Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 567 - Chương 211: Canh Bạc (18)

Chương 211: Canh bạc (18)

Nghĩ như vậy, Trình Danh Chấn cười nói:

- Theo Bùi lão đại nhân phỏng đoán, Thái tử điện hạ tới Hà Đông rồi có thể sẽ chủ động khởi xướng phản kích Lưu Vũ Chu. Nếu ai có chí lập công, không ngại sao chép tấm lụa vàng này thành một bản. Ta phỏng chừng, cấp trên đấu càng lợi hại, cũng không chắc lan đến đám quan nhỏ như chúng ta đâu. Nếu Đại Đường muốn nhất thống thiên hạ, thật sự khả năng sống vẫn cần một chút. Chỉ cần chúng ta có thể biểu hiện ra bản lãnh thật sự, sẽ không lo không có ai đề cử.

- Ngươi hiện tại đâu phải là quan nhỏ gì!

Ngũ Thiên Tích cười nhắc nhở.

- Tuy nhiên ở trong mắt Thái tử gia, phỏng chừng cũng sắp xếp được một vị trí không kém.

- Đến lúc đó ta chắc chắn sẽ nghe theo sự an bài của cấp trên. Nếu điều chúng ta ra trận, đến lúc đó đoàn người vô cùng có khả năng bị phân tán ra. Cho nên, sớm làm chút chuẩn bị vẫn rất cần đấy.

E sợ mọi người làm mọi người trễ nải tiền đồ, Trình Danh Chấn cười giải thích.

- Có cơ hội tự nhiên chính là phải bắt lấy, đi tới chỗ nào, chẳng lẽ các huynh đệ còn quên hay sao?

- Đúng vậy. Đại Đường còn có nửa giang sơn chưa đánh hạ, chính là để dành cho chúng ta. Chẳng phải là có một câu nói: Công danh lấy trên lưng ngựa đó sao?

Vương Nhị Mao mơ hồ có thể đoán được ý nghĩ của Trình Danh Chấn, cười ha hả cổ vũ giúp hắn.

Trong mọi người, Hùng Khoát Hải tuổi lớn nhất nhưng cũng chưa tới ba mươi tuổi, đương nhiên không dễ dàng thỏa mãn giống như Đỗ Ba Lạt. Hơn nữa lúc này quốc lực của Đại Đường như mặt trời ban trưa, không cố gắng vào lúc này, ngày sau thiên hạ thái bình rồi, chưa chắc đã còn có cơ hội nổi danh lập vạn? Bởi vậy, ngay cả Hàn Cát Sinh tâm tư chất phác cũng có chút dao động. Chỉ có điều tính cách nhẫn nhịn, nên ngay lúc này không thể hiện ra ngoài mà thôi.

- Ta nói thật đó.

Trình Danh Chấn thu hồi tươi cười, nghiêm trang nói:

- Nếu chúng ta đầu phục Đại Đường, và cảm thấy con đường này coi như được thông qua, vậy thì không cón khả năng vĩnh viễn tụ ở cùng một nơi. Minh Châu Doanh sớm muộn gì sẽ trở thành một bộ phận quan quân của Đại Đường, như vậy cuộc sống của chúng ta mới có thể trôi qua an ổn. Mặc dù đoàn người không muốn rời khỏi, và cấp trên của triều đình sắp đến, cũng sẽ từ từ trao mỗi người một chức vụ khác nhau. Cùng với như vậy, không bằng chúng ta tự mình chủ động chút...

Nghe vậy, nụ cười trên mặt mọi người lập tức tan biến. Có vết xe đổ của hai người Trương Kim Xưng, Đậu Kiến Đức, ai cũng hiểu rõ, bất luận là bề trên có hy vọng nhìn thấy Minh Châu Doanh tồn tại với nhau hay không, mặc dù với thực lực của Minh Châu Doanh không tạo thành uy hiếp gì cả, cũng sẽ có người vội vã đề nghị phòng ngừa bất trắc với triều đình.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên ngưng trọng, trong lòng mọi người vừa không muốn từ bỏ, lại không cam lòng, còn có chút hoang mang. Các loại cảm giác đan xen vào nhau, thật sự là cảm giác lẫn lộn.

Áp lực một hồi lâu, Ngũ Thiên Tích mới phá vỡ trầm mặc đầu tiên, tiến lên vài bước, cười gượng nói:

- Ta mới làm chức Tứ phẩm, thật sự hơi không cam lòng. Cuốn vải lụa vàng kia cứ sao chép một phần cho ta đi, không quan tâm sau này có dùng được hay không, cứ lo trước khỏi họa là được!

Trình Danh Chấn gật gật đầu, cười đáp ứng. Hắn biết rằng lão thủ trưởng Tang Hiển Hòa của Ngũ Thiên Tích đã đầu phục Đại Đường sớm hơn mình một bước, gần đây có nhiều tin tức đến, phỏng chừng đã sớm nghĩ đến viên hổ tướng dưới trướng này của mình. Ngũ Thiên Tích mặc dù không có ý định đi, qua ít ngày triều đình ra lệnh một tiếng, cũng sẽ điều gã đi nơi khác. Mượn cơ hội này để nói rõ, ngược lại tránh cho chuyện ập đến đây đó đều xấu hổ.

- Ta biết chữ không nhiều, tuy nhiên cũng sao chép cho ta một bản đi.

Hùng Khoát Hải ngẫm nghĩ một chút, đỏ mắt nói. Đây không phải lần đầu tiên thấy Minh Châu Doanh bị hủy đi, nhớ năm đó, dưới trướng Đậu Kiến Đức cũng xảy ra những chuyện tương tự. Nhưng lần đó là Đậu Kiến Đức huy mượn vài tướng quân dưới trướng buộc Minh Châu Doanh giải tán, mà lần này, lại là Trình Danh Chấn chủ động đề xuất để đoàn người tự mưu tiền đồ.

Không đành lòng thấy bầu không khí đoàn người đem biến thành thê lương như thế, Đỗ Quyên xoa nhẹ mà, cười nói:

- Đi đâu thì đoàn người chẳng phải vẫn là huynh đệ tốt đó sao? Ngày sau ai phát đạt dám quên mọi người, bà cô ta liền xách đao đánh đến tận cửa để tính nợ kẻ đó!

- Đúng, đến lúc đó chúng ta sẽ nổi trống trợ uy cho chị dâu!

Mọi người cười nói theo.

Sau khi cười xong, trong lòng đều cảm thấy thoải mái hơn. Lục tục có người tiến lên, hoặc mời Trình Danh Chấn đề cử đường ra, hoặc mời Trình Danh Chấn tìm người hỗ trợ sao chép bản đồ hai quân Thái Nguyên, Tương Quốc. Đến lượt Vương Phi, gã ngẫm nghĩ một chút, cười nói:

- Ta chữ to thì không nhìn được bao nhiêu, võ công cũng không ra gì, không thể trông cậy vào bản lĩnh của mình để lấy công danh rồi. Đi theo giáo đầu, tương lai nói không chừng còn có thể nước lên thì thuyền lên. Nếu dựa vào chính mình a, ha hả, phỏng chừng không đợi thăng quan phát tài trước tiên tính mạng đã mất trên chiến trường rồi ấy!

- Cái tên chẳng có tiền đồ kia.

Trình Danh Chấn cười mắng gã, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi lo lắng.

Còn vài huynh đệ nhìn nhau, có lựa chọn thăng chức, có lựa chọn tiếp tục làm tùy tùng dưới trướng Trình Danh Chấn. Chớp mắt đã có vài người tướng lĩnh dưới trướng Vương Phục Bảo đi theo, Trương Cẩn lắc lắc đầu, thấp giọng nói:

- Giáo đầu không cần phải lo lắng cho chúng ta. Mấy người chúng ta không trông cậy vào bái tướng phong hầu, nhưng cầu có cơ hội giết Đậu Kiến Đức, báo thù rửa hận cho Vương đại ca.

- Chỉ cần có cơ hội, ta cũng sẽ đòi lại khoản nợ máu này với Đậu Kiến Đức!

Trình Danh Chấn gật gật đầu, trịnh trọng cam đoan.

Lại nói với nhau vài câu, đoàn người đều đứng dậy cáo từ. Vương Nhị Mao tiễn mọi người ra ngoài, khi quay trở lại kéo lấy Trình Danh Chấn, thấp giọng hỏi:

- Ngươi hôm nay làm sao vậy, sao lại nảy sinh ý nghĩ giải tán rồi hả? Hay là nghe được phong thanh gì hay sao?

- Phong thanh thì không có, ta nghĩ đến mấy câu nói của Bùi Tịch, trong lòng luôn cảm giác không nỡ!

Ở trước mặt Vương Nhị Mao, Trình Danh Chấn không có ý định che dấu ý nghĩ thật của mình, gật đầu thừa nhận.

- Ngươi là sợ Thái tử điện hạ coi trọng Minh Châu Doanh, kéo toàn bộ chúng ta làm tư binh sao?

Vương Nhị Mao nhướn mày, tiếp tục truy hỏi.

Trình Danh Chấn thở dài, thấp giọng đáp lại.

- Có chút chuẩn bị vẫn tốt! Còn nữa, cũng không thể vì một mình ta mà là lầm lỡ tiền đồ của tất cả huynh đệ!

Cũng là bởi vì từng trải, đối với tương lai, hắn luôn không dám quá tự tin. Họa đoạt tiền triều, ít nhiều con người cũng sẽ bị cuốn vào, thân bại danh liệt. Bùi Tịch nhắc nhở là xuất phát từ ý tốt, hoặc là từ tư tâm cũng thế, hắn không thể không cẩn thận ứng phó. Hơn nữa hôm nay nhạc phụ nói rất đúng, những ngày an ổn chưa qua, đợi khi trở nên nổi bật rồi, mình còn cần mấy thứ đó làm gì? Không bằng kiềm chế một chút, cần yên ổn lâu dài.

- Ta cảm thấy được, Bùi lão đại nhân nói cũng có đạo lý!

Vương Nhị Mao do dự một lát, cười nói.

- Câu nào?

Trình Danh Chấn ngẩng đầu, cười hỏi.

- Người sống!

Vương Nhị Mao gật đầu mỉm cười.

- Nay nhất thời, mai nhất thời. Nay thiên hạ sắp nhất thống, có thể người sống có lẽ còn hữu dụng hơn so với sẽ kẻ bị giết người?

Bình Luận (0)
Comment