Trình Tiểu Cửu can ngăn ta, chắc hẳn là có lý do! Mặc dù không rõ lý do trong đó là gì, nhưng về phương diện quân sự, Lâm Đức Ân vẫn tình nguyện tin tưởng vào sự phán đoán của Trình Tiểu Cửu. Nhưng trước mắt lòng dân không thể xem nhẹ, Huyện lệnh đại nhân trầm tư một lát, bèn chắp tay nói với bách tính:
- Đã như vậy thì mọi người hãy đợi lệnh của ta! Mang theo những vũ khí có trong tay đứng tại đây giám sát chiến trận. Một lát nữa nhìn thấy có tên khốn nào dưới trướng của ta nhảy xuống dưới thì cứ dùng gậy mà đánh chết hắn!
- Vâng! Bọn tiểu nhân xin tuân lệnh!
Bách tính vừa cảm động vừa thán phục, giơ cao binh khí trong tay lớn tiếng trả lời.
Lâm Huyện lệnh ngẩng đầu nhìn tứ phía, phát hiện ra Quách bộ đầu đang từ một đoàn người khác vội vàng chạy đến, bèn hướng về phía của đối phương vẫy vẫy tay, sắp xếp cho hắn một nhiệm vụ:
- Quách bộ đầu, những tráng sĩ này ta giao cho ngươi thống lĩnh. Coi như là một cánh quân giám sát chiến trận của bổn huyện và cũng là đội quân tinh nhuệ cuối cùng, luôn luôn trong trạng thái chuẩn bị lên thành chi viện!
- Thuộc hạ tuân mệnh - - - - - - - !
Bộ đầu Quách Tiến kéo dài giọng trả lời.
- Giả bộ đầu, ngươi thống lĩnh một lữ quân Hương dũng đi tuần thị tứ phía, phát hiện ra kẻ nào thừa cơ làm điều phi pháp, giết ngay tại chỗ. Phát hiện ra kẻ nào có âm mưu phối hợp với Trương Kim Xưng làm nội gián, giết ngay tại chỗ. Phát hiện ra đám đông tập trung làm loạn tấn công thành, giết tại chỗ, quyết không mềm lòng!
Lâm đại nhân lại lựa chọn ra một tên quan bộ đầu mà mình tin tưởng, lớn tiếng ra lệnh.
Vừa mới chứng kiến một Lâm Huyện lệnh yêu dân như con, thoắt một cái lại nghe thấy một tràng chữ “giết”, nhân dân bị làm cho sợ hãi run lẩy bẩy. Nhưng trong những thời điểm quan trọng như thế này, chẳng có ai cho rằng Huyện lệnh đại nhân tàn nhẫn! Trương Kim Xưng nếu quả thật tấn công vào trong thành thì không biết có bao nhiều người sẽ bị mất mạng. Giết chết những kẻ không biết an phận, để bảo vệ sự bình yên cho nhiều người hơn nữa! Nghĩ thông được chuyện này, tiếng reo hò cổ vũ lại giấy lên từ tứ phía, tiếng sau lớn hơn, hưng phấn hơn tiếng trước.
Giả bộ đầu dùng ánh mắt nhanh chóng ra hiệu với Quách bộ đầu một lát, lớn tiếng nhận lệnh thống lĩnh quân lính. Ban nãy hai người bọn họ đã thu xếp hành lý chuẩn bị chạy đến thôn quê lánh nạn, trước khi rời khỏi nhà, bỗng nghe thấy tiếng cổ vũ vang dội. Hai người bọn chúng mới vội vàng gọi bọn đồ đệ đi thám thính tình hình, được biết đích thân Huyện lệnh đại nhân nổi máu anh hùng muốn đối chọi đến cùng với Trương Kim Xưng. Căn cứ theo những hiểu biết của bọn chúng về cấp trên, thì hai tên bộ đầu bọn chúng đã rút ra được một kết luận rằng tình hình không thảm hại đến nỗi buộc phải từ bỏ nhà cửa sự nghiệp, nên mới nhanh chóng đem theo lũ đồ đệ chạy đến Nam thành, vừa hay lại được nhận cái nhiệm vụ vừa an toàn lại vừa dễ dàng có được uy tín như thế này.
Sắp xếp nhiệm vụ cho hai tên tâm phúc xong xuôi, Lâm Huyện lệnh tiếp tục nhìn về phía Trình Tiểu Cửu, nhận thấy sĩ khí trong hắn không giảm, cười nói nhỏ:
- Trình Giáo đầu, vết thương của người có nghiêm trọng không? Nếu như không cầm cự được nữa thì đừng quá miễn cưỡng, quân giặc chắc hẳn không công kích thành, ngươi có thể về đắp thuốc được rồi!
- Tạ, tạ ơn đại nhân quan tâm!
Trình Tiểu Cửu hơi sững người một lát, sau đó lại vô cùng cảm kích trả lời,
- Vết thương của tiểu nhân không có gì đáng lo ngại, xin nguyện cùng với đại nhân giết giặc!
- Vậy thì tốt quá! Bổn huyện lệnh cho ngươi làm Trường sử hành quân của toán quân Hương dũng. Ngươi có thể không lo ngại gì mà đề xuất tất cả nhưng mưu lược kế hoạch, chỉ cần hợp lý thì bổn huyện nhất định sẽ thu nạp!
- Trình mỗ quyết không dám phụ sự tin tưởng của đại nhân!
Trong ánh mắt phức tạp bởi sự ngưỡng mộ và ghen tị, Trình Tiểu Cửu cúi người hành lễ. Hắn nhận thấy dường như sự quan tâm và ngưỡng mộ của Lâm Huyện lệnh đối với hắn đã quay trở lại, hình như còn nhiều hơn trước vài phần. Nhưng hiện tại cái tình cảm đó lại khiến cho hắn cảm thấy trong lòng nặng trĩu, không còn cái cảm giác cảm động hết sức đơn giản thuần khiết như những ngày trước.
Chức trách của Trường sử hành quân là trợ giúp Chủ soái mưu lược quân vụ, và dưới sự cho phép của Chủ soái có quyền điều động bất cứ một toán quân nào trong ba toán quân Hương dũng. Cái chức quan lâm thời này của Trình Tiểu Cửu có phần thực dụng hơn rất nhiều hai chức quan trước kia của hắn: Tổng giáo đầu huấn luyện binh sĩ và Lữ soái Lữ đoàn Thiên Xu, và đồng thời chức quan này cũng an toàn hơn trước rất nhiều. Nói một cách khác, hiện tại ngoại trừ Huyện lệnh đại nhân ra hắn có thể chỉ huy bất cứ người lên trên thành đánh nhau với quân giặc. Còn bản thân mình thì chỉ cần ngồi một chỗ ở phía sau phe phẩy quạt lông, vạch ra chiến lược. Nếu như chiến sự bất lợi, hắn thậm chí có thể cùng với Huyện lệnh đại nhân rút lui trước, mà không cần phải đứng chặn trước lan can chắn để đoạn hậu cho đồng liêu và đồng đội.
Nhưng Trình Tiểu Cửu lại không dám đứng phía sau chỉ tay điều khiển. Hắn hiểu rất rõ ràng những thứ mà hắn có trước mắt là thù lao do hắn dùng máu đổi lấy trong trận đánh nhau với Trương Lượng và công lao hiến kế cho Huyện lệnh đại nhân. Mặt khác để báo đáp lại cái ân tình này, hắn chỉ còn cách phải nỗ lực hơn nữa. Chỉ có nỗ lực mới có thể chứng minh được rằng bản thân hắn xứng đáng với những ân điển đó, có như vậy hắn mới có thể tiếp tục có một chỗ trong Nha huyện. Chỉ cần có một chỗ đứng trong Nha huyện thì hắn mới có thể tiếp tục nhận được bổng lộc, mỗi tháng năm đấu gạo, ba xâu tiền. Chỉ có duy trì chế độ đãi ngộ đó thì hắn mới có hy vọng hiện thực mọi ước mơ của mình!
Miễn cưỡng kìm chế những bất an trong lòng và nín nhịn cơn đau xé ruột của vết thương, hắn trèo lên đống đổ nát phía Nam thành để tìm hiểu tình hình quân địch. Trong cái khoảnh khắc hướng ánh nhìn ra phía ngoài thành, trong lòng hắn ngay lập tức chột dạ một cái, tất cả nhưng tâm tưởng thừa thãi đều nhanh chóng tan biến mất.
Cuối cùng thì Tiểu Cửu cũng đã hiểu vì sao mà Tưởng Bách Linh lại bị dọa cho sợ hãi đến hồn phiêu phách lạc như vậy. Chỉ khi đứng trên vị trí tương ứng mới có thể cảm nhận được sự khủng hoảng tương tự. Trong màn đêm tối mịt mù của khoảng đất mênh mông hoang dã, cũng chẳng biết là có bao nhiêu quân giặc tiến đến, nườm nượp những đèn đuốc khiến tập trung lại phía ngoài thành, tạo thành một khoảng hồ rộng lớn sáng trưng. Hơn nữa những đội quân mang theo đuốc lửa đó lại đang không ngừng tiến đến, khiến cho cái “hồ lửa” đó ngày càng rộng lớn, và cũng ngày càng ồn ào hơn.
- Trình đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào, xin đợi lệnh của ngài!
Tưởng Bách Linh thấp thỏm không yên, cười nói tiến lên phía trước, nhỏ giọng cầu cứu Trường sử đại nhân.
- Huynh có nhìn thấy rõ không, bên ngoài kia rút cuộc là có bao nhiêu quân giặc?
Trình Tiểu Cửu chau mày, hỏi một câu mà không hy vọng đối phương sẽ có câu trả lời.
- Cái này, cái này…
Tưởng Bách Linh cứng họng, khom người lui xuống dưới. Bắt đầu từ hơn một canh giờ trước quân giặc đã bắt đầu tập kết bên phía ngoài thành, cho đến nay vẫn chưa kết thúc. Rút cuộc là có bao nhiêu người, làm sao có thể đếm cho rõ ràng được cơ chứ? Nhưng y không dám thật thà trả lời câu hỏi của Trường sử đại nhân, cậu thiếu niên này trong mắt Huyện lệnh đại nhân vô cùng được ưa thích, lỡ chẳng may đắc tội với hắn chỉ e lần tới bị ăn đòn không chỉ còn là lòng bàn chân nữa đâu.
Cũng may là Trình Tiểu Cửu không thật lòng muốn làm khó y. Hỏi đoạn bèn bắt đầu nhìn ra phía ngoài thành mà sững người. Chẳng ai có thể đếm được bên ngoài thành rút cuộc có bao nhiêu quân giặc. Một vạn? Hai vạn? Hay có thể là nhiều hơn nữa. Nhưng dù gì thì cũng nhiều hơn binh lính cố thủ thành rất nhiều, phải nhiều hơn gấp mười lần. Tiếp theo đó, Trình Tiểu Cửu cảm thấy vô cùng kính phục khả năng khống chế của Tưởng Bách Linh đối với thuộc hạ. Hơn một trăm quân lính dưới trướng của y, đại bộ phận đều đứng cố thủ sau lan can chắn thành. Tuy rằng nét mặt của họ trắng bệch vì sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng nắm chặt thanh giáo trong tay.
- Huynh làm rất tốt!
Một hồi sau, Trình Tiểu Cửu nhìn Tưởng Bách Linh một cái, nhỏ giọng khen ngợi.
Tưởng Lữ soái không thể ngờ Trình Tiểu Cửu lại khen ngợi mình, bèn kinh hãi lùi vài bước.
- Trường sử đại nhân, bì chức đã cố gắng hết sức mình rồi!
Y lớn tiếng giải thích, ánh mắt tràn ngập sự bất an và cầu cứu.vã thề thốt đảm bảo.