- Cầm giáo, đâm thẳng về phía trước!
Lại là tiếng nói thân quen đang ra mệnh lệnh. Tưởng Bách Linh lại một lần nữa cầm lấy cây sáp ong đã bị chém mất một nửa, đâm trúng tên địch gần nhất. Tên đạo tặc đen đủi bị y đâm trúng ngã sụp xuống đất, ôm lấy bụng mà kêu khóc thảm thiết. Những đồng đội bên cạnh nhanh chóng chạy đến đâm thêm một nhát, tiếng kêu khóc lập tức im bặt.
- Cầm giáo, đâm thẳng về phía trước!
- Thu giáo, lùi về phía sau!
- Tiến lên trước nửa bước, đâm!
- Ngang giáo, tiến lên phía trước!
Mệnh lệnh liên tục được truyền đến, có một chút run rẩy nhưng dứt khoát. Những quân lính Hương dũng chấp hành theo mệnh lệnh như những chiếc máy. Những thanh giáo màu hồng nhanh chóng chuyển thành màu đỏ sẫm rồi dần dần chuyển thành màu đen, đen sẫm, sau đó lại tiếp tục bị nhuốm thêm màu máu đỏ tươi.
Bọn lính bị công kích nhanh chóng rút lui, đuốc lửa vũ khí vứt đầy dưới chân thành. Mệnh lệnh đanh như thép phía sau lưng lập tức dừng lại, những người lính Hương dũng đã lấy lại được thần hồn, cầm lấy thanh giáo mơ màng như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, bọn họ đâm lia lịa vào những thi thể nằm ngổn ngang dưới chân thành.
- Mày chết đi đồ khốn kiếp!
- Đồ giặc cướp đáng chết!
Bọn họ vừa đâm vừa gào thét, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể khiến cho những mặc cảm tội lỗi của bản thân được bộc phát ra ngoài, chỉ có làm như vậy mới có thể thoát khỏi những khủng hoảng trong lòng.
- Toàn quân thu giáo!
Tiếng nói quen thuộc ấy lập tức lại vang lên phía sau lưng, át đi tiếng kêu khóc của mọi tiếng. Những người lính Hương dũng thở dài một tiếng, dựng thanh giáo trong tay mình một cách bản năng, đứng thẳng người.
- Lui về phía sau ba bước! Bước !
Những người lính Hương dũng bắt nhịp theo những động tác đã được huấn luyện, rời khỏi rào chắn, nhanh chóng tiến vào chỗ khuất trong đống đổ nát phía chân thành.
- Đội chính các đội, chỉnh đốn hàng ngũ, thống kê số lượng tử vong và thương tật!
Trình Tiểu Cửu vuốt mạnh mồ hôi trên mặt, lớn tiếng ra lệnh.
Đó đã từng là khuôn mặt non nớt thêm một chút mô hồ, vậy mà chớp mắt một cái đã nhuốm màu máu, trở nên tàn nhẫn và kiên cường.
Sự tổn thất sau trận chiến đã nhanh chóng được thống kê, trong trận giao tranh vừa rồi đã có 2.5 lữ đoàn tham chiến. Chết trận có ba mươi người, bị thương mười bảy người. Cộng thêm trong lúc ngăn chặn bọn giặc cướp có ý định vượt qua rào chắn để vào thành, vì binh khí quá ngắn và thô sơ nên bị đã có bốn mươi chín người bị đâm chết, số người bị thương rút lui thì không thống kê được số lượng.
Căn cứ vào số lượng thương vong giữa địch và ta, so sánh nhận xét một cách đơn giản thì nhận thấy kết quả chiến đấu của đội quân Hương dũng cũng khá là xuất sắc. Bởi vì bọn họ chỉ có một nghìn người, còn số lượng của quân địch thì nhiều vô kể! Con số rõ ràng rành mạch như vậy khiến cho bất cứ một người nào đó cũng không thể nào lạc quan cho được, bao gồm cả Trình Tiểu Cửu, người thủ lĩnh đang cố tỏ ra vẻ điềm tĩnh để trấn an mọi người. Nhưng hắn chẳng còn bất cứ một biện pháp nào để xoay chuyển cục diện bị động như thế này, chỉ còn cố gắng hết sức tìm ra những ưu điểm của quân ta để cổ vũ tinh thần quân lính.
- Bọn chúng không có cung nỏ, cũng không có chùy sắt để công thành và thang leo phá thành!
Chỉ tay hướng xa xa nơi đang có ngọn lửa bập bùng cháy, Trình Tiểu Cửu lớn tiếng nói. Ba thứ vũ khí mà hắn đề cập đến đều là những vũ khí công thành lợi hại đã được ghi chép trong binh pháp. Nếu quân giặc không được trang bị những vũ khí đó, thì thành huyện Quán Đào này sẽ cầm cự được thêm một thời gian dài nữa. Nhưng tiếc là những người lính Hương dũng này chẳng có một chút khái niệm nào về cung nỏ hay thang công thành, bọn họ chỉ biết quỳ xuống chân thành khóc than những đồng đội đã hy sinh. Những người lực điền thật thà chân chất đó lúc này mới biết lo lắng, sợ hãi, cuối cùng họ mới hiểu ra rằng hóa ra suất quân lương ba đấu gạo đó không dễ dàng gì mà nuốt trôi vào trong bụng được.
- Khóc cái gì? Quân địch chẳng phải là bị đánh lui rồi hay sao? Bọn chúng ngay đến cả áo giáp cũng chẳng được mặc, cơ bản là không đánh thắng nổi chúng ta!
Đổng Chủ bộ ôm lấy cổ họng, lớn tiếng gào thét. Đây cũng là một thông tin khác khiến cho người ta cảm thấy được an ủi. Trình độ luyện tập quân sự và trang bị vũ khí của lũ giặc cướp đó cũng thấp kém và tồi tệ như của đội quan Hương dũng. Những mũi tên và cung tên làm bằng trúc của quân ta không thể nào xuyên thủng được da của một con lợn với tầm bắn ngoài năm mươi bước, vậy mà cũng có thể khiến cho bọn giặc cướp khốn đốn. Trong số những xác chết nằm bên ngoài rào chắn kia, có đến mười mấy cái xác là do bị mũi tên bắn trúng, sau đó do hoảng loạn mà không còn cách nào đối phó được nữa nên mới bị quân ta đâm chết.
Những người lính Hương dũng vẫn tiếp tục khóc lóc, nhưng trong tay vẫn không chịu buông thanh giáo đã bị nhuốm máu trơn nhớp nháp.
- Bọn họ đã không còn là một đám lực điền nữa rồi!
Trong đầu Trình Tiểu Cửu thoáng một suy nghĩ như vậy, đột nhiên hắn nhớ lại những điều mà cha hắn đã nói năm xưa: Chỉ có những người lính được nhìn thấy máu đổ mới là những người lính thật sự. Quan sát kỹ càng một lần nữa, một người tỉ mỉ như Trình Tiểu Cửu đã nhanh chóng phát hiện ra một khí chất khác toát ra từ những người lính Hương dũng. Đó chính là sát khí thoát ẩn thoát hiện trong họ, tựa như một thanh đao có sự khác biệt giữa lúc trước và sau khi được sử dụng. Tuy đều được gọi là đao nhưng hiệu quả sử dụng thì khác nhau quá xa.
- Hàn Cát Sinh, Đoạn Thanh, Tưởng Bách Linh, ba người các huynh dẫn huynh đệ xuống nghỉ ngơi, thay phiên cho những lữ quân khác lên đây!
Lúc này, cứ mãi tiếp tục nhu nhược ủy mị chính là sự vô trách nhiệm đối với tất cả mọi người. Trình Tiểu Cửu lại nhìn một cái người lính Hương dũng đứng bên cạnh, điểm danh mấy người Đội chính lớn tiếng ra lệnh.
- Vâng!
Hai người Hàn Cát Sinh và Đoạn Thanh lớn tiếng trả lời. Còn Tưởng Bách Linh thì cẩn thận lùi về phía sau dòm ngó một lát, nhỏ tiếng góp ý với Tiểu Cửu:
- Trường sử đại nhân, ngài nên đi bẩm báo với Huyện lệnh đại nhân một tiếng! Đại nhân vẫn đang đợi chúng ta đến thông báo kết quả trận giao tranh vừa rồi, e là đã đợi sốt ruột rồi đó!
- Đây chỉ là lượt thám thính thứ nhất của quân giặc!
Trình Tiểu Cửu chau mày trả lời, tình thế trên chiến trường thay đổi chớp mắt, nếu như việc gì cũng phải lui về phía sau bẩm báo như vậy, chỉ e là trận chiến này đánh rất mất công. Cho dù như vậy, hắn vẫn quyết định tiếp thu ý kiến của đối phương, nghĩ một lát, thấp giọng nói thêm:
- Nhưng thông báo cho đại nhân biết cũng tốt, ít nhất cũng để ghi chép lại một cách chi tiết những công lao chiến đấu của anh em ở đây. Các huynh đem quân lính phòng bị ở đây, ta đi thỉnh công với Huyện lệnh đại nhân!
Mọi người nghe thấy những lời này bèn lập tức im bặt khóc lóc. Lúc chiêu mộ Hương dũng Lâm Huyện lệnh đã đồng ý với mọi người rằng, lúc tham gia chiến trận sẽ có thêm tiền thưởng. Giết được quân địch, tiền thưởng sẽ được tính theo đầu người. Những xác chết ngoài rào chắn chất chồng ngổn ngang, nếu đúng theo như lời của Lâm Huyện lệnh thì anh em huynh đệ lại có thêm được một khoản tiền nữa rồi.
Trình Tiểu Cửu nhìn mà phiền lòng, do dự một lúc bèn nói:
- Nếu như có tiền thưởng, phần chẵn là để dành cho những huynh đệ đã hi sinh, những huynh đệ còn sống thì nhận lấy phần lẻ. Ai cũng còn có người thân già trẻ lớn bé, chẳng ai để cho ai phải thiệt thòi hết!
- Thì đúng là vậy, đúng là vậy, xin Trường sử đại nhân yên tâm!
Tưởng Bách Linh gật đầu liên hồi, thúc giục Trình Tiểu Cửu đi xin thưởng ở chỗ Lâm Huyện lệnh.
- Huynh phải cẩn thận đấy nhé!
Trình Tiểu Cửu lại rườm rà dặn dò thêm một câu nữa, rồi mới quay người chạy xuống phía dưới thành.
Lúc mà trên thành đang giao chiến rất quyết liệt, Lâm Huyện lệnh ruột gan nóng như lửa đốt, trong lòng không có đến một chút chắc chắn rằng dựa vào sức lực của một nghìn quân Hương dũng có thể cố thủ được thành Quán Đào, nhưng nếu như không đánh mà bỏ chạy, thì sau này cho dù là quân của Dương Huyền Cảm tạo phản thành công hay là Hoàng Thượng bệ hạ từ Liêu Đông quay trở về đều sẽ không tha cho lão. Cho nên kết quả của lần giao chiến đầu tiên này vô cùng quan trọng, nó ảnh hưởng trực tiếp đến những quyết định của lão sau này! �ã cố gắng hết sức mình rồi!
Y lớn tiếng giải thích, ánh mắt tràn ngập sự bất an và cầu cứu.vã thề thốt đảm bảo.