Hai người Vương Quân Khuếch và Trình Danh Chấn gật đầu, sau đó lại bổ sung thêm mấy quy tắc về binh lực tương đương, mời Thái tử điện hạ suy xét. Lý Kiến Thành cân nhắc một chút, đều đáp ứng. Song phương đem các hạng quy tắc, phép tính ước định xong, lấy thóc đắp thành đống nhỏ trên bản đồ làm núi, dùng vụn gỗ làm sông, triển khai trận thế giết mở ra.
Về việc tấn công địch như nào chưa chuẩn bị, trước đó Lý Kiến Thành đã cùng nhóm phụ tá nghiên cứu thảo luận, bởi vậy đã bắt đầu chiếm nước trên. Nhưng Vương Quân Khuếch là xuất thân lục lâm, dụng binh cũng không dựa theo chiêu số thông thường. Lại có Trình Danh Chấn này sở trường là dùng kỳ binh chín con hồ ly cứu giúp, rất nhanh đã làm rối loạn sự tấn công của quân Đường. Rồi nhân cơ hội, nuốt năm nghìn binh mã cánh bên, làm cho quân Đường không thể không kiềm chế đội hình, chậm rãi hướng dựa vào trung quân.
Phùng Lập thấy không ổn, khẩn trương thì thầm bên tai Lý Kiến Thành khuyên ngăn vài câu. Lý Kiến Thành gật gật đầu, thay đổi phương hướng tiến công, quay đầu về hướng đông, ý đồ cùng binh ra Nhạc Bình hô ứng hai người Vương Đức Nhân, Trần Lương Thành. Vương Quân Khuếch lấy đại quân giằng co với quân Đường, tự mình tăng lên năm nghìn kỵ binh đâm vào giữa binh mã thuộc sở bộ của Vương Đức Nhân và Trần Lương Thành, đánh tan binh lực Vương Đức Nhân, sau đó quay một gậy, vọt về phía sở bộ của Trần Lương Thành.
Dựa theo quy tắc tính toán ước định trước đó, một kỵ binh sức chiến đấu tương đương với ba bộ tốt. Mà bộ của Vương Đức Nhân bộ phận và Trần Lương Thành mỗi bộ đều có quân tốt chưa tới vạn. Bị Vương Quân Khuếch xông lên, lập tức biến thành phế tử bị gạt đi trên mộc đồ. Sở bộ của Vương Quân Khuếch có năm nghìn kỵ binh tương đương thành một ngàn, quay đầu trở về tiến vào đại doanh nhà mình, vẫn có lực chiến đấu như cũ.
Như vậy, binh lực song phương địch ta cơ bản đã ngang hàng rồi. Phùng Lập trí kế bách xuất, kì binh nổi lên bốn phía. Vương Quân Khuếch không chút quan tâm, liều mạng phái du kỵ quấy rối quân Đường ngoài thành Thái Nguyên, cũng tập trung chủ lực nghênh hướng sở bộ trung quân của Lý Kiến Thành. Song phương ở động cơn xoáy Hà Nam bờ triển khai trận thế, lại lần nữa “Huyết chiến”. Đại Đường Võ An Huyện công Tiết Vạn Triệt và Xa kỵ Tướng quân Phùng Lập một tả một hữu, đánh tan hai cánh của “Lưu Vũ Chu quân”. Bất đắc dĩ sở bộ trung quân thuộc Lý Kiến Thành đã bị lực cản quá lớn, không thể duy trì đồng bộ với hai cánh, bởi vậy lại bị “Uất Trì Kính Đức” lật ngược chiến cuộc. Khi chiến sự say sưa, trọng thần “Tống Kim Cương” dưới trướng Lưu Vũ Chu dẫn dắt một chi viện quân đêm tối kiêm trình mà đến, xuyên thẳng phía sau lưng quân Đường. Màu đỏ nồi đất trên mộc đồ ầm ầm đổ xuống, chỉ một ngàn hai trăm người, lại khiến thế cục lập tức rõ ràng.
- Vậy không công bằng.
Vệ sĩ tâm phúc của Lý Kiến Thành là Lý Chí An lớn tiếng kêu la.
- Du kỵ binh đều giết đến ngoài thành Thái Nguyên rồi, ngươi sao biết đó có phải quân ta chủ lực hay không? Mặc dù đánh cuộc đó không phải chủ lực, lương thực phụ cận Thái Nguyên bị du kỵ binh đốt sạch, năm sau dân chúng ngoài thành ăn cái gì? Chẳng lẽ Lưu Vũ Chu cứ trơ mắt địa nhìn bọn họ đói chết hay sao?
- Chí An, không được ồn ào!
Lý Kiến Thành quay sang, hung hăng trừng mắt nhìn người kêu bất bình một cái.
- Lưu Vũ Chu là tính sài lang, đương nhiên bằng giá nào cũng phải đi ra. Chúng ta trước đó đã bố trí rồi, đích xác cần cẩn thận châm chước! -
Lý Chí An cắn chặt răng, hầm hừ lui sang một bên. Lý Kiến Thành thở dài, thả ra nồi đất trong tay xuống, hạ giọng nói:
- Nếu Uất Trì Cung dụng binh như hai người các ngươi, Cô khẳng định thua. Chỉ có điều bổn vương không hiểu một chút, bọn ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn ngoài thành Thái Nguyên hóa thành một mảnh hoang tàn sao?
- Quân Đường đốt dân tâm, quan tâm tới Lưu Vũ Chu làm gì?
Vương Quân Khuếch cười cười, ngạo nghễ đáp lại.
- Thái Nguyên thành như vậy rắn chắc, không có hai vạn binh mã trở lên, căn bản đánh không được. Về phần dân chúng ngoài thành đều là con cháu người nhà Đại Đường, Thái Tử thật sự nhẫn tâm để bọn họ bị cướp sạch, đói chết sao?
Lý Kiến Thành không phản bác được. Nhưng trong lòng biết mình vô luận như thế nào không dám sử xuất loại tính toán tuyệt hậu mà này. Nếu chẳng may bị buộc đến bước kia, nếu không thể công đạo đối với phụ thân bên kia, sĩ tốt dưới trướng tất nhiên cũng tiếng oán than dậy đất, trận đánh đã không cần đánh tiếp, kết quả đã rõ ràng rồi. Nhưng phương lượng phân bắc tiến này, lại là mình cùng tâm phúc mưu sĩ Vương Khuê, Mã Tề thương lượng rất lâu mới xong, chẳng lẽ thật sự không đúng tý nào sao?
Nghĩ được như vậy, hắn thu lại vẻ nóng lòng cầu thành của mình cười nói:
- Ván suy diễn này, cô đã nhất định phải thua, không cần tiếp tục nữa. Nhưng trong đó vẫn còn có nhiều sơ hở, Vương Tướng quân có thể suy diễn một lần nữa cho Cô không!
- Như điện hạ mong muốn!
Vương Quân Khuếch được tin tưởng, chắp tay, cười đáp ứng. Lúc này, cũng là Vương Khuê tiến lên, thế cho Phùng Lập, phụ tá Thái tử Kiến Thành đốc sư bắc tiến. Vương Khuê là một quan văn, tính tình so với Phùng Lập thì trầm ổn hơn, vừa vừa không cầu tốc thắng nhưng luôn che giấu sơ hở. Ba lộ đại quân tả, trung, hữu cách xa nhau không đến năm dặm, hô ứng lẫn nhau, thận trọng, từng tấc đẩy mạnh về hướng Thái Nguyên. Hai đường viện quân một đường do Vương Đức Nhân thống lĩnh, một đường khác do Trần Lương Thành thống lĩnh, ra Hoà Thuận, Bình Thành, đoạt trước khi tiếp xúc với quân địch thì dựa vào chủ lực nhà mình trước.
Vương Quân Khuếch không thể nào hạ miệng, chỉ phải gặp chiêu phá chiêu. Song phương lăn lăn lộn lộn từ Thái Cốc đến Thanh Nguyên, mắt thấy chủ lực quân Đường sẽ vượt qua sông, binh lâm dưới thành Thái Nguyên rồi. Trình Danh Chấn đột nhiên thì thầm vào tai Vương Quân Khuếch vài câu. Ánh mắt Vương Quân Khuếch sáng ngời, lập tức nhanh chóng rút lui về phía sau, kết trận ở bên kia bờ sông, chờ khi quân Đường qua sông được một nửa thì đánh.
Vương Khuê đem hết tất cả vốn liếng, lúc là hư Binh, lúc là nghi binh, Vương Quân Khuếch toàn bộ không mắc mưu, lại lần nữa nhìn chăm chú trung quân thuộc sở bộ của Lý Kiến Thành. Ttới cuối cùng, song phương đều vô kế khả thi, đành phải tính là ngang bằng.
Các tướng lĩnh xung quanh nhìn đến hai mắt bốc hỏa, nếu không phải là Lý Kiến Thành đã nói trước, đã sớm xông lên ganh đua ưu khuyết điểm cùng Vương Quân Khuếch rồi. Nhìn song phương bắt tay giảng hòa, mở miệng tổng kết kinh nghiệm giáo huấn. Lý Kiến Thành trầm mặc một lúc lâu, ngồi ngay ngắn, nghiêm trang hỏi:
- Nếu là sự thật như Vương Tướng quân phỏng đoán, trận chiến này quân ta rất khó thủ thắng sao?
- Mạt tướng không dám!
Vương Quân Khuếch khẩn trương ngồi ngay ngắn, lớn tiếng đáp lại.
- Mạt tướng chẳng qua là cảm thấy, trận chiến này sự tình liên quan trọng đại, không thể không cẩn thận. Nếu Thái Tử lấy Vương mỗ làm tướng, Vương mỗ nguyện lĩnh huynh đệ dưới trướng đi trước dò đường cho đại quân!
Nghe vậy, tâm trạng Lý Kiến Thành thư thái rất nhiều. Cười cười, thấp giọng hỏi:
- Nếu ta phó thác toàn quân cho ngươi, ngươi có thể có thượng sách phá địch không?
- Không có!
Vương Quân Khuếch chân thành gật đầu.
- Nhưng mạt tướng nghĩ, hoặc là không chiến thì thôi, còn nếu muốn chiến, vừa lên thì phải dốc hết toàn lực, đánh Uất Trì Kính Đức nhất trở tay không kịp. Như vậy, kế tiếp hắn sẽ rối loạn, quân ta lại càng dễ thi triển!
Dứt lời, chủ động đi tới bên cạnh Lý Kiến Thành, chỉ trỏ ở trên mộc đồ. Kế sách của gã rất là đơn giản, nếu kéo thời gian càng lâu thì càng bất lợi cho quân Đường, tốt nhất là một trận đánh quyết chiến, ai cũng đừng dùng biện pháp dự phòng, cứng đối cứng, kéo dài. Dù sao quốc lực của Đại Đường cường thịnh thập bội so với Lưu Vũ Chu, mặc dù đánh bại, rất nhanh cũng có thể ngóc đầu trở lại.
Kế sách này cũng không kém, nhưng cũng chưa chắc đã được Lý Kiến Thành tiếp thu. Người ngoài như Vương Quân Khuếch không biết địa vị Thái Tử của y đang bị lung lay, chính y cũng đã ăn không biết ngon. Gật đầu tán dương Vương Phục Bảo vài câu, Lý Kiến Thành đưa mắt nhìn sang Trình Danh Chấn, cười hỏi:
- Trình Tướng quân thì sao, nếu ngươi tới chỉ huy binh mã Đại Đường, trận này nên đánh như nào?
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng đáp lại.
- Mạt tướng nghĩ mưu hoa trước đó của Thái tử điện hạ là một thượng sách. Chỉ là làm như thế nào điều Lưu Vũ Chu quân điều đến chiến trường mà quân Đường ta kỳ vọng, còn phải phí chút công sức!
- Ừ, đúng là như thế. Cô vốn hy vọng, U Châu quân và Bác Lăng Quân có thể chỉ huy hướng tây, thu hút lực chú ý của Lưu Vũ Chu và Uất Trì Cung!
Lý Kiến Thành gật gật đầu, hào phóng thừa nhận.
- Nhưng nơi này cách U Châu, Trác quận khá xa, bên kia cụ thể có động tác gì, khi nào hành động, đều rất khó nắm rõ!
Ngàn dặm xa, ba đường binh mã phối hợp như một nói dễ hơn làm? Trình Danh Chấn không chút nào hoài nghi Lý Kiến Thành không có năng lực điều động U Châu quân và Bác Lăng Quân phối hợp với mình, thầm nghĩ đến khoảng cách của song phương, liền từ bỏ hy vọng đối với hai đường viện quân này. Nếu không thể thu hút lực chú ý của Uất Trì Cung mở rộng theo phía nam, trận chiến sẽ vô cùng khó đánh. Người này vũ dũng dị thường, đối chiến cơ nắm chắc hết sức nhạy bén. Năm đó Bùi Tịch cũng dẫn ưu thế binh lực, lại không hề trì hoãn thua dưới tay hắn ta. Hiện giờ thay đổi Thái tử điện hạ làm chủ, chưa chắc có thể chỉ huy tốt như Bùi Tịch đa mưu túc trí.
Nghĩ đến phó thác của lão Phó Xạ Bùi Tịch với hắn trước khi chia tay, Trình Danh Chấn chắp tay với Lý Kiến Thành.
- Thái tử điện hạ, mạt tướng có một yêu cầu quá đáng, không biết điện hạ có thể đáp ứng hay không?