- Còn nhớ những lời lão phu đã nói với ngươi không?
Thấy Trình Danh Chấn giữ im lặng, Bùi Tịch tiếp tục truy hỏi.
- Tiền bối, tiền bối ngày đó đã từng nói, chí ở bình định chiến loạn, xây dựng lại thái bình. Mượn điều này để thành lập công lao sự nghiệp bất thế.
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, trịnh trọng đáp lại.
- Trí nhớ không tồi!
Bùi Tịch cười gật đầu.
- Đó chính là mục đích lão phu đến đầm Cự Lộc khuyên ngươi nhập Đại Đường. Lão phu vì thế cũng nhận được sự ngợi khen của bệ hạ. Nhưng ngươi cảm thấy, mục đích của lão phu hoàn toàn đạt được rồi sao?
- Không có!
Trình Danh Chấn vẫn chưa thích ứng được cách nói chuyện của Bùi Tịch, ngẫm nghĩ một chút, do dự bổ sung.
- Nhưng cũng có thể nói, đạt được một phần. Thủy đạo đầm Cự Lộc vào hết tay Đại Đường, lão đại nhân say khi hồi kinh sư, ở bên cạnh bệ hạ, bất cứ lúc nào có thể điều khiển binh mã, tiến thẳng tới đánh hạ Vĩnh Niên!
- Ngươi rất thông minh!
Bùi Tịch tiếp tục gật đầu.
- Ngươi yên tâm, lão phu đêm nay gọi ngươi tới, không phải là vì nuôi trồng vây cánh. Lão phu đã là vị cực nhân thần rồi, chỉ cần bệ hạ còn sống, vinh hoa phú quý đời này của lão phu liền có thể bảo đảm. Thêm vây cánh, ngược lại còn là trói buộc!
Trình Danh Chấn thầm thở phào nhẹ nhõm. Mới đầu nhập, hắn cũng không muốn sớm như vậy đã cuốn vào trong tranh đấu quan trường của Đại Đường.
- Đại nhân một lòng vì nước, trong lòng bệ hạ trong tất cũng rõ ràng. Vãn bối có thể có cơ hội nghe tiền bối dạy bảo, là may mắn kiếp này!
- Vô nghĩa!
Bùi Tịch không muốn nghe những câu nịnh bợ này.
- Ngươi là võ tướng, không phải nịnh thần. Không được nói mấy câu nịnh nọt này. Càng hiểu ra, con người càng uốn theo, rất dễ dàng biến thành “lưng còng” đấy!
- Tạ tiền bối chỉ điểm!
Trình Danh Chấn thu lại tươi cười, ngiêm trang đáp lại.
- Không tính là chỉ điểm. Thật ra tự mình cũng làm không được!
Bùi Tịch cười lắc đầu.
- Lão phu phải trở về kinh sư rồi, nhưng trong lòng vẫn rất không cam lòng. Lão phu chiêu hàng ngươi, Vương Đức Nhân và Vương Quân Khuếch, vốn muốn mượn lực lượng của ba người các ngươi, cộng thêm tướng lĩnh của Đại Đường ta ở Hà Đông, thắt cổ dây thừng trên cổ Lưu Vũ Chu. Nhưng dây thừng mới chuẩn bị tốt, chưa kịp tung ra thì lão phu phải rời khỏi rồi.
- Sao tiền bối không nói cho Thái tử điện hạ biết tính kế này?
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng khuyên bảo.
- Ngươi cho rằng, Thái Tử sẽ vâng theo sự an bài của lão phu sao?
Bùi Tịch nhìn hắn, cười hỏi lại.
- Vãn bối mới đến...
Trình Danh Chấn xoa gáy, ngượng ngùng nhắc nhở. Hắn phát hiện, Bùi Tịch thật ra rất dễ thân cận. Nếu không có tâm cơ sâu như đối phương, không bằng cứ trực tiếp nói thẳng.
- Đúng vậy, ngươi mới đến!
Bùi Tịch cười thở dài. Thừa nhận mình hỏi được quá mức qua loa.
- Thái Tử trẻ tuổi hơn lão phu, đương nhiên không kiên nhẫn giống như lão phu. Hơn nữa, sau lưng Thái Tử còn có một Tần vương điện hạ võ công cái thế!
- Tiền bối nói là Thái Tử sẽ tùy tiện khởi xướng tiến công phía bắc?
Trong lòng Trình Danh Chấn cả kinh, lắp bắp hỏi.
- Vậy sao được? Chẳng phải tất cả cố gắng của tiền bối đều phải phải phó mặc sao?
- Đúng vậy! Phó mặc rồi!
Bùi Tịch thật dài thở dài, trong lòng rất không cam lòng.
- Sao tiền bối không nói rõ với bệ hạ?
Một câu phụng khuyên vừa thốt ra. Nói xong rồi, Trình Danh Chấn mới ý thức được mình hôm nay có chút lỗ mãng. Với sự từng trải của Bùi Tịch ở trong quan trường thì không cần mình nhắc nhở. Bùi Tịch không thẳng thắn can gián với Lý Uyên, nhất định là ý thức được có nói cũng vô ích, căn bản không thể thay đổi được quyết định của Lý Uyên.
- Đã hiểu rồi?
Thấy Trình Danh Chấn cười mỉa, Bùi Tịch nghiêng đầu hỏi.
- Đã hiểu. Vãn bối có thể làm được điều gì, đại nhân cứ việc phân phó! Chỉ cần đủ khả năng, quyết không dám chối từ!
Trong nháy mắt, Trình Danh Chấn hiểu trong lòng Bùi Tịch là sự không cam lòng và bất đắc dĩ, bèn chủ động đồng ý với đối phương.
Rất hài lòng với biểu hiện của Trình Danh Chấn, Bùi Tịch nhẹ nhàng gật đầu.
- Lão phu gọi ngươi tới, chính là vì việc này. !
Nói xong, cúi xuống dưới thư án lấy ra một quyển vải lụa vàng, tự tay giao cho Trình Danh Chấn.
- Đây là...
Trình Danh Chấn cúi đầu lật xem, lập tức cảm thấy trong tay nặng trĩu. Là tình báo Lưu Vũ Chu an bài quân nhân, quyền lực cơ cấu, binh lực phân bố cùng với bản đồ tỉ mỉ về một vùng Định Tương, Thái Nguyên, cùng với các loại tình báo về các nhà ủng hổ lực lượng của Lưu Vũ Chu.bao gồm tính tình, bản tính, phong cách dụng binh của các quan nhân toàn bộ đều ở trong này.
Trong phút chốc, tim Trình Danh Chấn đập thình thịch. Bùi Tịch giao hết bao cố gắng trong nửa năm qua của y cho mình, mà với năng lực hiện nay của mình, sao có thể gánh nổi phần phó thác này?
- Ta không trông cậy vào ngươi có thể khuyên can Thái tử điện hạ!
Giữ tay Trình Danh Chấn, Bùi Tịch cười nói.
- Với thân phận và danh vọng hiện nay của ngươi, mặc dù tới dưới trướng của Thái Tử, cũng sẽ không được coi trọng nhiều lắm. Khuyên, tương đương không khuyên!
Nhưng lão phu hy vọng ngươi!
Lực đạo trên tay dần dần tăng thêm, ép làm Trình Danh Chấn gần như gập cả lưng.
- Lão phu hy vọng ngươi, khi Thái Tử gặp phiền toái thì dựa vào đồ vật trong tay này, tận khả năng bảo toàn đại quân có đường về. Đại Đường có thể có cục diện hôm nay không dễ dàng, nên không thể dễ dàng chôn vùi xuống. Mặt khác, việc này, ngươi biết, ta biết, không cần phải nói cho người thứ ba biết!
- Tiền bối nhắc nhở, Trình mỗ không dám không nghe theo!
Trình Danh Chấn ôm cuốn lụa vàng, cúi đầu thật sâu. Vì sao Bùi Tịch giao trọng trách như thế cho mình, hắn thật sự không hiểu. Nhưng đối phương tín nhiệm như thế, hắn không thể phụ lòng.
- Biết vì sao lão phu giao vật ấy cho ngươi mà không phải người khác không?
Dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Trình Danh Chấn, đặt tay lên bờ vai của hắn, Bùi Tịch cười hỏi.
- Vãn bối, vãn bối không biết!
Trình Danh Chấn ổn định cảm xúc, thản nhiên thú nhận.
- Bởi vì, tay của bọn họ, chỉ thích hợp dùng để cầm đao!
Bùi Tịch chỉ ra ngoài quân trướng, cười lớn giải thích.
- Sở dĩ lão phu coi trọng ngươi, giao vật ấy phó thác cùng ngươi, không phải là bởi vì Trình Danh Chấn là danh tướng, dũng tướng gì đó. Mà là tâm của ngươi tâm vẫn chưa bị mài mòn. Bọn họ chỉ biết giết người, nhưng ngươi, lại biết cứu người!
Cúi đầu, Trình Danh Chấn không biết mình có thể nói cái gì? Mình thật sự làm rất tốt như câu đánh giá của đối phương sao? Hắn không dám thừa nhận. Ở sâu trong nội tâm, lại có vô số ánh đao máu chảy đầm đìa hiện lên, làm cho hắn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Bùi Tịch.
- Tốt lắm, người thanh niên!
Thu hết vẻ quẫn bách và hoang mang của đối phương vào trong mắt, Bùi Tịch cười vỗ lên vai hắn.
- Nhớ rõ mấy câu kia ta đã nói với ngươi. Bất kể như thế nào, tham dự vào, người khác mới nghe thấy suy nghĩ của ngươi. Nếu không, bất kể trong lòng ngươi nghĩ nhiều hơn nữa, một mặt trốn tránh, quyết định sau cùng vĩnh viễn sẽ không làm ngươi vừa lòng. Đi thôi, chỉnh đốn huynh đệ dưới trướng cho tốt, vài ngày nữa là Thái Tử đến rồi!