Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 564 - Chương 208: Canh Bạc (15)

Chương 208: Canh bạc (15)

Ngày hôm sau lâm triều, Lý Uyên liền trực tiếp hạ chỉ, lấy lý do thân ở loạn thế, không mất tấm lòng son, phong mãnh tướng Trình Danh Chấn dưới trướng Đậu Kiến Đức mới đầu nhập vào Đại Đường làm Đại Tổng quản Minh Châu, Tam phẩm Hoài Hóa Tướng Quân, Liêu Tây khai quốc huyện bá, ban thưởng thực ấp năm trăm hộ.

Đây chính là hậu thưởng hiếm thấy. Không nói đến chức vị Đại tổng quản này quyền lợi nặng bao nhiêu, chỉ riêng phong tước Khai quốc huyện bá cũng đủ để khiến rất nhiều người đỏ tròng mắt.

Không đợi quan lại liên can khuyên can, Lý Uyên liên tiếp hạ mấy đạo thánh chỉ khác. Đầu tiên là mệnh Tần vương Thế Dân đắc thắng trở về hoả tốc chạy tới Hoằng Nông, tiếp nhận hướng đi của Ngõa Cương quân và Lạc Dương quân do Thái tử Kiến Thành giám thị. Sau đó mệnh lệnh lão Phó Xạ Bùi Tịch hồi kinh báo cáo công tác, để Thái tử Kiến Thành kiêm nhiệm chức Phủ Úy Đại Sứ Hà Đông còn trống.

So với mấy động tác liên tiếp sau đó, sự việc Trình Danh Chấn vô công được ban thưởng lập tức không đáng để mọi người chú ý tới nữa. Dù sao hắn cũng là một ngoại thần mới quy thuận, mặc dù được sủng ái cũng sẽ không mang đến uy hiếp cho chư công trong triều. Mà giữa ba người Tần vương, Thái Tử và Hữu Phó Xạ chức vị luân thay, thì ý nghĩa trong triều thực lực của các phái hệ đối lập lại sinh ra biến hóa mới, đoàn người không khỏi phẩn cẩn thận ứng đối.

Thánh chỉ đưa đến Liêu Đông, lão Phó Xạ Bùi Tịch cũng chấn động. Lúc trước y cực lực tiến cử Trình Danh Chấn với triều đình, có thể nói không bao hàm nửa chút tư tâm. Nhưng đạo thánh chỉ này của Lý Uyên đã làm những an bài của ông nửa năm qua ở đây Hà Đông liền vô nghĩa rồi.

Nhưng mà thánh chỉ đã đến Thượng Đảng. Muốn Lý Uyên thay đổi chủ ý đã hoàn toàn không có khả năng. Hơn nữa quận Thượng Đảng lộ trình cách kinh sư xa hơn rất nhiều so với Hoằng Nông quận, dựa theo hạn ngày suy tính, giờ phút này Thái tử Kiến Thành sớm đã bàn giao phòng ngự với Tần vương Thế Dân, nói không chừng đã qua Hoàng Hà rồi.

Tần vương vừa mới lập công lớn dẹp yên Tây Sở. Thái Tử ở đông tuyến lại không hề có công lao gì. Đợi sau này về tới Hà Đông, nhất định sẽ vội vã vớt danh vọng từ trên người Lưu Vũ Chu. Mà sắp xếp của mình cũng là mượn dùng hai viên dũng tướng phụ tá Trình Danh Chấn và Vương Quân Khuếch này để trấn áp lực lượng của Lưu Vũ Chu quay về Định Tương. Loại chiến lược này từ từ đẩy mạnh, cầu ổn mà không cầu nhanh hiển nhiên là không hợp với tâm tư nóng lòng cầu thành của Thái tử điện hạ. Đợi sau khi tiếp nhận phòng ngự Hà Đông, khẳng định phải thay đổi lề lối.

- Lý lão ẩu ơi là Lý lão ẩu, lúc này ta có thể bị ngươi hại thảm rồi!

Tiễn bước khâm sai truyền chỉ, Bùi Tịch ở trong quân trướng oán hận vỗ bàn.

Có thể đoán được, tương lai không lâu, một chỉ trích đội quân bên ngoài lâu mà vô công sẽ rơi cho trên đầu mình. Mặc dù Thái tử Kiến Thành đánh thắng trận, mọi người cũng sẽ không niệm mình hơn nửa năm cực cực khổ khổ đặt cơ sở, ngược lại sẽ cho là Phủ Úy Đại Sứ mình đây không có lòng tiến thủ. Mà đối với Tần vương và ủng hộ của hắn mà nói, mình đã bắc cái giá tốt giao cho Kiến Thành, cũng tương đương lại lần nữa ném một phần công lao cho Thái Tử. Tính cả đại thù chung lúc trước hãm hại Lưu Văn Tĩnh vào một chỗ, sớm muộn gì phải hoàn lại cả vốn lẫn lời!

Trong phút chốc, Bùi Tịch dường như thấy Đại Đường Hoàng đế Lý Uyên tránh ở trong quân trướng, nhìn vẻ ngây ngô của mình mà cười ha hả. Trong tiếng cười tràn đầy vẻ khoái ý về âm mưu đã thực hiện được. Y tin tưởng vững chắc, với bản tính cay độc của Lý Uyên, chắc chắn sẽ nhìn ra hậu quả kèm theo của lần điều hành này mang đến. Nói không chừng, đúng là thấy rõ ràng hiệu quả kèm theo sau đạo thánh chỉ, Lý Uyên mới cố ý phải làm như vậy. Ông ta là muốn in một ấn ký Thái Tử hệ lên đầu mình và Trình Danh Chấn, Vương Quân Khuếch, mượn điều này để cân bằng thế lực Tần vương.

Nhưng như vậy Thái tử điện hạ cũng phải đồng ý cố gắng mới được. Thả mười con hổ già, năm con hồ ly phía sau một con cừu, nó cũng sẽ không có dũng khí và hồ ly trí tuệ của hổ. Mà phía sau có một con báo, cho dù dẫn một đám sói xanh, phối hợp lại, con cừu dù có thể được hổ và hồ ly bảo vệ thì cũng sẽ bị xé thành tan xương nát thịt. Gây chuyện không tốt, tính mạng của hồ ly và hổ già cũng khó giữ được!

Suy trước tính sau, Bùi Tịch cảm thấy bản thân vẫn giữ khoảng cách với lốc xoáy Đế vương gia sự là tốt nhất. Đoạn thời gian trước ra tay hãm hại Lưu Văn Tĩnh là không tự chủ được. Hiện giờ mình rời xa kinh sư ở ngoài ngàn dặm, Lý Uyên còn muốn buộc mình đứng thành hàng, là không dễ dàng thực hiện được rồi.

Nghĩ vậy, y kìm nén lửa giận, nhìn ra ngoài trướng vải hô:

- Người đâu, mời Trình huyện bá mới bổ nhiệm đến cho ta. Nói lão phu có chuyện quan trọng cần thảo luận cùng hắn!

Bọn thị vệ vừa rồi thấy Bùi Tịch vô cớ giận giữ, đang sợ không cẩn thận bị nướng cháy. Giờ phút này nghe nói Bùi Tịch có mục tiêu mới, khẩn trương đáp ứng một tiếng, vội vàng chạy đi.

Chỉ chốc lát sau, Trình Danh Chấn đổ mồ hôi đầy đầu chạy tới. Thở hổn hển, thi lễ với Bùi Tịch hỏi:

- Đại nhân, ngài tìm ta?

- Ừ, ta có mấy câu nói với ngươi. Ngươi tiến lên đây. Bên ngoài ai đang trực thì xéo ra xa chút. Trong vòng năm mươi bước không cho phép người đi qua!

Bùi Tịch không khách khí với Trình Danh Chấn, xoay người nhận cái hành lễ của đối phương, sau đó hướng về phía ngoài trướng vải quát. Thị vệ Thống lĩnh vâng dạ khẩn trương mang theo các huynh đệ cảnh giới ngoài năm mươi bước. Nghe tiếng bước chân bên ngoài đều đi xa, Bùi Tịch thở dài, thấp giọng hỏi:

- Thánh chỉ ngươi đã nhận được rồi. Nói xem, có cảm giác gì?

- Vãn bối, vãn bối vừa mừng vừa sợ!

Trình Danh Chấn lại lần nữa chắp tay với Bùi Tịch:

- Ân đức tiến cử của đại nhân, vãn bối cả đời không dám quên!

- Bớt khách khí một chút đi. Lão phu không quan tâm cái này, bản thân ngươi cũng không phải người xu nịnh!

Bùi Tịch hất ống tay áo, bước ra sau soái án.

Sắc mặt Trình Danh Chấn đỏ lên, khẩn trương cười giải thích.

- Vãn bối, vãn bối tuyệt đối là thật lòng. Vãn bối không nghĩ tới, vừa mới tìm nơi nương tựa Đại Đường lại được phong làm Khai quốc huyện bá. Vãn bối cũng không biết nên biểu đạt lòng biết ơn với đại nhân như thế nào!

Mấy câu nói đó xuất phát từ tâm, không có chút nào giả dối. Đích xác, trên dưới Minh Châu Doanh ai cũng không nghĩ tới hoàng đế Đại Đường Lý Uyên lại coi trọng Trình Danh Chấn như thế. Dựa theo chế độ hiện nay của Đại Đường, Đại tổng quản có được quyền khai phủ dựng nha, lại có thể giữ lại thuế thu từ địa phương để dùng cho võ bị. Hơn nữa toàn bộ Minh Châu Doanh được giữ lại, mà việc phong tước Khai quốc huyện bá này cũng tương đương đẩy Trình Danh Chấn vào hàng ngũ những nhà quyền quý. Chẳng những bản thân được hưởng thụ nhiều đặc quyền, hơn nữa hậu bối còn có thể đứng hàng thế tập, phúc ấm con cháu.

- Vậy ngươi chuẩn bị cảm ơn lão phu và triều đình như nào đây?

Lời nói của Bùi Tịch đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, ép hỏi Trình Danh Chấn.

- Mạt tướng, mạt tướng còn chưa hiểu rõ ràng.

Trình Danh Chấn đoán không ra ý tứ của Bùi Tịch, do dự một lát, đơn giản quyết định ăn ngay nói thật.

- Vậy ngươi cũng đã biết tại sao lão phu phải tự mình đi đầm Cự Lộc thuyết phục ngươi?

Bùi Tịch giương mắt lên, cười nhìn thẳng Trình Danh Chấn.

Trình Danh Chấn bị nhìn thấy có chút sợ hãi, không hiểu Bùi Tịch hôm nay rốt cuộc muốn làm gì? Nếu lão Phó Xạ muốn đòi lấy hồi báo, vì sao không ám chỉ rõ hơn một chút. Mình không phải là loại người nhận ưu đãi thì quên mất người, chỉ dựa vào việc hành vi lão Phó Xạ phân phối vật tư ủng hộ già trẻ trên dưới Minh Châu Doanh lão ấu, mình cũng sẽ không cự tuyệt lão.

Bình Luận (0)
Comment