Trình Danh Chấn lại không biết mình trong lúc vô tình đã khiến Thái Tử rất là căm tức. Ngược lại, hắn còn đang vô cùng cao hứng vì đã khéo léo hoàn thành phó thác của Bùi Tịch. Chỉ cần Thái Tử không ngu xuẩn và nông nổi, y sẽ nhất định sẽ nhìn thấy kết quả trong trận suy diễn trên mộc đồ để đưa ra kết luận lần này Bắc chinh phần thắng rất nhỏ. Như thế, kế hoạch bắc chinh Lưu Vũ Chu dù không bãi bỏ, cũng sẽ đổi lại phương án chấp hành vững hơn.
Lão Phó Xạ Bùi Tịch có ân với Minh Châu Doanh, bất kể ông ta có lòng chiêu an Minh Châu Doanh là vì triều đình, hay là trong lòng còn có mục đích khác, nhưng người của Minh Châu thật sự là có được ưu đãi. Dân chúng lại có nhà yên ổn, các tướng sĩ cũng có một nơi để quay về. Đặc biệt là với nhóm lâu la tuổi già sức yếu, nửa đời người chưa hề được hưởng “Trong vạc có lương thực, trên đầu có cỏ", yêu cầu này được Bùi Tịch vung tay lên thỏa mãn, thật sự là hậu đãi đối với mọi người.
Cho nên, phần nhân tình này Trình Danh Chấn không thể không trả. Nói gần, đó cũng là đạo lý làm người cơ bản, một người chỉ biết đòi lấy, không hiểu phải hồi báo, sớm muộn gì cũng sẽ nhân thần vứt bỏ. Khi hắn gặp phiền toái, sẽ không có một ai giơ tay giúp đỡ. Nói xa, Bùi Tịch là quyền thần số một số hai trong dưới Hoàng đế Đại Đường Lý Uyên, có quan hệ tốt với vị lão tiền bối này, đối với con cháu Minh Châu và đối với cá nhân Trình Danh Chấn cũng rất có lợi.
Tin tức liên tục từ trung quân truyền tới, đều đúng theo suy đoán của Trình Danh Chấn. Kế hoạch quân Đường bắc chinh không thay đổi, nhưng binh lực đang thiếu từ bảy vạn trực tiếp thăng lên mười hai vạn. Quân đội đóng trú tại các quận Trường Bình, Thượng Đảng, Lâm Phần, Long Tuyền đều được điều động tới tuyến đầu rồi. Vương Quân Khuếch, Vương Đức Nhân, Lã Tài là những quân đầu lớn nhỏ phụ thuộc vào Đại Đường đều được bổ sung vào hệ quân đội dòng chính của Thái Tử Điện hạ. Ngay sau đó, đám người Ngũ Thiên Tích, Hùng Khoát Hải, Hàn Cát Sinh, Đoàn Thanh là những tướng lĩnh có tiếng ở Minh Châu Doanh cũng lọt vào mắt xanh của Thái tử điện hạ, bị điều nhập vào trong quân ủy thác trọng trách. Những tướng sĩ còn lại không lọt vào pháp nhãn của Thái tử thì mỗi người được ban thưởng bốn năm quan tiền, công lao cho hơn nửa năm qua bọn họ gìn giữ đất đai vì Đại Đường.
Chỉ có cảnh ngộ bản thân của Trình Danh Chấn là có vẻ như không được như ý. Từ sau lần diễn trận ở mộc đồ, Lý Kiến Thành chưa hề triệu kiến hắn lần nào nữa. Thỉnh thoảng có mệnh đến trung quân nghị sự cũng là chỉ hỏi vài câu có lệ, cứ không hề có biểu hiện coi trọng gì. Đến khi ngày đại quân xuất phát đã định, dấu hiệu hắn bị lạnh nhạt càng rõ ràng hơn. Với Tam phẩm tướng quân, Khai quốc huyện bá, chỉ làm những việc vất vả như thay đại quân vận lương thảo đồ quân nhu, không mò được chức vị công lao gì, khiến nhiều người âm thầm lắc đầu.
Trình Danh Chấn thì lại rất hài lòng với nhiệm vụ này, sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, tập tức khởi hành về hướng nam, đến Hoàng Hà tiếp nhận lương thảo đồ quân nhu.
- Ngươi cũng thật là nhìn rộng.
Trên đường đi về phía nam, Vương Nhị Mao cười trêu ghẹo.
- Đây chẳng phải là rất tốt sao?
Trình Danh Chấn duỗi lưng trên lưng ngựa, nhìn khói bếp lượn lờ chung quanh, cảm giác rời xa chiến trường làm người ta vô cùng thoải mái. Không còn phải ngày ngày để cây đao dưới gối khi ngủ, cũng không cần phả lo lắng lúc ăn cơm lại có tiếng kèn bùng nổ vang bên tai bất chợt.
- Không có ý tiến thủ.
Vương Nhị Mao cười bĩu môi, nhưng bộ dạng thật sự cũng không để ý, cầm túi rượu gạo trên yên ngựa, nhàn nhã tự tại uống.
- Người quý biết đủ, đừng uống hết, để cho ta một ngụm.
Trình Danh Chấn túm lấy túi rượu, uống một ngụm to. Hai huynh đệ năm đó tạo phản chính là để sống sót, hiện giờ, dựa theo cách nói của Đỗ Ba Lạt, đã sống rất nở mặt rồi, đích xác không cần tiếp tục đi liều mạng nữa. “Công danh là lấy trên yên ngựa”, đó là đối với người có chí hướng lớn, bền lòng lớn, còn đối với người như Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao không muốn phát triển nữa, thì sống như hiện giờ đã là lý tưởng, vô cùng thoải mái.
- Muội tử của ta sắp lập gia đình rồi.
Lau miệng, Vương Nhị Mao câu được câu không nhắc.
- Đại muội muội hay là nhị muội muội?
Ném túi rượu cho Vương Phi, Trình Danh Chấn cười hỏi.
- Mẹ nó thời gian trôi thật là mau.
- Đúng vậy, nhoáng cái mà các muội ấy sắp thành gái lỡ thì rồi.
Vương Nhị Mao cười lắc đầu.
- Cùng gả đi, coi như trách nhiệm làm ca ca như ta cũng xong rồi, không lo ngày ngày bị mẹ ta cằn nhằn nữa.
- Chưa xong đâu, ngày nào chưa có chị dâu, thì ngày đó ngươi vẫn bị lải nhải.
Vương Phi nhìn Vương Nhị Mao không có “tiền đồ”, cười ha hả trêu ghẹo.
- Ngươi nằm mơ đi, đừng để ý đến ta, tự lo cho mình đi. Ta nghe nói Tề lão gia mở cửa hàng tơ lụa đã để ý tới ngươi rồi, ngày nào cũng lôi kéo tình cảm với Đỗ lão bá đấy.
Vương Nhị Mao quét mắt với gã, trả lời một cách mỉa mai.
- Đúng rồi Nhị Mao, ngươi thì sao? Lần trước nhạc phụ ta dẫn ngươi đi coi mắt tứ tiểu thư Võ gia, thế nào rồi?
Trình Danh Chấn và Vương Phi đứng chung một chỗ, "Giáp công" Vương Nhị Mao.
- Coi như cũng tạm.
Vương Nhị Mao thở dài, có chút không cam lòng, nhưng là mang theo thái độ mặc cho số phận.
- Ta nghe theo bọn họ, sang năm thì chọn ngày.
- Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng rằng ngươi định đâm vào chỗ nào chứ.
Trình Danh Chấn cười cười, vô cùng cao hứng vì bạn tốt cuối cùng sắp có gia thất.
Việc đã qua, bi thương cũng thế, đau khổ cũng thế, đều đã qua hết. Người sống, chung quy là nhìn về phía trước. Không phải sao? Linh hồn qua đời ở trong loạn thế, ai hy vọng người sống sẽ mãi chìm đắm trong bi thương?
Đó là cuộc sống.
Khi tương lai rốt cuộc có hy vọng, mọi người vốn ban đầu xem nhẹ hồng trần thế tục lúc này đã thay đổi rồi. Nhóm lưu manh vội vàng cưới vợ, các nữ nhân vội vàng gả lang quân. Đã xuất giá rồi, thì ngày ngày trồng rau nuôi gà, thu dọn nhà cửa sạch sẽ, chờ nam nhân của mình cày ruộng bên ngoài về.
Khi mặt trời mọc thì làm việc, lúc mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, đun bếp nấu cơm, sinh con dưỡng cái, từ xưa đến nay, đó chính là cuộc sống đơn giản của những nhân vật nhỏ. Đơn giản đến mức dây thừng trên cánh cung đã dần dần mục nát, đơn giản đến mức tay cầm mạch đao đã mềm mại hơn. Đơn giản đến mức làm cho người ta chỉ muốn đâm đầu vào, không muốn ngửi thấy bất kỳ mùi máu tanh nào nữa.
Đặc biệt đối với những nam nhân lăn lộn trên đầu đao nhiều năm, không thể kháng cự sự hấp dẫn của cuộc sống đơn giản này. Đi trong khói bếp Lâm Phần, Giáng Quận, Trình Danh Chấn thậm chí hoài nghi năm đó sở dĩ Vương Phục Bảo cảm thán chán ghét chiến tranh có phải là vì có tâm cảnh giống mình hiện tại hay không. Chỉ có điều Vương Phục Bảo thân là trung tâm Đậu Gia Quân, nếu nói chán ghét chiến tranh nhất định sẽ rước họa vào thân. Mà mình hiện tại là nhân vật có thực lực nhỏ bé trong hơn bốn mươi Hành quân Tổng quản lớn nhỏ, dù đem ý nghĩ trong lòng gào thét ra ngoài đường cũng sẽ không gây chú ý cho người khác.
Không được coi trọng cũng có chỗ tốt của không được coi trọng. Ít nhất ở giai đôạn trước mắt này, Trình Danh Chấn chấn rất hưởng thụ vai trò nhỏ bé của mình. Lần đầu tiên đốc vận lương thực, cả đi cả về tổng cộng mất hơn nửa tháng, khi hắn đuổi tới tiền tuyến Thái Cốc, quân Đường đã thẳng tới sườn núi Bạch Mã, chiến đấu với Uất Trì Kính Đức kịch liệt mấy ngày rồi, không ngờ làm cho Uất Trì Kính Đức nhượng bộ lui binh.
Lần thứ hai vận chuyển đốc thúc lương thảo, lại hao tốn hơn hai mươi ngày. Trong khoảng thời gian này, quân Đường phát huy binh lực đầy đủ, chuẩn bị nguyên vẹn sở trường đã được áp dụng tại trận suy diễn trên mộc đồ mà các tướng đã nghĩ ra, vừa thi triển, đã đánh cho hai người Uất Trì Kính Đức và Tống Kim Cương đỡ trái hở phải, chỉ có thể đỡ, không thể tấn công lại.
Biểu hiện của Vương Quân Khuếch trên chiến trường cực kỳ hấp dẫn, dẫn dắt mấy ngàn kỵ binh giáp nhẹ năm lần bảy lượt đến phía sau Uất Trì Kính Đức, quấy cho Lưu Vũ Chu quân đại loạn. Lý Kiến Thành tự mình dâng biểu thỉnh công, khen ngợi gã trung dũng, Hoàng đế Đại Đường hạ chỉ, ban thưởng Vương Quân Khuếch tước Khai quốc quận công, tăng thực ấp 800 mẫu.
Ngũ Thiên Tích bởi vì có Tang Hiển Hòa mạnh mẽ đề cử, rất được Lý Kiến Thành coi trọng. Cùng với Hùng Khoát Hải dẫn dắt năm nghìn trọng giáp Trường sóc thủ đảm đương hộ vệ trung quân. Uất Trì Kính Đức vài lần dẫn dắt thiết kỵ xung trận, ý đồ dựa vào vũ dũng của cá nhân để đánh hạ Lý Kiến Thành, đều bị hai người Ngũ Thiên Tích và Hùng Khoát Hải đánh lui. Lý Kiến Thành tri ân đồ báo (* có ơn tất báo), đề cử Ngũ Thiên Tích làm Tả Võ Hầu tướng quân, kiêm Tam phẩm Dũng nghị Tướng quân. Đề cử Hùng Khoát Hải làm Tả Võ Hầu Xa kỵ Tướng quân, kiêm tăng chính Tứ phẩm trung Võ Tướng quân.
Hai đồng nghiệp này cũng đề cử trước mặt Thái Tử, rất nhanh đám người Hàn Cát Sinh, Đoàn Thanh cũng rất nhanh được đề bạt, đều được thăng lên hai cấp. Trong số mọi người, chỉ có Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao, Vương Phi và số ít người là đường làm quan không hề tiến bộ. Mọi người đều cảm thấy vô cùng tiếc cho Trình Danh Chấn, cho rằng nếu như không có hắn ở trước mặt Thái tử điện hạ dùng trận suy diễn trên mộc đồ để khéo léo khuyên can Thái tử, quân Đường căn bản không thể nào đánh đẹp được như vậy. Nhưng hôm nay những người đấu tranh anh đũng đều được nhận phong thưởng, người bày mưu nghĩ kế thì lại bị nhét vào một bên, thật sự là không công bằng.
Trình Danh Chấn cười cười, thấp giọng đáp lại.
- Các ngươi không biết là Thái tử điện hạ cố tình khảo nghiệm ta sao? Phải biết rằng, lương thảo là đảm bảo cho tam quân, ta không được coi trọng ư, vậy sao dám đem bát cơm cho mười vạn đại quân giao cho ta? Mọi người đều có công danh trong người, không thể so với năm đó tại đầm Cự Lộc, cho nên nói năng vẫn phải cẩn thận, đừng làm cái gì không cần thiết.