Ánh mắt đó vô cùng quen thuộc với Trình Tiểu Cửu, có nhiều lúc hắn biết rằng tâm trạng của mình và Tưởng Bách Linh hoàn toàn giống nhau. Khẽ thở dài một tiếng, vị Trường sử đại nhân trẻ tuổi này cười nói:
- Huynh làm rất tốt, nếu như không phải là huynh thì e là quân giặc đã tràn vào trong thành rồi. Huynh cũng biết đó nếu vậy thì hậu quả sẽ ra sao.
- Trường sử đại nhân! Đa tạ Trường sử đại nhân!
Tưởng Bách Linh mắt đỏ hoe, giọng nói khản đặc trả lời.
- Đừng có lằng nhằng như vậy, hãy để cho huynh đệ thả lỏng một chút! Kẻ địch…
Trình Tiểu Cửu tiếp tục an ủi, nhưng tiếng nói của hắn lại bị một trận cười làm át hẳn đi. Vài đội quân giặc đốt đuốc huênh hoang đi qua đi lại bên ngoài lan can chắn thành, với khoảng cách gần như vậy, binh lính bên ta thậm chí còn có thể nhìn rõ mặt của bọn chúng.
Bọn chúng đều là những thằng nhóc tầm tuổi bọn họ, trong tiếng cười của chúng tràn ngập sự hưng phấn và mong chờ. Đích thực là bọn chúng đang cười, cười một cách ngạo nghễ, dường như trong mắt bọn chúng không hề tồn tại những quân lính đang đứng phía sau lan can chắn thành. Thậm chí ngay cả trận chém giết và chết chóc sắp tới đây cũng chỉ là một phần trong thú tiêu khiển của bọn chúng. Màn đêm tối dày đặc và nặng nề quá phải không? Màu sắc của ánh lửa thật ấm áp có phải vậy không? Nhìn thấy máu của kẻ địch đang tuôn trào trước mắt mình, nhìn thấy máy của mình dường như đang nhuộn đỏ bầu trời tựa như đuốc lửa, tất cả những điều đó đều rất khoái trá phải vậy không? Những điều bất công trên thế gian này có rất nhiều, chính vì thế mà hủy diệt sự công bằng cũng chẳng có gì phải hối tiếc cả phải vậy không?
Tiếng cười của lũ đạo tặc khiến cho Trình Tiểu Cửu cảm thấy rợn người, quay đầu trở lại đi lang thang nửa vòng, đột nhiên giành lấy cung tên của một tên lính đang vội vàng chạy tới, căng dây lên tên, nhằm theo hướng phát ra âm thanh huyên náo mà bắn. “Phực!” Sống mũi tên làm bằng thanh trúc đã được quết qua một ít dầu lửa, lao vun vút đi cùng với một vệt sáng lóa.
- A!
Lũ giặc không có sự phòng bị gì hết, đột nhiên bị bắn tên, hoảng hốt sợ hãi. Vội vàng vứt bỏ những bó đuốc đang cầm trên tay, nhanh chóng chạy ra xa.
- Bắn, dùng cung tên mà đối phó với bọn chúng!
Đổng Chủ bộ vừa mới vội vàng chạy tới đầu thành, cố gắng tìm cách thể hiện bản lĩnh trước mặt Huyện lệnh đại nhân. Gã nhanh chóng biến việc bắn tên mang tính chất thám thính của Trình Tiểu Cửu trở thành một cuộc phản kích quy mô lớn. Cùng với sự có mặt của gã còn xuất hiện thêm hơn một trăm tay lính bắn cung, đồng thời cũng lập tức căng dây cung lên tên chuẩn bị bắn. Thoáng một cái đã khiến cho mười mấy những đốm lửa cách thành gần nhất đắm chìm trong trận mưa tên.
- A- - - - ! A- - - - - - - - - - !
- Ôi mẹ ơi- - - - - - - - - - !
Trong màn đêm tăm tối có rất nhiều người đang gào thét thảm thiết. Những bó đuốc rơi xuống đất bùng cháy khói lửa mịt mù, khiến cho mỗi người lính Hương dũng đều ngửi thấy một mùi khói cháy khét.
- Tiếp tục bắn!
Đột kích có hiệu quả, Đổng Chủ bộ mừng rỡ khôn xiết. Lại tiếp tục một loạt tên bắn lên không trung, mang theo tiếng gió rít hướng ra phía những ngọn đuốc bên ngoài thành. Lũ đạo tặc không có sự phòng bị gì hết đột nhiên bị bắn tên khiến đầu óc quay cuồng, lập tức nhanh chóng bỏ chạy, tiến về phía màn đêm dày đặc để lẩn trốn. Cùng lúc đó, “dòng lửa cháy” sáng rừng rực phía ngoài thành cũng bị kích động dậy sóng. Bọn chúng hò hét tiến đến phía Nam thành nơi khiếm khuyết của thành Huyện Quán Đào.
Đội quân tiến công của hai bên đều không thể dự đoán được thời gian, đột nhiên tiến hành công kích bằng một cách thức mà cả hai bên đều không thể biết trước được. Đương nhiên, bất cứ bên nào cũng đều không thể tính đến chuyện kết cấu. Tiếng hò hét và tiếng kêu gào chết chóc thấu tận trời xanh, khiến cho người ta cảm nhận rõ hơn bản thân mình thật là yếu ớt bé nhỏ. Đứng đằng sau lan can chắn, Trình Tiểu Cửu hối hận đến nỗi muốn tát một cái thật mạnh vào mặt mình. Nếu sớm biết cái mũi tên của mình sẽ dẫn đến cái hậu quả như thế này, hắn chắc chắn sẽ không manh động như vậy. Nhưng tất cả đều đã quá muộn rồi, rất nhanh bèn xuất hiện một vài mũi tên rơi bên cạnh hắn, một vài giọt máu bắn ra làm đỏ cả mắt của hắn.
Những lính Hương dũng bị thương lập tức được đưa xuống dưới để chữa trị, ngoài ra ngay lập tức cũng có những lính Hương dũng khác thay thế vị trí của người bị thương. Những người lính mới đứng lên cũng cúi xuống đất nhặt cung tên mà người bị thương vừa để lại một cách hết sức bản năng, tiếp theo đó là căng dây lên tên, cố gắng bắn ra phía ngoài thành. Những mũi tên bên trên và bên dưới thành bay loạn xạ, nhưng không gây thương tích quá lớn cho hai bên. Bộ hạ của Trương Kim Xưng không được trang bị đầy đủ cung tên, giữa các cung thủ lại không có sự phối hợp hài hòa. Những cung thủ trên thành nắm được ưu thế cục bộ về số lượng, nhưng khi bắn tên thì đại đa số đều bắn trượt ra ngoài, thi thoảng mới trúng được một hai mũi tên, nhưng cũng chỉ đủ khiến cho đối phương bị thương, cơ bản không thể ngay tức khắc lấy đi mạng sống của chúng.
Thời gian bắn cung chỉ kéo dài có nửa tuần hương, hai bên công thủ lập tức tiến tới giai đoạn tương giao giữa hai tốp đoản binh. Chỗ khiếm khuyết ở phía Nam thành đã từng được Đổng Chủ bộ đem quân lính đến dùng xẻng sắt để sửa chữa, nhưng cùng sự chênh lệch giữa mặt đất đã không thể nào cản bước được lũ giặc tấn công thành. Mấy chục tráng sĩ, quần áo rách tươm cố gắng chống cự, hai chân đột nhiên dùng lực, cả người thoắt một cái nhảy vọt ra khỏi từ màn đêm nặng trĩu phía đống đổ nát dưới chân thành, nhằm thẳng hướng chiếc lan can chắn rách nát.
Những người lính Hương dũng trước giờ đâu có tự tay giết người, gặp phải tình cảnh như vậy tay chân luống cuống, những người cầm cung tên vội vàng bắn ra cái mũi tên cuối cùng, rồi vội vàng rút lui. Những người lính tay cầm giáo mác bị làm cho sợ đến nỗi hồn siêu phách lạc, hai bờ vai run rẩy, không dám đâm thẳng mũi giáo về phía trước. Bọn thuộc hạ của Trương Kim Xưng chẳng thèm quan tâm đến điều này, nắm lấy cơ hội, vung đao đâm chém những người đứng phía sau lan can chắn.
- Á!
Máu bắn tung tóe, hơn hai mươi người lính Hương dũng không kịp chạy trốn đã bị đâm chết ngã gục sau rào chắn.
- Ông mày quyết sống mái một phen với chúng mày!
Nhìn thấy các anh em huynh đệ dưới trướng bị bọn giặc đâm chết, Lữ soái Tưởng Bách Linh cảm thấy nóng máu, xách cây giáo lên hướng ra phía quân địch đâm một cách vô thức. Đầu mũi giáo cảm nhận thấy một sự vật gì đó mềm và nặng trịch, y nhìn thấy tên giặc đối diện cúi khom người ôm lấy bụng, cặp mắt của hắn ta toát lên vẻ tuyệt vọng và hoảng sợ.
- Là do ngươi, do ngươi động thủ trước!
Tưởng Bách Linh gào khóc giải thích, dùng sức lực của toàn thân rút thanh giáo ra, toàn thân y nhuốm một màu máu đỏ. Mắt đỏ sọc giương lên trừng trừng, y lại tiếp tục đâm một tên đạo tặc khác. Cánh tay lại cảm nhận thấy một sự vật gì đó mềm và nặng trịch, tên địch vừa mới xông lên đã bị đâm một nhát, miệng phun ra một vũng máu đỏ, ngẩng mặt lên trời mà ngã xuống.
Tên địch thứ ba dùng đao để phá lan can chắn bằng gỗ, Tưởng Bách Linh cầm giáo lên định đâm hắn, nhưng đã bị tên đạo tặc đó dùng đao chặt đứt mũi giáo. Tưởng Bách Linh thu lại một nửa ngọn giáo bị chặt đứt, tay chân lóng ngóng không biết làm gì. Đang trong lúc hoảng loạn, bên tay nghe thấy rõ một tiếng nói thân quen đang ra lệnh:
- Đâm thẳng lên phía trước!
Dựa vào những thói quen của mười mấy ngày luyện tập vừa rồi, Tưởng Bách Linh dựng thanh giáo lên, dùng lực đâm vào phía quân địch. Cây sáp ong được vót nhọn đầu nhanh chóng vẽ thành một đường vòng cung đâm chúng quân địch. Tên giặc bị đâm trúng đau đớn gào thét lên vài tiếng rồi ngã xuống bên đống đổ nát dưới chân thành