Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 566 - Chương 210: Canh Bạc (17)

Chương 210: Canh bạc (17)

Liên tiếp vài ngày, Trình Danh Chấn đều có chút mất hồn mất vía.

Hắn không ngờ Bùi Tịch đánh giá cao mình như thế, cao đến mức vượt quá cả bản thân mình dự đoán. Những năm gần đây, bất kể là ở dưới trướng Trương Kim Xưng hay là Đậu Kiến Đức, hắn đều bị xem là một thanh đao sắc. Nhưng ở trong mắt Bùi Tịch chưa hề quen thuộc với mình lại coi mình là Người sống.

Nhiều năm làm kiếp sống lục lâm, những máu tanh giết chóc cố nhiên không phải xuất phát từ bản ý của hắn. Cái gọi là việc thiện này trên thực tế cũng xuất phát từ việc bảo đảm cho cuộc sống của hắn, tuyệt đối không có lòng nào khác. Tính thiện trong lòng Trình Tiểu Cửu hắn sớm đã bị trận đánh trên công đường huyện Quán Đào năm xưa làm cho tan thành bột phấn rồi. Hôm nay, Bùi Tịch lại đốt ngọn lửa ở trong lòng hắn lên.

Trình Danh Chấn không biết tại sao Bùi Tịch phải làm như vậy. Vì sao lại giao nửa năm tâm huyết cho mình như vậy. Nhiều năm từng trải giang hồ làm cho hắn rất khó tin tưởng hành động bao hàm nhiều tầng ý nghĩa của một vị bề trên như thế. Nhưng lật mở khăn vàng rất nặng kia, hắn không chút nào không phát hiện mục đích sâu tận cùng của Bùi Tịch là gì.

Duy nhất hắn xác định là Bùi Tịch dường như không hy vọng hắn dính đến cuộc tranh đấu giữa Thái tử và Tần vương. Mà trên thực tế, hắn vốn không có ý định quấy tiến vào. Nhiều năm lăn lộn dưới đầu đao, tránh ra khỏi nguy hiểm đã trở thành bản năng của hắn. Hơn nữa, với kinh nghiệm trước mắt, mặc dù tham gia vào, cũng chỉ lăn lộn vài việc vặt, căn bản không mò được chỗ tốt gì.

Trăn trở mãi, cuối cùng Trình Danh Chấn cũng không tìm được mùi vị âm mưu gì trong phó thác của Bùi Tịch. Hắn tìm cơ hội nói những hoang mang của mình cho đám người Đỗ Quyên nghe, tiếp thu ý kiến của mọi người. Mọi người sau khi mở dải lụa vàng xem một lúc lâu, cũng không đoán được rốt cuộc Bùi Tịch muốn làm gì. Cuối cùng vẫn là Đỗ Ba Lạt nhìn qua, lười biếng ngáp, cười nói:

- Mặc kệ nó, nếu hắn không nói rõ, con cứ giả vờ không biết. Hiện giờ Lý gia đã đánh hạ nửa giang sơn rồi, phỏng chừng chuyện nhất thống thiên hạ không còn lâu nữa. Chỉ cần triều đình không ngã, đường sống của chúng ta sẽ không bị đứt đoạn. Con đã là Khai quốc huyện bá, như vậy cũng được coi là nổi bật rồi. Không cần phải tiếp tục tự ép mình nữa. Có thời gian thì không bằng sinh con sớm một chút đi, để bà thông gia và ta sớm an lòng. Nếu không, một ngày nào đó ta ngay cả rượu cũng không uống được, lúc đó mẹ của Đỗ Quyên hỏi, ta cũng không biết phải trả lời bà ấy thế nào.

- Cha à....

Đỗ Quyên tức giận dậm chân. Ngay trước mặt nhiều người như vậy mà cha lại cứ nói năng thẳng ra như vậy. Nhưng Đỗ Ba Lạt mặc kệ, hiện tại ông cũng đã là Du kích tướng quân ngũ phẩm rồi, tuy rằng chỉ là chức suông, không có quyền sai phái thực tế, nhưng bổng lộc hàng tháng cũng không ít, còn có đặc quyền gặp quan không bái, chỉ cần không phạm phải tội lớn ngập trời gì, dù là Thái thú đại nhân cũng phải nể trọng. Trong lòng ông thấy đủ, xương cốt thắt lưng cũng cứng rắn hơn, tiếc nuối duy nhất chính là chưa có cháu ngoại, cho nên thà rằng để con gái và con rể khó chịu, cũng phải lải nhải thường xuyên.

- Ta làm sao, ta nói vậy là đúng mà.

Bưng tách trà lên, nhấp một ngụm, Đỗ Ba Lạt tiếp tục nói:

- Quyên tử con cũng phải biết đủ. Nam nhân của con giờ đã là Khai quốc bá rồi, không nhỏ đâu. Vinh hoa phú quý đều lấy mạng mà đổi được. Hộ nông dân chúng ta đừng hy vọng một bước lên trời.

Nhìn vẻ mặt cậy già ép bức của lão nhân, đám người Vương Nhị Mao muốn cười mà không dám cười, nén nhịn nghiêng đầu đi.

- Còn mấy người các ngươi nữa.

Đỗ Ba Lạt uống cạn trà, đặt thật mạnh xuống, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, quát lớn;

- Đều cũng trưởng thành rồi, nên cưới vợ thì cưới đi, có con thì có con đi. Trời đất bao la, nối dõi tông đường mới là đúng đắn. Trước kia ở trong đầm Cự Lộc, ngày ngày không gặp các ngươi, ta không nói được các ngươi, nhưng hiện tại, ta phải thu xếp thay các ngươi rồi. Hôm trước lão chưởng quỹ đại hộ Ngụy gia tặng ta rượu có nói, bốn đứa con gái của lão vẫn còn chưa gả đi, nhà lão là buôn bán, muốn tìm tài năng tuấn kiệt trong quan trường để gả con gái. Tặng của hồi môn, đồ cưới v.v... đều thương lượng tốt. Hôm nào ta hẹn lão quản gia thì sẽ dẫn các ngươi đến, các ngươi lén ra hậu hoa viên nhà lão mà nhìn, nếu như thấy ai vừa ý, lão ta nhất định sẽ gióng trống khua chiêng gả con gái cho.

Hả, kéo cả mấy người chúng ta cùng vào. Đám Vương Nhị Mao, Hùng Khoát Hải, Ngũ Thiên Tích đứng lên, vội vàng lủi đi. Năm xưa Đỗ tam đương gia tại đầm Cự Lộc thích nhất là đoạt nữ nhân mang về nhà mình, mặc kệ là xấu hay đẹp đều thu nạp hết. Hiện giờ giết người thành chính quả rồi, đã trở thành Đỗ lão gia rồi, sở thích cũng trở nên Cao nhã hơn, đặc biệt là thích làm mai cho đám vãn bối. Chỉ tiếc ánh mắt của lão nhân gia thật sự không dám khen tặng, toàn tuyển những cô nương bụng tròn, mông lớn mặt béo đấy. Còn nói năng hùng hổ đầy lý lẽ cái gì mà cưới vợ phải cưới vợ hiền, nạp thiếp phải nạp thiếp xinh, nữ nhân mông lớn mắn đẻ, nữ nhân bụng tròn mới không bị người khác ghen tị, khiến mọi người kính trọng nhưng ai cũng trốn tránh lão.

- Không nghe người già, chịu thiệt trước mắt!

Đỗ Ba Lạt thấy mọi người trốn tránh hết, cầm ấm trà lên đi ra ngoài.

- Suy nghĩ kỹ đi, năm đó chúng ta liều chết liều sống là vì cái gì, không phải là vì hôm nay sao? Tới tay rồi mà không chịu nắm chặt hưởng thụ, còn ném nó ra ngoài?

Đoàn người nhường đường, nhìn lão nhân gia tự đắc đi xa. Nhắc tới nguyên nhân năm đó, mọi người hầu hết cũng là vì tìm con đường sống. Khi sống dưới gươm đao, không cảm thấy gì cả, nhưng khi cuộc sống dần dần ổn định, thì ngược lại trong lòng lại không nỡ từ bỏ.

Cứ thỏa mãn như vậy sao? Cùng một nghi vấn đều nổi lên trong lòng mọi người, đáp án lại không giống nhau. Trình Danh Chấn đứng lên, ôm quyền với đoàn người, thấp giọng bồi tội:

- Nhạc phụ ta lớn tuổi. Đương nhiên là mong muốn đầu tiên là cuộc sống ngày càng ổn thỏa chút. Đoàn người chớ trách lão nhân gia....

- Ta cảm thấy hầu hết lão nhân gia nói rất có lý, chỉ ngoại trừ việc nói đến bốn nha đầu Ngụy gia kia!

Vương Nhị Mao tiếp lời, cười cắt ngang.

Mọi người nhìn nhau mỉm cười, ai cũng không phủ nhận Đỗ lão đương gia là xuất phát từ ý tốt. Chỉ có điều bốn cô con gái đại hộ Ngụy gia, mọi người còn chưa nhìn thấy mặt. Một góc bắc bộ quận Thượng Đảng quận này núi cao thủy sâu, có thể có được mỹ nhân tuyệt thế mới là lạ!

Trình Danh Chấn cười cười, không vạch trần tâm tư của mọi người. Bất kể như thế nào, từ tình huống trước mắt mà thấy, con đường đầu nhập vào Đại Đường hình như không tệ. So với hết thảy tùy tính bên Đậu Kiến Đức, các hạng chính lệnh của Lý Đường đều trật tự không thể nghi ngờ, cũng có nhiều quy củ. Chỉ cần cẩn thận một chút, chắc có lẽ không có gì ảnh hưởng đến mình. Về phần tiền đồ của các huynh đệ, nếu có cơ hội thì sẽ tiến gần thêm, hắn vô cùng vui mừng nhìn thấy con đường làm quan thuận tiện của mọi người. Dù sao cũng đều là những người cùng sinh ra tử, mọi người trở nên giàu sang rồi, đều có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Bình Luận (0)
Comment