương Phi, Đoàn Thanh, Trương Cẩn thì đảm nhiệm từ tướng quân tứ phẩm đến Lang tướng chính Ngũ phẩm. Ngay cả hai lão nhân Đỗ Ba Lạt, Hách Lão Đao đã quy ẩn giang hồ cũng được đảm nhiệm chức Du kích tướng quân, Hoài Hoa Ti tướng quân, đời này tiếp tục thăng chức chỉ sợ không thể, nhưng dựa vào bổng lộc đãi ngộ thì vẫn có thể cưỡi hạc đi mây về gió sống an nhàn sung sướng.
Duy chỉ đối với Trình Danh Chấn, Bùi Tịch không đối đãi giống như hai người Vương Đức Nhân và Vương Quân Khuếch, mà trực tiếp tiến cử chức quan. Đồng thời còn tổng kết lý lịch cụ thể, năng lực và lực ảnh hưởng của hắn với nam bộ Hà Bắc, cũng báo tin vui với Lý Uyên, đưa khoái mã mang tới kinh sư.
Hoàng đế Đại Đường Lý Uyển đang phiền não vì Bùi Tịch đóng quân Hà Đông, hơn nửa năm chậm chạp không gặp, nhìn thấy tấu chương, lắc lắc đầu, cười nói với Tống Quốc Công Tiêu Vũ:
- Trẫm đã sớm nói, Huyền Chân không phải là nhân tài lãnh binh đánh giặc, nhưng bản lĩnh của hắn thì người thường sao có thể bằng? Lần này, Đậu Kiến Đức hẳn ngồi trên đống lửa rồi. Thời Văn, ngươi nói xem chúng ta nên tưới thêm chút dầu như nào cho Đậu Kiến Đức đây, cũng đỡ phải để lão ta ngày ngày tính kế với trẫm.
Tiêu Vũ tiếp nhận tấu chương trên tay Lý Uyên, xem qua một lần, vẻ mặt lập tức cười tươi:
- Bùi công làm tốt lắm, trực tiếp đâm một nhát vào ngực Đậu Kiến Đức rồi. Thần nghe Trình Danh Chấn rất được lòng dân ở Tương Quốc và những nơi khác. Đậu Kiến Đức chiếm địa bàn của hắn, chúng ta lại thu nhận hắn và mấy vạn dân chúng không có nhà để về. Dựa vào điều này thì lòng người đã nắm trong tay chúng ta hơn một nửa rồi. Hơn nữa giang hồ hào kiệt dưới trướng Đậu Kiến Đức vốn đang lưỡng lự, phát hiện Đại Đường ta rộng rãi tiếp nhận những người đã cùng đường mạt lộ, trong lòng nhất định nảy sinh sự dao động.
- Ừ!
Lý Uyên gật gật đầu, tay vuốt chòm râu, hiển nhiên vô cùng tán thành với sự phân tích của Tiêu Vũ.
- Thần đoán ý của Bùi đại nhân...
Nâng nâng tấu chương, Tiêu Vũ tiếp tục gián nói:
- Sở dĩ không đề cử chức quan cho Trình Danh Chấn, nói vậy hy vọng ân tình này do bệ hạ làm đó ạ!
- Đúng, Huyền Chân chính là có ý này. Hắn không nói thẳng, là cho mình biện pháp dự phòng.
Lý Uyên cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Tấu chương của Bùi Tịch ngoại trừ vì nước tiến hiền ra, còn bao hàm ý tứ không muốn bị triều đình hoài nghi kết bè kết cánh. Làm thủ trưởng của vị Tể tướng này nhiều năm, Lý Uyên hiểu rất rõ. Mà Bùi Tịch sở dĩ vội vã bộc bạch mình, chỉ sợ có liên quan đến việc gần đây triều đình một lần nữa bắt đầu dùng Tần vương. Sợ Tần vương lấy cớ Tư thụ quan tước để trả thù tính kế lần trước của y. Lão già này, thật sự là càng già càng thành tinh.
- Bùi đại nhân chưa chắc là biện pháp dự phòng.
Làm đồng nghiệp, quan hệ giữa Tiêu Vũ và Bùi Tịch cũng không tệ, cười cười, thấp giọng giải thích thay đối phương:
- Theo cách nhìn của thần, hắn không hy vọng bệ hạ cấp quan tước thấp cho Trình Danh Chấn. Nếu không sẽ không làm nảy sinh hiệu quả dao động quân tâm của Đậu Kiến Đức. Mà chức quan Tứ phẩm trở lên và siêu phẩm hiển tước lại không khi trong phạm vi quyền lực của hắn rồi...
- Thời Văn nói là Huyền Chân muốn cầu phong tước cho Trình Danh Chấn?
Lý Uyên nghe vậy, lông mi nhất thời nhảy dựng. Sau khi Đại Đường lập quốc, đối với việc hào kiệt các nơi tiến đến quy thuận, vô cùng rộng rãi về chức quan, tướng quân, đại vu.... Khi bận rộn, quan lại thậm chí ngay cả ấn tín cũng không kịp dùng, chỉ dùng mộc gỗ điêu thoa điểm nước sơn lên cho đủ số. Nhưng có thể phong tước truyền lại được cho con cháu thì lại tương đối keo kiệt. Ngoại trừ Bùi Tịch, Trưởng Tôn Thuận Đức là trọng thần ra, rất nhiều tướng lĩnh trải qua trăm trận mới cho một tước hiệu Tử tước khai quốc. Nếu Trình Danh Chấn vừa quy thuận triều đình mà lại trao tặng tước vị, chỉ sợ sẽ khiến nhiều người đố kỵ.
- Cho dù là thiên kim mua xương ngựa, bệ hạ cũng phải giả bộ làm đủ!
Tiêu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, khẽ cười nói.
Thiên kim mua xương ngựa. Như vậy, tước vị Đại Đường ta cũng lấy được quá dễ dàng!
Lý Uyên cau mày, trong lòng rất luyến tiếc. Nhìn vẻ kiên định của Tiêu Vũ, lại cười khổ nói:
- Thôi đi, coi như tiểu tử này có phúc đi. Tốt xấu hắn cũng là con cháu nhà tướng phải không? Nói không chừng lão phu cùng phụ thân y là bạn cũ đấy!
- Bệ hạ có thể thụ hắn hiển tước, nhưng không thụ chức quan quá cao. Như vậy, người khác có chuyện chỉ sợ cũng không nói được gì!
Tiêu Vũ ngẫm lại, thấp giọng bổ sung.
- Ừ!
Lý Uyên nhẹ nhàng gật đầu.
- Việc này giao cho ngươi đi làm. Để cho hắn biết trẫm có lòng yêu người tài, có thể kích hắn hiệu lực vì trẫm, toàn bộ giao cho ngươi. Nghĩ sau khi thảo thánh chỉ, trẫm trực tiếp đóng dấu là được. Không cần thông qua triều nghị nữa, nếu không khẳng định phải phí chút võ mồm!
Tiêu Vũ lại nhẹ nhàng gật đầu, tiếp nhận ủy thác của Lý Uyên. Sau đó, do dự một lát, hạ giọng nói:
- Gần đây ngôn quan nơi đó có nhiều cử chỉ đối với đội quân của Bùi đại nhân bên ngoài. Nếu Bùi đại nhân đã hoàn thành hứa hẹn lúc trước đối với bệ hạ, không bằng bệ hạ triệu hồi hắn về đi!
- Chia rẽ, là sở trưởng của Huyền Chân. Đấu tranh anh dũng, Huyền Chân đích xác không được.
Lý Uyên cười lắc đầu,
- Nhưng khiến ai đi thay thế hắn đây, tính toán ra, hắn đem ba người Vương Quân Khuếch, Vương Đức Nhân, Trình Danh Chấn nắm đến cùng nhau, hợp thành một phòng tuyến chắc chắn với Lưu Vũ Chu.
- Bệ hạ năm đó phái Thái Tử lãnh binh trấn giữ yếu đạo Hà Nam tới kinh sư, là vì phòng ngừa Ngõa Cương Quân nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Hiện giờ Lý Mật dẫn dắt Ngõa Cương Quân xuôi nam thảo phạt Vũ Văn Hóa Cập, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng phân ra binh mã xâm phạm kinh sư. Cho nên, không bằng điều Thái Tử đến Hà Đông, lại điều tương quân Lưu Hoằng Cơ vừa mới ổn định sức khỏe về Hoằng Nông, Thằng Trì. Lưu tướng quân cũng là lão tướng bách chiến, trước một thời gian ngắn tuy rằng trải qua một phen suy sụp, nhưng chỉ cần hắn một lần nữa phấn chấn lại, đủ để bảo vệ cho môn hộ Đại Đường ta.
- Ồ!
Lý Uyên là người khôn khéo, lập tức nhíu mày hiểu thâm ý an bài của Tiêu Vũ. Tần vương Thế Dân gần nhất bức bách khuất phục Tây Sở, dưới tay mới được thêm một đám kiêu binh mãnh tướng, thực lực lại lần nữa lớn mạnh. Mà Thái tử Kiến Thành lại bởi vì đối thủ là Vương Thế Sung và Lý Mật, vẫn không có công tích gì. Lúc này Bùi Tịch thay Đại Đường mời chào được ba gã hào kiệt, ngoại trừ Vương Đức Nhân tư chất khá bình thường ra, hai người còn lại đều có thể trọng dụng. Lúc này điều Kiến Thành đến Hà Đông đi, sẽ dễ dàng mời chào hai người Vương Quân Khuếch và Trình Danh Chấn đến hiệu lực cho mình.
Nghĩ đến điểm này, ông cười nói:
- Nhưng cứ như vậy, Thằng Trì bên kia liền hư không rồi. Hoằng Cơ là một dũng tướng, thiện công không phải là sở trường. Mà Đại Đường ta trước mắt tạm thời còn chưa lấy được kinh lược Hà Nam!
- Ý của Bệ hạ là…!
Tiêu Vũ nhất thời không có thể hiểu được, ánh mắt nhìn Lý Uyên truy hỏi.
- Thế Dân lần trước tiến cung, từng nói với trẫm một việc!
Lý Uyên tránh ánh mắt của Tiêu Vũ, chỉ nhìn bàn tay của mình. Đôi tay này, đã không còn cứng rắn mạnh mẽ như khi còn trẻ tuổi nữa. Từng vết chai tùy tiện vẽ lên tờ cũng đều có thể tạo ra lỗ hổng. Trong lòng bàn tay như thế, mu bàn tay cũng là như thế.
Thở dài sâu kín, ông tiếp tục nói:
- Thế Dân nói năm đó một nhà chúng ta khi ở Liêu Đông. Khi đó nó còn nhỏ, nhưng trẫm vẫn luôn đưa nó đi theo mình, để nó nhìn Lý Trọng Kiên huấn luyện như sĩ tốt thế nào, xem Lưu Hoằng Cơ đánh trận như thế nào. Đã nhiều năm như vậy rồi, việc này giống như vừa mới phát sinh ngày hôm quan!
Tiêu Vũ không thể nào nói chen vào, đành phải cùng thở dài với Lý Uyên. Bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, lúc lông cánh của Tần vương mạnh mẽ thì lại tước đi, Lý Uyên quả thực lại mềm lòng. Sớm biết như thế, lúc trước không ép buộc Bùi Tịch làm ác nhân nữa.
- Sau khi nó đi rồi, trẫm đã nghĩ. Mấy năm nay trẫm vẫn coi nó là một tướng quân để bồi dưỡng. Đứa con cả giữ vững sự nghiệp, lão Nhị phụ trách mở mang bờ cõi vì Lý gia. Năm đó, trẫm chính là nghĩ như vậy. Nhiều năm qua, trẫm cùng Kiến Thành, Thế Dân đều làm như vậy đấy. Rất nhiều việc thật ra không trách nó, là trẫm tự tay an bài. Ha hả...
Vừa nói, Lý Uyên vừa nhẹ nhàng lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy tịch mịch.
- Kiến Thành tâm địa thuần hậu, chính là một hoàng đế tốt để kế vị. Mà sau khi ta trăm tuổi, Đại Đường cũng cần một Đại tướng quân Vương trấn giữ thiên hạ. Cả một đoạn thời gian trước trẫm ép bức Thế Dân, tin tưởng nó cũng hiểu được khổ tâm của trẫm. Hiện tại, trẫm muốn thừa dịp thiên hạ còn chưa bình định, cho hai đứa nó nhiều cơ hội rèn luyện một chút.
- Bệ hạ nhìn xem rất xa!
Tiêu Vũ rốt cục có thể chen vào một câu miệng, cười khổ khen tặng.
- Cho nên, trẫm cảm thấy điều Thế Dân về Hoằng Nông, Thằng Trì thích hợp hơn. Hoằng Cơ tuy rằng kinh nghiệm lý lịch đủ, nhưng dù sao mới vừa được Tây Sở thả ra, tấc công chưa lập. Lập tức ủy thác trọng trách, chỉ sợ trong lòng các tướng sĩ sẽ không phục!
Lý Uyên cười cười nói.
Nửa câu sau là nói lý do cho mình. Việc Lưu Hoằng Cơ bị bắt trách nhiệm căn bản không thuộc bản thân. Nhưng làm thần tử, Tiêu Vũ không muốn tham gia quá nhiều vào việc tranh đấu quyền lực nội bộ Lý gia. Ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng phụ họa.
- Bệ hạ nói rất có lý. Để Lưu Hoằng Cơ làm phó, phụ tá Tần vương trấn thủ Hoằng Nông đi. Để Thái Tử tự mình đi Hà Đông, tiếp nhận Bùi đại nhân.
- Ừ, lâu rồi không gặp Huyền Chân. Trong lòng Trẫm thật sự thấy thiếu vắng đấy!
Lý Uyên cười gật đầu, sau đó xoay người sang chỗ khác. Một bức bản đồ thật lớn ngay ở trên vách tường. Giang sơn như họa, nháy mắt thu hết vào mắt.