Nghe vậy, mọi người yên lặng gật đầu. Đều biết rằng lúc này đã không giống trước đây nữa, có mấy lời để mục nát trong bụng, còn ổn thỏa hơn là nói ra. Nhưng khi không có ai chú ý, Ngũ Thiên Tích vẫn kéo Trình Danh Chấn sang một bên, thấp giọng khuyên nhủ:
- Ta cảm thấy Điện hạ vẫn coi trọng ngươi, mấy lần còn nhắc tới ngươi.
- Thật sao?
Trình Danh Chấn cười cười, lộ vẻ không tin.
- Đương nhiên, hôm nay hắn ta còn cùng với Phùng Lập tướng quân nhắc đến ngươi. Nói nhiều tình huống trên chiến trường đều dùng cách ngươi đã thể hiện ở trên mộc đồ đấy. Cho nên đại quân điều chỉnh cực kỳ thuận tay. Một trận, dù là hắn ta ở đây chỉ huy, nhưng trên thực tế đều là dùng mưu hoa của ngươi.
Ngũ Thiên Tích gật mạnh đầu, nói chắc chắn.
- Thái tử điện hạ vẫn coi trọng ta! Ta chỉ có chút bản lĩnh lý luận suông thôi, thật sự tham gia, chưa chắc không luống cuống tay chân!
Trình Danh Chấn lắc đầu, cười khiêm tốn.
- Hay là, ta chuyển đạt giúp ngươi?
Ngũ Thiên Tích thái độ đối phương bình thản, trong lòng vô cùng sốt ruột, liền đề xuất.
- Thôi đi, ngươi còn không hiểu ta sao? Ta đã sớm không muốn đánh trận rồi.
Trình Danh Chấn tiếp tục lắc đầu, thẳng thắn nói với Ngũ Thiên Tích.
- Ta không giống với ngươi. Ngươi nghe thấy tiếng kèn, ánh mắt sẽ tỏa sáng. Ta lại ước gì không nghe được tiếng ấy.
- Bỏ đi.
Nếu Trình Danh Chấn dầu muối không tiến, Ngũ Thiên Tích đành phải từ bỏ. Nhìn sóng mắt bình thản của Trình Danh Chấn, y lại cười nói.
- Ta cũng không quan tâm, thật ra cuộc chiến này cũng đánh không dài, tiền phương so với hậu phương của ngươi, cũng không khác gì nhau.
Nghe vậy, ánh mắt Trình Danh Chấn chợt lóe lên, ngẫm nghĩ một chút, cau mày hỏi:
- Sao lại không đánh nữa, chẳng phải quân ta đang chiếm thượng phong đó sao?
- Đúng vậy, chiếm đủ thượng phong, liên tiếp làm cho Uất Trì Kính Đức bại lui. Lập tức sẽ lui qua sông rồi!
Ngũ Thiên Tích gật gật đầu, cười giải thích.
- Nhưng Thái tử điện hạ cảm thấy, qua sông đuổi giết lời mà nói..., có khả năng mất đi tiên cơ. Cho nên rõ ràng đình quân cho bên sông, treo mà không phát, mỗi ngày khiến Lưu Vũ Chu ngủ không yên!
- Ai ra chủ ý đó, thật quá nham hiểm.
Trình Danh Chấn cười to, là quân Đường cao minh, cũng là Lưu Vũ Chu xui xẻo. Qua sông không bao xa, đó là thành Thái Nguyên, có mấy vạn đại quân vượt qua bờ nam của sông, bất kể quân dân trong thành Thái Nguyên làm gì, trong lòng cũng sẽ không thấy kiên định. Một chiêu này có thể nói là tận dụng chiêu số tinh diệu trước đây của Bùi Tịch.
- Còn không phải là ngươi.
Trong mắt Ngũ Thiên Tích tràn đầy tán thưởng.
- Ngày đó ngươi đang diễn trận ở trên mộc đồ, Động Qua là điểm mấu chốt của song phương địch ta, một khi không qua được ngưỡng này, thế cục sẽ nghịch chuyển. Thái tử điện hạ cảm thấy, nếu không nắm chắc đi qua, đơn giản thấy tốt thì lấy. Cứ đánh vụn vặt mấy trận, cũng làm tiêu hao Lưu Vũ Chu.
- Ừ.
Trình Danh Chấn gật đầu lần nữa, trong lòng có vài phần đắc ý, cũng mơ hồ dâng lên vài phần tiếc nuối. Hắn không nghĩ tới Lý Kiến Thành lại coi trọng lời khuyên ngăn của hắn như thế. Đối với Bùi Tịch, hắn rốt cục có thể ăn nói với Bùi Tịch rồi. Có phải bản thân hắn bởi vì quá tin tưởng lời Bùi Tịch nói, bởi vậy mới nảy sinh ấn tượng không hay với Lý Kiến Thành đấy chứ? Hắn không rõ ràng lắm, chẳng qua cảm thấy mình nếu bỏ lỡ gì đó, sau này chưa chắc đã nắm giữ được gì nữa.
Đang vào lúc mê man, lại nghe Ngũ Thiên Tích tiếp tục nói:
- Không riêng gì Thái Tử, giống như triều đình cũng không muốn tiếp tục đánh nữa. Mấy ngày nay, Vương Quân Khuếch sắp bị điều động đến nơi khác rồi. Ta phỏng chừng, lão Hùng khả năng cũng nằm trong danh sách điều động.
- Vậy muốn khai chiến với ai?
Trình Danh Chấn sửng sốt, hỏi. Điều động quân sự quy mô lớn như vậy, không thể nào là vì để cho sĩ tốt đi nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Có thể triều đình tạm thời buông tha Lưu Vũ Chu, chỉ có thể là đã gặp được một kẻ thù có uy hiếp lớn hơn Lưu Vũ Chu.
- Ta tìm ngươi cũng là vì chuyện này.
Ngũ Thiên Tích nhìn mọi nơi, hạ giọng nói:
- Ta từ chỗ lão Vương Khuê mơ hồ nghe được hình như lúc này là muốn đối phó Vũ Văn Hóa Cập. Tiểu tử kia bị Lý Mật liên thủ với Đỗ Phục Uy phá huỷ rồi, vẫn chạy trốn tới Hà Bắc. Đậu Kiến Đức đã lãnh binh tiếp đón. Nếu Đại Đường tự nhận là kế thừa cơ nghiệp của Đại Tùy, đương nhiên cũng phải lấy danh nghĩa báo thù cho Dương Quảng để đi đánh. Ngươi cần chuẩn bị đi, không chừng ngày nào đó triều đình sẽ sử dụng ngươi!
- Đánh Vũ Văn Hóa Cập ——
Trình Danh Chấn lui về phía sau nửa bước, lưng dựa vào vách tường. Tin tức này với hắn mà nói rất đúng lúc rồi, khiến hắn cũng không biết cảm tạ Ngũ Thiên Tích như nào cho thỏa đáng.
Vũ Văn Hóa Cập bị Ngõa Cương Quân đánh bại, lẻn tới Hà Bắc. Các lộ hào kiệt tự nhiên sẽ giương cờ hiệu báo thù cho Hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng hợp nhau tấn công. Tuy rằng từ bản chất đã nói, nhóm hào kiệt cũng giống như Vũ Văn Hóa Cập, đều là phản tặc của triều đình Đại Tùy, nhưng giẫm vào vũng bùn Vũ Văn Hóa Cập, để hắn ta gánh tất cả tội nghiệt, sẽ gột rửa sạch sẽ tội danh của mọi người.
Lại làm ăn không mất vốn này, Ngõa Cương Quân tự nhiên cũng không chịu thua kém.. Lạc Dương Vương Thế Sung nói vậy cũng sẽ nóng lòng muốn thử. Đậu Kiến Đức thân là chủ của nam bộ Hà Bắc, đương nhiên càng không cho phép Vũ Văn Hóa Cập tiêu dao ở trước cửa nhà mình, chắc chắn sẽ thừa dịp tiêu diệt. Đối với Đại Đường đã nắm một nửa Trung Nguyên, lần này xuất binh thảo phạt Vũ Văn Hóa Cập, chẳng những có thể tiếp tục củng cố “Tùy tắc Đường thừa”, cũng nhân cơ hội tìm hiểu hư thật của Hà Bắc. Làm tốt việc này, thậm chí còn có thể ôm cây đánh con thỏ, nhân cơ hội thu thập Đậu Kiến Đức.
Loại việc mua bán một gấp đôi này, triều đình Đại Đường sao có thể buông tha. Cho nên tạm thời ngừng tấn công Lưu Vũ Chu quân, điều động một bộ phận binh mã đẩy mạnh về phía đông là điều đương nhiên. Mà làm một quân cờ trước đó bố trí để đối phó Đậu Kiến Đức, lần này Minh Châu Doanh chắn chắn sẽ tham dự rồi.
Suy nghĩ hiểu trong đó khiến Trình Danh Chấn bất đắc dĩ cười cười, chắp tay nói từ biệt với Ngũ Thiên Tích. Hắn không biết mình may mắn có cơ hội đòi lại nợ máu với Đậu Kiến Đức, hay là ảo não vì vài ngày tiêu dao đã vội vàng chấm dứt. Vừa rời khỏi đầm Cự Lộc một thời gian, trong lòng hắn vẫn còn tràn đầy căm hận Đậu Kiến Đức, nhưng hiện tại, theo thời gian trôi qua, nỗi hận thù không đợi trời chung này đã yếu dần đi. Yếu đến nỗi hắn không đề nổi tinh thần của mình để thay đổi lấy sư an bình trước mắt.
Đích xác, Đậu Kiến Đức giết ca ca kết nghĩa của hắn là Vương Phục Bảo, chiếm thành Bình Ân mà hắn khổ công xây dựng nhiều năm. Nhưng trong loạn thế, loại việc này hết sức bình thường. Chỉ cần ngươi thực lực không đủ, khó tránh khỏi bị người ta đuổi giết, bị người ta đoạt lấy. Bất kể là Đậu Kiến Đức hay là Trương Kim Xưng, vì lớn mạnh tự thân, kết quả là đều phải đánh ba huyện Bình Ân.
Đó là một quãng thời gian an bình nhất mà hắn khó có được, nhưng ghi nhớ trong lòng hắn, không phải thù hận, mà là những lời nói của hai người Trương Kim Xưng và Đậu Kiến Đức. Hai người này đều là một thế hệ hào kiệt, Trương Kim Xưng từng thề giết hết tham quan ác bá trong thiên hạ, Đậu Kiến Đức từng thề san bằng bất công trong thiên hạ, nhưng đến cuối cùng, bọn họ lại trở thành ác bá lớn nhất tại vùng nam bộ Hà Bắc, tạo nên sự không công bằng nhất tại nam bộ Hà Bắc. Vì sao lại đi tới kết cục đó? Vì sao lúc nói thì dõng dạc, khi làm thì hoàn toàn ngược lại? Là Trương Kim Xưng và Đậu Kiến Đức ác ý lừa gạt đoàn người, hay là bọn họ đã quên đi chí hướng ban đầu? Đáp án hiển nhiên không đơn giản như vây. Trong tối tăm, dường như có một đôi tay đẩy bọn hắn đi theo hướng khác, chỉ cần đi được mấy bước, là không thể quay đầu lại được.
Hướng đi của triều đình Đại Đường ngày sau sẽ như thế nào? Có thành lập nên một quốc gia giống như hai người Trương Kim Xưng, Đậu Kiến Đức, dần dần ngược lại lời thề không? Đối với điều này, Trình Danh Chấn cũng không dám chắc. Nhưng trải qua công việc bề bộn như vậy, hắn tỉnh táo nhận thức được, có lẽ lão đại nhân Bùi Tịch nói có lý. Ngươi hy vọng triều đình đi hướng nào, chỉ có tham dự vào, mới có thể dùng ý nghĩ của mình để ảnh hưởng nó.
Nhưng Trình Danh Chấn cố chấp cho rằng, hết thảy điều kiện tiên quyết này là ngươi phải sống, sống mới phát huy được ảnh hưởng. Không thể dễ dàng vì câu nói hùng hồn của người nào đó, hoặc là thù hận với ai đó mà hy sinh vô ích. Đã trải qua bao chuyện, rốt cuộc hắn đã hiểu rõ một đạo lý, dù là ai, mệnh của ai cũng không ti tiện so với người khác, và cột vận mệnh mình vào người đó, hoặc là đáp lên chiến xa của phái hệ nào đó, không bằng làm con đường thực tế, tự mình nắm chắc vận mệnh của mình, tự mình cố gắng theo đuổi lý tưởng của mình.
Có lẽ trong mắt một số trí giả, ý nghĩ của hắn rất bướng bỉnh, rất ảo vọng, nhưng đi mười bước hay là đi trăm bước, là tự do và vui vẻ của mình, không quan hệ với người khác.