Lý Kiến Thành ngồi trước mộc đồ vẫn không nhúc nhích.
Quân cờ của ván diễn tập cuối cùng còn chưa dùng hết, những kinh nghiệm liên tục dùng trước đó song phương giao chiến nắm trong tay đã hát huy đến cực hạn rồi. Mặc dù là thật sự bỏ vào trên chiến trường, chủ soái hai quân có khả năng nghĩ ra được sát chiêu cũng thường thôi. Chỉ thấy một đám nồi đất lớn đại biểu quân Đường anh dũng tiến lên trước, công thành chiếm đất, quân tiên phong vẫn đổ đến dưới thành Thái Nguyên. Nhưng bước chân của quân Đường cũng không còn chỗ để đặt nữa, Tống Kim Cương đóng trú ở thành, Lưu Vũ Chu đường xa đến giúp, Uất Trì Kính Đức quay lại đến phía sau quân Đường, chặt đứt đường vận chuyển lương và đường lui....
Trong hoảng hốt, những nồi đất lớn nhỏ trên mộc đồ đều nổi lên, biến thành nhiều đội tướng sĩ đẫm máu chiến đấu hăng hái. Lý Kiến Thành nhìn thấy rõ ràng, mình ở ngoài thành Thái Nguyên đã thất bại trong gang tấc, vô số tướng sĩ bởi sự bảo thủ của mình mà chết thảm, người sống thì không tìm thấy đường lui. Xa hơn, có một viện quân cố ý thả chậm bước chân, cười lạnh xem lương thực cứu viện cuối cùng của mình bị đoạn tuyệt, thân bại danh liệt.
- Ợ!
Cổ họng y xộc lên mùi rượu, làm y thiếu chút nữa phun hết những thức ăn buổi chiều ra. Ái tướng Phùng Lập thấy vậy, khẩn trương tiến lên đỡ lấy Lý Kiến Thành, vỗ vỗ lực, cuối cùng làm y thở thông thuận, chủ và tướng cùng lắc đầu với nhau, sau đó thở dài:
- Hài...
- Chỉ là một ván cờ mà thôi, Thái tử cần gì phải nản lòng như thế?
Đông cung Trưởng sử Vương Khuê tiến lên mấy bước, thấp giọng khuyên can.
- Mưu hoa lúc trước của chúng ta thật sự là quá sơ sài rồi, nay đại quân chưa xuất phát, nên chưa phạm phải sai lầm. Tiếp tục cẩn thận mưu hoa lần nữa, chưa chắc đã không có kế sách phá được kẻ địch. Nếu Thái tử ngay cả điểm này cũng không có định lực, tương lai sao có thể phát dương quang đại cơ nghiệp của bệ hạ?
- Tiên sinh nói rất có đạo lý, hôm nay Cô hiểu rồi!
Bị Vương Khuê quở trách, Lý Kiến Thành lộ vẻ hổ thẹn, chắp tay đáp lại.
- Binh vô định thế, thủy vô thường hình. Hôm nay sở dĩ chúng ta nhiều tính không thắng, ít tính có công, chẳng qua là mình chiếm lợi thế quen thuộc tình huống nhà mình mà thôi. Uất Trì Kính Đức và Tống Kim Cương lại không thể mọc lên thiên lý nhãn, sao hiểu biết rõ ràng về tình huống nội bộ của quân ta.
Thấy Thái Tử thành tâm chịu nghe, Vương Khuê tiếp tục khuyên.
- Đúng vậy, Uất Trì Kính Đức hôm nay không ở trong trướng!
Lý Kiến Thành gật gật đầu, cố gắng ngồi thẳng người lên.
- Trưởng sử nói đúng, sự do người làm. Uất Trì Kính Đức cũng không phải thần tiên, sao có thể không có sơ sẩy được chứ.
- Lời của Điện hạ rất phải.
Vương Khuê biết tính cách nhược điểm của Lý Kiến Thành là 'Điềm đạm, chắc chắn có thừa, tiến thủ không đủ " giờ phút này thấy y cuối cùng đã thoát ra khỏi sự sa sút tinh thần, cười đề nghị.
- Hiện giờ xu thế quân ta đã như tiễn trên cung, không phát không được. Nhưng trong trận diễn tập trên mộc đồ hôm nay có một vài ý tưởng nên thay đổi, điện hạ có thể cẩn thận suy ngẫm. Nếu như không thể nắm chắc một trận chiến có thắng hay không, không ngại làm như tại trận diễn tập trên mộc đồ, phát huy toàn bộ thực lực lớn nhất của quân ta, dạy cho Uất Trì KÍnh Đức một bài học, giết chết vẻ kiêu căng của y. Về phần làm sao thu phục được Thái Nguyên, cũng không nên quá gấp. Dù sao Đại Đường ta thực lực mạnh hơn nhiều so với đối thủ, chậm rãi tiêu hao cũng có thể làm cho Lưu Vũ Chu quân mệt mỏi.
- Ừ! Đúng là như thế!
Lý Kiến Thành nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó đưa mắt nhìn sang Phùng Lập.
- Phùng tướng quân nghĩ sao? Cô cuộc chiến này nên đánh như thế nào?
Phùng Lập cũng từng trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Nghe Thái Tử hỏi mình, hơi chút trầm ngâm, thấp giọng đáp:
- Mạt tướng tán thành ý kiến của Vương Trưởng sử. Hôm nay là trận suy diễn, mạt tướng thu hoạch được rất nhiều. Đặc biệt là nhưng chiêu số mà được tổng kết ra, nếu trên chiến trường có thể thi triển ra một phần mười, cũng đủ để làm cho Uất Trì Cung luống cuống chân tay. Mà Uất Trì Cung khả năng sử dụng lật bàn chiêu số, quân ta lớn có thể bỏ mặc, thấy ưu đãi hãy thu, không cần tranh giành được mất.
- Hay!
Kiến Thành cười gật đầu, lại chuyển ánh mắt sang Tiết Vạn Triệt.
- Còn ngươi, Tiết Tướng quân nghĩ như thế nào?
Tiết Vạn Triệt trước là con trai của Hữu Võ Hầu Đại tướng quân Tiết Thế Hùng, khi còn trẻ phong lưu phóng khoáng. Nhưng từ khi phụ thân bởi xuất binh bị kẻ tặc làm nhục mà ốm chết, lập tức trở nên cực kỳ ít nói, rất ít khi chủ động nói chuyện. Giờ phút này nghe Lý Kiến Thành hỏi mình, chắp tay, thấp giọng nói:
- Bệ hạ đánh thế nào, mạt tướng đi theo đó. Chỉ có điều phải coi chừng Uất Trì Kính Đức bị bức tình thế cấp bách thì liều mạng!
- Để ý hắn cái gì?
Lý Kiến Thành nghe rõ ý tứ của Tiết Vạn Triệt, cau mày truy hỏi
- Võ nghệ của hắn cực giỏi.
Tiết Vạn Triệt lại ngắn gọn trả lời một câu, sau đó tiếp tục cúi đầu thưởng thức chén rượu trong tay.
- So với ngươi thì như thế nào?
Lý Kiến Thành hiểu tính tình của Tiết Vạn Triệt, cho nên cũng không so đo đối phương thất lễ, cười cười, tiếp tục hỏi.
- Mạnh hơn rất nhiều.
Tiết Vạn Triệt thản nhiên thừa nhận.
- Mạt tướng nghe nói trên người hắn mặc trọng giáp hai lớp, còn có thể cầm giáo vượt qua chướng ngại vật.
Giáp trụ trong quân Đại Đường chế thức noi theo Đại Tùy, các loại đều tương tự. Cái gọi là trọng giáp, cũng không khác gì bình thường, chủ yếu là chế tạo bằng da trâu, vị trí quan trọng trên thân thể đều có tấm chắn thép ròng. Một bộ áo giáp như vậy nặng đến hơn hai mươi cân, hai bộ cộng lại là hơn bốn mươi cân. Nặng hơn bốn mươi cân, trong tay cầm Trượng bái trường sóc, còn có thể phi qua chướng ngại vật, thể lực này là vô cùng kinh người. Trước trận hai quân, đã đủ một đỡ mười. Nếu tự mình dẫn dắt một đám giáp sĩ xung phong, chỉ sợ ba đến năm lượt binh lực mới có thể ngăn được người này.
- Vừa rồi Tiết Tướng quân tại sao không nói?
Trong lòng Vương Khuê giật mình kinh hãi, bật thốt câu oán giận.
- Mạt tướng là trọng tài!
Tiết Vạn Triệt nhướng mí mắt, đáp lại đơn giản.
- Không trách Tiết Tướng quân được. Mộc đồ suy diễn, vốn cũng không thể tính toán võ nghệ cao thấp của chủ tướng hai bên.
Lý Kiến Thành cười ngăn cản Vương Khuê đang muốn phát tác, sau đó lại tiếp tục hỏi Tiết Vạn Triệt.
- So với những người khác thì sao? Theo cách nhìn của Tiết tướng quân thì Đại Đường ta có vị tướng nào võ nghệ cao hơn Uất Trì Kính Đức không?
- Chưa từng thấy.
Tiết Vạn Triệt nhẹ nhàng lắc đầu.
- Nếu trở lại ba mươi năm trước, khả năng La Nghệ thắng hắn ta một nửa chiêu thức. Những người khác đều không được, dù là Bác Lăng Đại Tổng Quản Lý Trọng Kiên, nhiều lắm cũng là ngang tay!
- Hài, cô biết rồi.
Lý Kiến Thành hít vào một hơi thật dài, sau đó chậm rãi nói. Y biết rằng Tiết Vạn Triệt sẽ không dễ dàng tôn sùng một người. Nếu hôm nay đã nhấn mạnh sự vũ dũng của Uất Trì Kính Đức, đủ để thấy võ nghệ của người này chắc chắn đủ để ảnh hưởng đến thế cục, thậm chí ở thời khắc mấu chốt, có thể một mình xoay chuyển Càn Khôn. Dũng tướng như vậy y chưa từng gặp bao giờ, nhớ năm đó ở bờ đông sông Liêu, Lý Trọng Kiên phóng ngựa kén đao, chém Cao Cú Lệ quân như cắt dưa chém đồ ăn. Các huynh đệ đi theo sau ông ta lập tức tăng niềm tin lên gấp trăm ngàn lần, đều lấy một chọi mười. Hiện giờ có một viên mãnh tướng vũ dũng giống như Lý Trọng Kiên như vậy, lại đối mặt với mình. Nhưng trận chiến này lại không thể không đánh, đúng như lời Vương Khuê vừa nói, quân Đường lúc này đã như tên lắp trên cung, không phát không được. Nếu như ở chiến trường Hà Đông mình không chịu nghe, trong mắt quần thần sẽ chỉ còn lại một Tần Vương oai hùng, không còn thấy y là một Thái Tử rồi.
- Chuẩn bị nhiều trọng giáp cường nỏ, không để cho hắn có cơ hội lĩnh quân xung phong liều chết là được.
Nhìn thấy thần sắc buồn bã của Lý Kiến Thành, Xa kỵ Tướng quân Phùng Lập hạ giọng nói.
- Thần thấy hôm nay vị tướng quân Vương Quân Khuếch kia chủ động xin Điện hạ đi giết giặc cũng là một dũng si, sao không hiệu dụng hắn?
Vương Khuê ngẫm nghĩ một chút, cũng đề xuất một đề nghị khả thi.
- Cô cũng có ý đó.
Lý Kiến Thành cười gật đầu. Sau đó cất tiếng cười to.
- Chưa chiến đã nói bại, Cô thật sự là càng nhát gan rồi. Thôi đi, là anh hùng hay là gấu chó, phải thật sự gặp trên chiến trướng. Vương Trưởng sử, ngày mai thay cô khởi thảo một phần quân lệnh, sai Vương Quân Khuếch dẫn dắt sở bộ tinh nhuệ đến hiệu lực dưới trướng của cô. Hắn sở trường dùng kỵ binh đúng không? Cần bao nhiêu chiến mã quân giới, cô sẽ cấp đủ cho hắn.
- Vâng!
Vương Khuê nhẹ nhàng chắp tay.
- Theo mạt tướng thấy, Trình Danh Chấn văn võ song toàn, tài năng còn trên cả Vương Quân Khuếch!
Phùng Lập ngẫm nghĩ một chút, cười nhắc nhở.
- Trận diễn trên mộc đồ phần lớn đều là hắn ở đây chỉ huy. Vương Quân Khuếch tướng quân chỉ thích hợp làm dũng sĩ đấu tranh anh dũng, mà Trình tướng quân lại rất có phong phạm của một Đại danh tướng.
- Thật sao?
Lý Kiến Thành không quá đồng ý với ý kiến của Phùng Lập. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nghĩ đến loại người Trình Danh Chấn có thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, y liền cảm thấy mất hứng thú. Những năm gần đây, y gặp không ít những danh tướng, dũng tướng, không người nào vô dục vô cầu giống như Trình Danh Chấn cả, ai cũng nịnh nọt. Kể cả là U Châu Đại tổng quản La Nghệ, luận thanh danh, võ nghệ và năng lực, chẳng phải là hạng nhất mạnh hơn Trình Danh Chấn gấp trăm lần sao? Nhưng ở trước mặt mình vẫn phải tỏ thái độ tươi cười lấy lòng, tuy rằng trong vẻ tươi cười đó cũng có thể chỉ là giả bộ.
Lý Kiến Thành không phải là người không có lòng dạ, cũng không để ý thuộc hạ phóng túng thất lễ ở trước mặt mình, nhưng y lại để ý tới một thái độ, mình là Thái Tử Đại Đường, cần phải được tôn trọng và tín nhiệm. Mà biểu hiện hôm nay của Trình Danh Chấn, hoàn toàn làm người ta thất vọng. Lời nói, hành động, cử chỉ của hắn hết sức cung kính, muốn khuyên mình không nên khinh địch, nhưng lại uyển chuyển dùng trận suy diễn ở mộc đồ để khuyên mình. Sự cung kính và lễ pháp tựa như hai tầng trọng giáp, vây hắn thật chặt, căn bản làm người khác không thấy rõ, càng không khiến người khác an tâm thu nhận hiệu dụng cho mình.
- Đúng vậy.
Không đợi Phùng Lập tiếp tục nói tốt cho Trình Danh Chấn, Tiết Vạn Triệt chủ động xen vào.
- Nhát gan, cẩn thận, dối trá. Không thể đánh trận.
Phùng Lập giương mắt nhìn Tiết Vạn Triệt, không nghĩ Trình Danh Chấn lại tạo nên một ấn tượng như thế cho đối phương Chỉ có điều giao tình bèo nước gặp nhau, y không thể vì Trình Danh Chấn mà đắc tội với đồng nghiệp. Lại nhìn ắc mặt của Lý Kiến Thành, cười đề nghị.
- Hẳn là hắn mới đến, tâm tư chưa an ổn đấy. Nhưng tầm mắt của hắn cũng không tệ. Nếu điện hạ hiện tại không thể ủy thác trọng trách, không ngại nhìn xa hơn, hậu đãi, thăm hỏi, cổ vũ... Một thời gian dài, hắn nhất định sẽ hiểu trí tuệ của Điện hạ.
- Thật sao?
Lý Kiến Thành tiếp tục gật đầu, lại không chịu cho câu trả lời chắc chắn.
- Vương Trưởng sử thì sao? Ngươi thấy vị Trình tướng quân này như nào?
Từ trong giọng nói của Lý Kiến Thành, Vương Khuê đã đoán được y không hứng thú với Trình Danh Chấn, Cười cười, thấp giọng nói:
- Có lẽ là treo giá, cũng là bình thường của con người. Theo cách nhìn của thần, Trình tướng quân này cũng có chút cao giá, nhớ lại hôm nay hắn cố gắng trình lên khuyên ngăn là xuất phát từ công tâm, Điện hạ không ngại giao lương thảo, đồ quân nhu cho hắn, với tính cách cầu ổn kia, mới có thể đảm bảo cung cấp đại quân không lo.
- Hôm nay hắn ở trên mộc đồ giết Cô đại bại, Cô không hề giận hắn, mà còn thưởng thức bản lĩnh của hắn. Nhưng nếu hắn không tín nhiệm Cô, cô cần gì phải cưỡng ép hắn?
Lý Kiến Thành hít sâu một hơi, cuối cùng nói ra nguyên nhân mình không ưa thích Trình Danh Chấn.
- Giờ làm theo ý kiến của tiên sinh, giao lương thảo đồ quân nhu cho hắn. Nói với vậy bản lĩnh của hắn, cũng sẽ không làm cô thất vọng. Cứ như vậy id, trời không còn sớm nữa, các ngươi đi nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai, Cô còn phải ở thành nam xét duyệt toàn quân.
- Vậy tuân theo quyết định của điện hạ.
Đám Vương Khuê chắp tay thi lễ, sau đó đứng dậy cáo lui. Đợi mọi người đi hết, Kiến Thành trở lại trước mộc đồ, nặng nề ngồi xuống.
Khéo léo trình lên khuyên ngăn, chia rẽ, bất kể cầm đen cầm đỏ, đều có biện pháp tập trung thắng ván cục đấy, sao có thể là một hạng người bình thường? Nhưng hắn dựa vào cái gì mà chống người ở ngoài ngàn dặm? Là những đại tướng uy danh hiển hách ở trong triều, bọn họ có tư cách kiêu ngạo. Trình Danh Chấn này chẳng qua chỉ là một tướng đầu hàng, trong tay chỉ có bốn năm ngàn người, có tư cách gì lãnh đạm với mình?
Tần vương, Tần Vương, tất cả mọi người chỉ xem trọng Tần vương. Khuất Đột Thông như thế, Lưu Hoằng Cơ cũng như thế. Một tướng đầu hàng không có danh tiếng gì cũng như thế, Cô thật sự kém vậy sao, thật sự là A Đẩu đỡ không nổi sao?
Treo giá, Cô cố tình không toại cho tâm tư của ngươi. Cô cũng muốn để ngươi thấy một chút rốt cuộc Cô có đáng để ngươi chủ động hiệu lực cho cô không! Nghĩ như vậy, y cầm lên một nồi đất lớn, ném ra ngoài.
Bụp, nồi đất đại biểu một vạn đại quân rơi trên đất, vỡ nát.