- Cứ nói không sao cả!
Lý Kiến Thành gật gật đầu, không chút do dự đáp ứng.
- Chỉ cần Cô có thể hiểu rõ đấy, liền nhất định cho ngươi xử lý!
- Như thế, mạt tướng liền đi quá giới hạn rồi!
Trình Danh Chấn lại lần nữa chắp tay, đứng dậy, đi đến bên trái Lý Kiến Thành.
- Mạt tướng thỉnh cầu là, do mạt tướng và Vương Tướng quân thay điện hạ chỉ huy quân Đường một lần. Điện hạ và Vương đại nhân ủy khuất chút, tạm thời thay thế Uất Trì Cung và Tống Kim Cương một lần!
Chủ ý này vừa có gan lớn, cũng đủ mới mẻ. Nhất thời đã thu hút toàn bộ ánh mắt mọi người. Lý Kiến Thành nhìn các tướng dưới trướng đều nóng lòng muốn thử, cười cười, cất cao giọng nói:
- Hay lắm, chủ ý như thế rất tốt. Cô sẽ theo cách thức của ngươi một phen. Mọi người ngồi sát lại, chia làm hai tổ, một tổ cấp Cô làm Tham quân. Một tổ bày mưu tính kế cho Trình Tướng quân!
Nửa câu sau nói là nói với mọi người. Lập tức dẫn tới những tràng cười sảng khoái. Các tướng lĩnh lau quyền mài chưởng đã nhẫn nại lâu rồi, hoặc ngồi phía sau Lý Kiến Thành, hoặc ngồi ở bên cạnh Trình Danh Chấn. Nhìn thấy các tổ đã ngồi đầy đủ, Lý Kiến Thành ngẫm nghĩ một chút, cười đề nghị.
- Nếu là chơi cách mới, không ngại cứ thêm chỉ điểm, không cần phải che giấu mọi người!
Hán tử trong quân ngày ngày đều lăn lộn trên đầu đao, cho nên tính cách đánh cuộc tính vô cùng mạnh mẽ. Lý Kiến Thành vừa dứt lời, lập tức có người rút hai Kim Đậu tử từ bên hông đặt mạnh lên bàn.
- Ta cá là Thái tử điện hạ thắng, đây là kim nguyên bảo lễ mừng năm mới được Hoàng thượng ban cho, mỗi Kim một lượng, có bản lĩnh các ngươi cứ việc cầm đi!
- Ai mà giống ngươi chứ?
Một gã Hạ tướng quân quyệt miệng châm biếm, cũng lấy ra hai tiểu nguyên bảo ánh vàng rực rỡ, nhẹ nhàng đặt bên góc bàn chỗ Trình Danh Chấn.
- Ta cá là Đại Đường chúng ta thắng, diệt Lưu Vũ Chu!
- Tiểu tử ngươi cái gì cũng nói được, ta thì không hy vọng Đại Đường kỳ khai đắc thắng (thắng ngay từ trận đầu) sao?
Tướng lĩnh đặt cược đầu tiên liếc nhìn tướng quân họ Hạ, cười lạnh nói.
- Ta là tin tưởng thực lực của Thái tử điện hạ!
- Ha hả, gió chiều nào theo chiều ấy. Dù sao hai trận diễn đấu vừa rồi đều là hồng kỳ đứng thượng phong!
Chắc chắn Hạ tướng quân cùng gã tướng quân kia có chút ân oán cá nhân, nói chuyện không chút khách khí với nhau.
Bị gã rút tiền như vậy, Lý Kiến Thành lúc trước bị rất nhiều
Đang vào lúc do dự, chỉ nghe Lý Kiến Thành cười nói:
- Được rồi, được rồi, chớ tranh cãi nữa. Không phải là chơi sao? Đặt bên kia cũng không sao cả, chúng ta hôm nay chỉ luận thắng thua, không xét mặt khác!
Được Thái tử điện hạ cổ vũ, mọi người cười cười, lại hi hi ha ha mà đem tiền đặt cược để lên bàn. Chỉ có ba người không oán không hối đi theo "Đại Đường", còn bảy người khác thì lại toàn bộ đứng ở về phía "Lưu Vũ Chu".
Lý Kiến Thành lắc đầu mỉm cười, cố gắng tỏ ra không thèm quan tâm nhưng trong lòng cũng là ngọt đắng lẫn lộn, rốt cuộc nói không rõ là mùi vị nào đó. 'Hoá ra đoàn người đều cho rằng Đại Đường thất bại, chỉ có một mình ta là nghĩ có thể mã đáo thành công? ' Trong lòng âm thầm nghĩ, y chuyển ánh mắt nhìn về phía Trình Danh Chấn: 'Chắc ngươi cũng là nghĩ như vậy, cho nên cố ý lấy biện pháp này để khuyên can cho Cô. Cô thật sự bảo thủ như vậy, không chịu nghe bất luận ý kiến phản đối gì sao? '
Trình Danh Chấn vừa ngẩng đầu lên, đụng vào ánh mắt của Lý Kiến Thành. Nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt của đối phương, hắn vội vàng cúi đầu thấp xuống.
- Ha hả!
Lý Kiến Thành vừa cười, vừa nhẹ nhàng lắc đầu. Giơ tay nắm lên một nồi đất đại biểu binh mã, chậm rãi đẩy qua Động Qua.
Thấy đối phương chủ động triển khai, Trình Danh Chấn cũng thu hồi tạp niệm trong lòng. Cầm lên vài nồi đất, triển khai trận thế ở trên mộc đồ. Vừa rồi trong lòng hắn thật sự là hy vọng thông qua trận chiến suy diễn trên mộc đồ để biểu đạt cách nhìn của mình đối với Lý Kiến Thành. Bùi Tịch lão đại nhân phó thác hắn tận lực bảo tồn thực lực quân Đường, nhưng với địa vị bây giờ của hắn, can gián thẳng thắn căn bản không có hiệu quả gì. Mà thông qua mộc đồ mà nói thì lại khác, sau khi Lý Kiến Thành thay đổi cách nghĩ, ít nhất sẽ kiềm chế ý nghĩ một ít.
Trong nháy mắt, song phương đã giết một chỗ. Trình Danh Chấn lĩnh quân Đường, đối sách khá giống với Vương Khuê lúc trước, trầm ổn, từ từ đẩy về trước. Lý Kiến Thành nếu đại biểu Lưu Vũ Chu, tự nhiên sẽ bắt chước phong cách của Uất Trì Kính Đức, mãnh liệt thúc đẩy, ý đồ một kích đánh tan "Quân Đường". Chủ lực song phương triển khai trận thế ở vùng đất phía bắc Thái Cốc, giết đến khó phân thắng bại, binh lực tổn thất đều vượt qua một phần ba, nhưng không có bên nào thu được hiệu quả mong muốn.
Thời khắc giằng co, tdc cầm lên một nồi đất cỡ trung, dùng Vương Quân Khuếch làm chủ tướng, năm nghìn kỵ binh quay vòng về ngoài thành Thái Nguyên.
- Chiêu này chẳng phải vừa mới dùng rồi sao?
Đoàn người mồm năm miệng mười kháng nghị, bất mãn tdc nhường thế cho Thái Tử. Trình Danh Chấn lại lắc đầu, hạ giọng nói nói:
- Không phải là đi cướp bóc vùng ngoại thành Thái Nguyên, mà là mà là chặn quan đạo thông đến Thái Nguyên, tận khả năng giết chết người đưa tin, cũng chế tạo lời đồn, nói Uất Trì Kính Đức sở dĩ chậm chạp không thể thủ thắng, là bởi vì hắn ý đồ cầm giữ trọng binh. Đồng thời chế tạo lời đồn về hướng nam, nói quận Mã Ấp lọt vào thế vây công được liên kết bởi La Nghệ và Lý Trọng Kiên, Lưu Vũ Chu khốn thủ cô thành, chờ đợi mòn mỏi!
- Đê tiện!
Mọi người thấp giọng mắng chửi, trong lòng lại không thể không bội phục chiêu ác độc này. Mã Ấp và Thái Nguyên cách xa nhau hơn bảy trăm lý, bất kể Lưu Vũ Chu và Uất Trì Kính Đức một trong hai người mắc mưu, giữa quân thần sẽ xảy ra vấn đề. Mặc dù là Lưu Vũ Chu và Uất Trì Kính Đức đều nhìn thấu này âm mưu, tin tức tiền phương và phía sau chậm chạp không thông, nhóm binh lính quân tâm hỗn loạn. Mà quân tâm vừa loạn, chính là thời cơ đối thủ lợi dụng.
- Ừ!
Lý Kiến Thành cầm lên một chén rượu, trầm ngâm uống vào. Ở sâu trong nội tâm, y cũng phải khen ngợi Trình Danh Chấn, nhưng mặt mũi chủ tướng tam quân chủ tướng lại làm cho y không cam lòng nhận thua như vậy, ý đồ tiếp tục thúc đẩy cục diện hòa nhau.
Phùng Lập ngồi ở bên thấy không ổn, sử dụng một lộ sĩ tốt từ Mã Ấp Lưu Chu Vũ nghênh đón Vương Quân Khuếch.
- Gian dối, gian dối, Lưu Vũ Chu lấy đâu ra nhiều binh như vậy? Dù là có, y ngay cả nhân mã bản bộ của mình cũng không cần sao?
Mọi người cùng kháng nghị, đều nói Phùng Lập khuyếch đại thực lực của Lưu quân. Phùng Lập cũng cười lắc lắc đầu, thấp giọng đáp lại:
- Phút sống còn rồi, còn quan tâm sào huyệt làm gì. Chư vị không nghĩ Lưu Chu Vũ nhẫn tâm như vậy sao, năm đó hắn chính là như vậy đấy.
Nhắc tới chuyện cũ của Lưu Vũ Chu, tiếng kháng nghị của mọi người liền dần dần nhỏ xuống. Đích xác, hiện giờ Lưu Vũ Chu tuy rằng đã không còn trẻ nữa, nhưng một thân bản lĩnh lại bất kể như thế nào cũng không thể coi thường. Năm đó kẻ này ở trong quân Đại Tùy có tiếng là gan lớn liều chết. Không những là đại quân đầu tiên vượt qua sông Liêu, sau đó 800 tráng sĩ liên tục chiến đấu ở các chiến trường ngàn dặm về nước, kẻ này cũng là một trong số đó.
Thấy mọi người không kháng nghị nữa, Phùng Lập lại lần nữa từ bên trong thành Thái Nguyên phân ra một chi binh mã, chỉ ba nghìn người, do "Tống Kim Cương" suất lĩnh, buông tha chiến trường phía trước, lao thẳng tới Lâu phiền. Lần này, cục diện trên mộc đồ lập tức thay đổi. Lưu Vũ Chu, Uất Trì Kính Đức và Tống Kim Cương ba đường binh mã hô ứng lẫn nhau, làm thành thế chân vạc, rất khó chặt đứt. Sở bộ của Vương Quân Khuếch ở thành bắc Thái Nguyên thành bắc lại bị ba người vây kín, bất cứ lúc cũng bị cắn nuốt.
Trình Danh Chấn hét to một tiếng “Hay”, từ trong "Quân Đường" chia mười ngàn, do "Tiết Vạn Triệt" dẫn dắt, nghênh hướng Lưu Vũ Chu. Bất cứ giá nào cũng đem ưu thế chủ chiến tặng cho Uất Trì Kính Đức, hòng phải trước hết giếtLưu Vũ Chu ngã ngựa. Phùng Lập thấy vậy, cũng cười hô “Hay", tự ý làm thay, lấy từ trong quân của "Uất Trì Kính Đức" phân ra mười ngàn chúng, sau lưng đuổi giết "Tiết Vạn Triệt".
Cục diện trên mộc đồ nhất thời hỗn loạn, mấy lộ đại quân ngươi uy hiếp ta, ta uy hiếp ngươi, không phân rõ tình huống của bên nào bết bát hơn. Trình Danh Chấn liên tục chia chủ lực từ trong quân Đường, phân công nhau đi công kích Lưu Vũ Chu. Phùng Lập thì gặp chiêu phá chiêu, không ngừng điều khiển nhân mã từ trong tay "Uất Trì Kính Đức", cướp giết các bộ phận quân Đường.
Đang lúc đoàn người nhìn đến hoa cả mắt, chợt một thanh âm vang lên, Trình Danh Chấn đem “quân cờ” còn lại trước mặt đẩy đánh thẳng đến trung quân "Uất Trì Kính Đức". Mà binh mã của "Uất Trì Kính Đức" vốn ít hơn so với quân Đường, đã trải qua liên tục vài lần chia ra, nhân số trên chiến trường chính đã không bằng một nửa quân Đường. Lấy một địch hai, dựa theo phép tính ước định trước đó của song phương thì lập tức thất bại rồi.
Chuyện còn lại, không nhọc Trình Danh Chấn động thủ, những người đứng xem liền làm thay hắn. Quân Đường thủ thắng ở chiến trường chính quay đầu hướng đông, đi một đường ăn một đường, lần lượt nuốt hề quân của "Uất Trì Kính Đức" phân chia ra ngoài. Mà quân Đường lúc trước phân chia ra ngoài thì giúp đỡ chủ lực đánh giết "Uất Trì Kính Đức" quân, hoặc liên kết vây khốn "Lưu Vũ Chu".
- Tiếp nào, tiếp nào!
Phùng Lập thua mặt đỏ tai hồng, đập bàn nói. Trình Danh Chấn gật đầu đồng ý, lại lần nữa cầm "Quân Đường" nghênh địch. Song phương nửa trước lại diễn lại phương thức cũ, không có gì hay để nói cả. Đợi cho Trình Danh Chấn lập lại chiêu cũ phái ra kì binh đánh lén Lưu Vũ Chu, Phùng Lập lại không kiên nhẫn chia binh đi cứu viện rồi. Đâm chết chủ lực quân Đường, xông mạnh dồn sức đánh. Đến cuối cùng, Lưu Vũ Chu Binh bại trở về Mã Ấp, quân Đường lại bị Uất Trì Kính Đức làm cho liên tiếp lui về phía sau, một mực thối lui đến Bình Viễn mới đứng vững gót chân.
- Ta cũng tới một ván, Trình Tướng quân nghỉ chút đi!
Tướng lĩnh họ Hạ đẩy Trình Danh Chấn ra, chủ động xin đi giết giặc. Phùng Lập tinh thần phấn chấn nghênh chiến, song phương ngươi tới ta đi giết gần nửa canh giờ, chiến kỳ vừa động, tướng sĩ "Đại Đường" lại bại trận.
- Ta nữa, ta nữa!
Có người không phục, đẩy Tướng quân họ Hạ ra, lần này không đến nửa canh giờ, đã bị Phùng Lập giết đến hoa rơi nước chảy.
Các tướng lĩnh khác nhìn mà lòng ngứa ngáy, sắm vai công thủ song phương thay phiên nhau ra trận. Giết đến tận nửa đêm, Vương Khuê lão Trưởng sử mắt không mở ra được rồi, mới hết hưng phấn, xin cáo từ rút lui.
Lúc này lại nhìn Tiết Vạn Trượng đảm đương trọng tài, chỉ thấy gã lạnh băng, giao ra một bản ghi chép. Mặt trên viết rõ ràng hai tổ con số, ngoại trừ ở giữa có mấy trận đấu ngẫu nhiên ra, còn lại tất cả đều là "Lưu Vũ Chu" quân thắng!