Mấy ngày sau, Lý Kiến Thành đến nhận chức. Quả nhiên đúng như Bùi Tịch trước đó đã sở liệu, sách lược thay đổi lúc trước “Cao lũy nông công, ung dung mưu tính trì hoãn gần”, chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị cùng Lưu Vũ Chu một trận chiến mà định ra thắng thua.
Tuy rằng khinh thường cho tiền nhiệm không đạt được gì, vị Thái Tử Đại Đường này cũng không phải là hạng người lỗ mãng. Trước khi lâm chiến, y đã chuẩn bị tất cả cực kỳ đầy đủ. Các sĩ tốt đều được nghỉ ngơi và chỉnh đốn, những thứ quân giới, đồ quân nhu, lương thảo cũng trù bị vô cùng đầy đủ. Vì càng tường tận hiểu rõ đối thủ, làm được biết người biết ta, y còn muốn triệu tập văn võ quan viên mà Bùi Tịch lưu lại, giáp mặt bọn họ để trưng cầu hư thật của quân địch.
Trình Danh Chấn là nanh vuốt mà Đại Đường Hoàng đế Lý Uyên cố ý giữ cho đứa con của mình, đương nhiên đã được vời triệu kiến. Lý Kiến Thành đầu tiên là triệu kiến mọi người và hắn. Sau đó lại giữ lại hắn và Vương Quân Khuếch cùng mình thương thảo phương lược phá địch.
Ngoại từ nội dung ghi chép trong tấm vải lụa vàng mà Bùi Tịch để lại cho hắn, thì sự hiểu biết của hắn đối với lcv vô cùng có hạn. Hơn nữa bản thân hắn lại có tính cách không muốn làm náo động, cho nên nói chuyện vô cùng cẩn thận. Hoặc là thành thật nói không rõ ràng, hoặc là mơ hồ xong việc. So sánh ra, Vương Quân Khuếch có vẻ nhiệt huyết hơn nhiều, nếu những gì Lý Kiến Thành không biết mà hỏi, y sẽ nhất nhất nói hết, biểu hiện cũng đầy chờ mong đối với chiến sự sắp bùng nổ.
Lý Kiến Thành vô cùng thưởng thức sự chân chất của Vương Quân Khuếch, sai người dùng gạo đắp thành địa hình Thái Nguyên, Du Thứ, chỉ vào những nơi mấu chốt, hỏi:
- Nếu quân ta vượt qua Động Qua Thủy, từ hướng đông đẩy mạnh sang hướng Tây, Uất Trì Kính Đức lấy năm vạn đại quân nghênh đón, song phương bắt đầu bày trận ở Bồ Lô, tướng quân nghĩ ta nên phá như nào?
- Uất Trì Cung là một nhân tinh, sợ chắc là sẽ không dễ dàng cho quân ta qua sông.
Lần đầu tiên nói chuyện với người có thân phận cao như vậy, Vương Quân Khuếch khẩn trương đến mức chóp mũi đầy mồ hôi. Gã tiếp tục nói, vô cùng có kiến giải như trước:
- Mạt tướng cảm thấy đại quân vừa ra Thái Cốc, binh mã của ldv sẽ chặn đón. Nếu như quân chúng ta kéo đến phụ cận Du Thứ lại chiến đấu mà nói…Uất Trì Kính Đức phải ngưỡng công từ chỗ từ đến chỗ cao, đã thua ba phần rồi.
- Ờ!
Lý Kiến Thành mày nhíu lại, thấp giọng trầm ngâm. Quan sát khắp cả chiến dịch, y trước đó đã cấp vài tâm phúc mưu thần làm quy hoạch tỉ mỉ rồi, bản thân tự cho là thắng lợi nắm chắc không đến mười thành cũng phải trên bảy thành. Lại không nghĩ rằng Vương Quân Khuếch vừa đến, đã bác bỏ toàn bộ mưu hoa trước đó.
- Mạt tướng…mạt tướng chưa từng đọc binh thư. Chỉ là nói mù…nói mù mà thôi!
Thấy vẻ mặt Lý Kiến Thành hình như không vui vẻ, Vương Quân Khuếch càng cảm thấy khẩn trương, vuốt vuốt ót mình giải thích.
- Không sao!
Lý Kiến Thành rộng lượng khoát tay. Là cô bảo ngươi nói. Đúng sai đều không sao cả. Ngươi trước tiên đừng quan tâm Uất Trì Kính Đức kia nghênh chiến hay không nghênh chiến, nếu, chỉ là nếu hai quân ở Bồ lô bắt đầu tiếp chiến, thì phá như thế nào?
Vẫn là một câu hỏi vừa rồi?
Vương Quân Khuếch ngẩn ra, ánh mắt không tự chủ được liền chuyển sang Trình Danh Chấn. Chỉ thấy Trình Danh Chấn cau mày, nghe hết sức chăm chú, căn bản không rảnh bận tâm đến sự cầu viện của mình. Rơi vào đường cùng, gã đành phải gật gật đầu, thấp giọng đáp lại:
- Một mảnh địa thế kia rõ ràng tây thấp đông cao. Quân ta trước tiên có thể kết lũy cố thủ, sau đó lựa chọn tuyển sáng sớm xuất chiến. Lấy kỵ binh thẳng đến trung quân Uất Trì Cung. Đến lúc đó mặt trời vừa lên, Lưu Vũ Chu quân bị làm cho chói mắt, kỵ binh lợi dụng ưu thế địa hình thẳng hướng đi xuống, Uất Trì Kính Đức mặc dù là cái người sắt, cũng sẽ bị nghiền nát vụn, căn bản không thể chắn quân ta được.
Nói chuyện, gã chỉ vào trước một đống thóc, lại dùng thóc xếp thành một vài đống.
- Mạt tướng ngu dốt, sẽ không đánh khéo léo. Dưới loại tình huống này thích hợp nhất là tiến thẳng vào trung quân. Nếu sợ chiêu thức ấy không hiệu quả, sẽ thấy từ nơi này, nơi này và nơi này phân ba đường đi qua, đảm bảo Uất Trì Cung quân sẽ bị đâm nát nhừ.
- Hẳn là như thế!
Lý Kiến Thành liên tiếp gật đầu. Vừa rồi sở dĩ y kiên trì để Vương Quân Khuếch tiếp tục cùng một đề tài, cũng không phải xuất phát từ cố chấp, mà là muốn kiểm tra Vương Quân Khuếch rốt cuộc có bản lãnh thật sự không. Nếu Vương Quân Khuếch trên chiến trường mình đặt ra mà không phát huy được toàn bộ thực lực như trước, như vậy, những suy đoán động tác của gã về quân địch cũng không cần phải tin tưởng nữa. Nếu Vương Quân Khuếch biểu hiện ra thực lực tương ứng, như vậy, lời của gã đáng được coi trọng.
Hiển nhiên, Vương Quân Khuếch đã giao ra một phần bài thi đủ tư cách. Lý Kiến Thành rất cao hứng. Hơn cả vui mừng, thì lại bắt đầu lo lắng cho mưu hoa lúc trước của mình không chu toàn, thở dài đấy, tiếp tục nói:
- Nếu Uất Trì Kính Đức không chịu để cho quân ta qua sông, ngươi xem, song phương có khả năng nhất là chạm mặt ở đâu?
- Cái này…cái này khó nói lắm.
Vương Quân Khuếch lại sờ nón trụ, nhếch miệng đáp lại.
- Nếu mạt tướng là Uất Trì Kính Đức, thì…thì nhất định sẽ không nghĩ ra địa phương mà ngài muốn xuất thủ. Một trận đánh, sẽ đánh cho quân Đường đầu đuôi không thể hỗ trợ được nhau.
Lời này, đã nói quá mức trực tiếp. Làm vệ sĩ tả hữu tức giận trừng mắt với Vương Quân Khuếch. Thái Tử Lý Kiến Thành lại không để ý sự va chạm của đối phương, cười cười, thấp giọng nói:
- Ta đây cần phải cẩn thận rồi, để tránh bị ngươi nửa đường chặn giết. Hai ta thử xem, ta cầm Hắc Kỳ quân Đường làm chủ soái, ngươi cầm hồng kỳ thay thế Uất Trì Kính Đức, suy diễn một chút kết quả xem như thế nào?
- Này.....
Vương Quân Khuếch có chút do dự. Gã không phải là một trí tướng giỏi về bày mưu nghĩ kế, chỉ có điều dựa vào đánh nhiều trận chiến, kinh nghiệm tương đối phong phú mà thôi.
- Sợ cái gì, cô sẽ không lấy đầu của ngươi đâu?
Lý Kiến Thành muốn Vương Quân Khuếch được thoải mái, cười cười, thấp giọng cổ vũ.
- Vậy cũng được. Mạt tướng cần mời Trình Tướng quân làm Trưởng sử!
Vương Quân Khuếch được cổ vũ, lập tức gan lớn, thấp giọng đáp lại.
- Mời giúp đỡ?
Lý Kiến Thành nghiêng đầu, rất nhanh liếc nhìn Trình Danh Chấn. Thông qua màn nói chuyện với nhau, Trình Danh Chấn trầm mặc ít lời đã để lại ấn tượng cho y không bằng Vương Quân Khuếch. Thật không hiểu Vương Quân Khuếch nghĩ như thế nào lại mời một kẻ lời nói gói vàng làm Trưởng sử?
- Ha hả! Trình Tướng quân nhưng nổi danh cửu vĩ hồ ly!
Vương Quân Khuếch xoa gáy cười nhẹ, trong thời nói biểu hiện sự chân thành.
- Chuẩn!
Lý Kiến Thành rộng lượng vung tay lên, đáp ứng thỉnh cầu của Vương Quân Khuếch.
- Người tới, đổi dư đồ bằng gỗ lớn hơn, mang thóc vào trong quân trướng cho Cô, thêm ba ghế Hồ đến đây!
- Vâng!
Tả hữu đáp ứng một tiếng, nhanh chóng thu dọn thó được dùng để suy diễn chiến sự gạo chỉnh tề. Lý Kiến Thành mệnh lệnh hai người Vương Quân Khuếch và Trình Danh Chấn nhập tọa, sau đó lại khoát tay:
- - Lấy chút rượu đến, cô hôm nay phải cùng hai vị tướng quân Vương, Trình nấu rượu luận binh!
Tả hữu đáp ứng vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị. Vương Quân Khuếch vừa mừng vừa sợ, mắt nhìn bản đồ rộng trên bàn, sau đó lại nhìn Lý Kiến Thành, chắp tay, khẽ cười nói:
- Điện hạ cũng tìm Trưởng sử trợ giúp tham mưu đi, nếu không, mạt tướng sợ là phải mạo phạm!
- Ờ?
Lý Kiến Thành trầm ngâm. Từ sau trận chiến Trường Thành, y là lần đầu tiên thấy một người không coi mình vào mắt như thế. quay đầu xung bên ngoài mệnh lệnh.
- Mau đi mời hai vị Tiết Vạn Triệt, Phùng Lập đến cho Cô. Để Phùng Lập làm Trưởng sử. Tiết Vạn Triệt làm trọng tài!
Vệ sĩ ngoài trướng vải đáp ứng một tiếng, nhìn nhau cười. Trong lòng đều thầm nhủ: Đúng là hai kẻ quê mùa không biết trời cao đất rộng, lại dám đấu với Thái tử điện hạ. Để xem bọn họ thua thế nào mình còn khoe với các huynh đệ.
Ôm ý nghĩ như vậy, đám vệ sĩ chẳng những gọi tới Tiết Vạn Triệt và Phùng Lập, mà còn gọi các tướng lĩnh lớn nhỏ liên can cùng tới, tiếp cận quân trướng. Thái tử Kiến Thành đối xử với thuộc hạ xưa nay rộng rãi, đoán được tâm tư thích xem náo nhiệt của đoàn người, cười cười, lớn tiếng mệnh lệnh.
- Mỗi người cầm cốc rượu, đứng ở bên cạnh đi. Chỉ cho xem, không cho chỉ chiêu với song phương. Ai không quản được miệng mình, thì đi ra ngoài lĩnh hai mươi đại côn.
Đám tướng lĩnh xúm tới ầm ầm hưởng ứng, tự rót rượu, bưng chén rượu đứng chung quanh bản đồ. Thấy người đến đông đủ rồi, Lý Kiến Thành bưng lên một chén rượu, nhấp một ngụm, thấp giọng giải thích quy tắc:
- - Nhìn những nồi đất, tượng gỗ, hoa văn bên cạnh chính là quân Đường, còn không có hoa văn chính là Lưu Vũ Chu quân. Một nồi đất cỡ lớn đại diện một vạn binh mã, một nồi đất cỡ trung đại biểu năm nghìn, và cỡ nhỏ là một nghìn hai trăm. Một tượng gỗ đại biểu một đoàn ba trăm giáp sĩ, tượng gỗ chỉ dùng làm kỳ binh, không dùng làm chính binh. Trận chiến này, Lưu Vũ Chu quân có thể triệu tập trung bình khoảng năm vạn, trong đó mã quân một vạn bảy ngàn, bộ tốt ba vạn ba, còn có dân tráng vận chuyển đồ quân nhu, không kể tính toán chiến lực. Đại Đường ta xuất ra hai vạn mã quân, bộ tốt năm vạn, quân tốt song phương chiến lực tương đương, tổng binh lực quân ta chiếm ưu thế, nhưng Lưu quân nhiều lần thắng lợi, sĩ khí dâng cao hơn quân ta...