Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 586 - Chương 230: Ân Cừu (14).

Chương 230: Ân cừu (14).

Một thời gian gần đây tin chiến thắng liên tiếp báo về, khiến trong lòng quân thần Lý Đường đều sinh ra cảm giác lơ là. Luôn nghĩ đến binh mã nhà mình là tinh nhuệ nhất thiên hạ, tiễu trừ kiêu hùng các nơi chỉ là sự tình nước chảy thành sông. Ai ngờ phái đi Hà Bắc mấy vạn tinh binh, lại bị vua giặc cỏ Đậu Kiến Đức đánh cho hoa rơi nước chảy. Phải biết rằng, ngay trước đó không bao lâu, đồng dạng một chi Đậu Gia Quân còn bị hai người La Nghệ và Lý Trọng Kiên đuổi như đuổi thỏ từ Thượng Cốc tới tận quận Vũ Dương. Vừa lui chính là sáu bảy trăm dặm.

- Điều này sao có thể? Trình Tướng quân lấy năm nghìn binh mã đã hạ hẳn một quận!

Đông cung chiêm sự Lý Cương thiếu kiên nhẫn nhất, quay đầu lại cùng đồng nghiệp nói thầm, thanh âm lại bị mọi người nghe rành mạch.

- Lý chiêm sự không phải mới vừa rồi còn một mực chắc chắn, Trình Danh Chấn thủ thắng toàn bộ dựa vào vận khí sao?

Với tư cách là đại lão của Tần vương, Trưởng Tôn Thuận Đức sao lại buông tha một cơ hội đả kích đối thủ tốt như vậy, lập tức đứng ra cười lạnh trào phúng.

- Ách!

Lý Cương bị nghẹn một hơi, vẻ mặt xanh tím:

- Mỗ, mỗ từng nói là Trình Tướng quân mượn vận số của bệ hạ. Nhưng, nhưng...

Nhưng nửa ngày, y cũng không nói ra nổi nửa câu còn lại. Trên trán mồ hôi ứa ra. Lão thần tiền triều Chu Thủ Đức không đành lòng trơ mắt nhìn Lý Cương túng quẫn, chắp tay, hạ giọng nói:

- Theo Chu mỗ thấy, trận chiến sự kia đích xác có thành phần rất lớn là vận khí. Nói không chừng chính là vì toàn bộ tinh nhuệ Đậu Kiến Đức cầm trong tay đều hướng về phía phụ cận Liêu Thành, mới khiến Trình Tướng quân bắt được khe hở!

- Đó cũng là năm nghìn đấu với mười lăm nghìn. Sở bộ chiến binh của Lược Dương Công còn có bốn mươi nghìn, Đậu Kiến Đức dù có bản lĩnh, còn có thể trong một năm thời gian luyện được ra mười hai vạn chiến binh?

Binh bộ Thị lang Chu Vực đối với bại tích của tiền phương cũng vô cùng không hài lòng, cau mày nói.

- Đúng vậy a, đúng vậy.

Vài đại thần ít nhiều cũng hiểu một chút quân lược liên tiếp gật đầu:

- Lược Dương Công lần này, chỉ sợ là rất kiêu căng rồi!

- Ôi, lúc này Liêu Thành phỏng chừng rơi vào tay Đậu Kiến Đức rồi. Truyền quốc trọng bảo của tiền triều, còn có nhiều quăng cốt trọng thần như vậy...

Thấy đám quần thần miệng nói toàn những lời vô dụng, Lý Uyên tức giận đến đập bàn:

- Tất cả im miệng cho ta. Đến lúc nào rồi rồi, còn lo lắng đến sự tình của tiền triều. Ai đi tiếp ứng Lược Dương Công trở về? Tuy rằng gã đánh bại, nhưng dù sao cũng là tướng quân Đại Đường ta. Còn có nhiều huynh đệ như vậy, trẫm cũng không thể đều ném bọn họ ở lại Hà Bắc đi?

- Bệ hạ nói đúng, chúng thần biết tội!

Mọi người chưa từng gặp Lý Uyên phát hỏa lớn như vậy, khẩn trương cùng nhau khom người tạ tội.

- Thôi đi. Trẫm nếu là có ba đầu sáu tay, cái gì đều có thể thân lực thân vi. Sẽ đuổi toàn bộ các ngươi về nhà dưỡng lão!

Lý Uyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thấp giọng thở dài. Dứt lời, ánh mắt của hắn nhìn về phía người đưa tin đã mệt tê liệt:

- Người tới, mang đến cho gã chén canh sâm. Lại đem cái đôn da dê thêu, để gã ngồi xuống nói chuyện!

- Tạ ơn, tạ ơn... Bệ hạ!

Người đưa tin cảm động đến hai mắt nóng lên, gượng tinh thần hướng về phía trước chắp tay:

- Bệ hạ, quân ta tuy rằng binh bại, nhưng Lược Dương Công ứng đối thích đáng, các huynh đệ ít nhất còn thừa lại sáu thành. Xin bệ hạ hoả tốc phái người trợ giúp!

- Trẫm đã biết. Ngươi ngồi xuống nói từ từ. Trẫm hôm nay nhất định sẽ phái viện quân đi! Nếu không chọn được người thích hợp, trẫm liền thân chinh lĩnh Kinh sư thủ quân!

Lý Uyên gật gật đầu, trịnh trọng cam kết.

- Không thể, bệ hạ vạn không được!

Tống Quốc Công Tiêu Vũ kinh hãi, là người thứ nhất lao tới phản bác:

- Bệ hạ là thiên tử Đại Đường, thân mang an nguy của giang sơn xã tắc, không thể dễ dàng phạm hiểm. Hơn nữa Đại Đường ta nhân tài đông đúc...

- Nhân tài, nhân tài ở đâu? Ngươi chỉ cho trẫm xem? Trẫm là thiên tử Đại Đường, Lược Dương Công nhưng là cháu ruột trẫm! Nếu là gã có cái gì không hay xảy ra, ngươi bảo trẫm ăn nói thế nào với huynh đệ đã mất?

Nói đến nửa câu sau, ánh mắt Lý Uyên đều đỏ lên. Trước kia, khi chưa ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, y luôn ảo tưởng một ngày mình sẽ xưng vương, xuất khẩu thành hiến. Sau khi thật sự ngồi ở trên ghế rồng, mới khắc sâu cảm nhận được tư vị cô đơn trong đó. Hoá ra các lão huynh đệ không có gì giấu nhau, đồng tâm hiệp lực dần dần chia thành vài phe phái, công kích lẫn nhau không ngớt. Hoá ra mấy nhi tử tương thân tương ái tuy nói cùng một ngôn ngữ, lại vì vị trí người thừa kế mà tranh đấu gay gắt không ngừng. Hoá ra những cánh tay luôn kịp thời bày mưu tính kế cho mình, trong lòng lại kiêng kị, nói câu nào hận không thể uốn lưỡi tám lần. Sớm biết như vậy, chính mình cần gì phải buộc Dương Thiện Hựu nhường ngôi. Làm một quyền thần ra nhập hoàng cung có thể đeo kiếm, lại chẳng hơn bị đặt tại chỗ cao nhưng cô đơn?

- Bệ hạ chớ phiền muộn, lão thần nguyện ý lĩnh quân xuất chiến, tiếp đón Lược Dương Công.

Binh bộ Thượng thư Khuất Đột Thông không thể nhìn chủ thượng sốt ruột, tiến lên mấy bước, chủ động xin đi giết giặc.

- Không thể. Nếu không có Khuất Đột lão tướng quân trấn thủ trung tâm triều đình, việc điều phối khí giới lương thảo cho các lộ binh mã nhất định sẽ xảy ra vấn đề.

Tống Quốc Công Tiêu Vũ lắc lắc đầu, lại lần nữa bác bỏ một đề nghị khẩn cấp.

Chính Lý Uyên cũng không hy vọng Khuất Đột Thông xuất chinh. Thứ nhất y cần một quân sư đủ tư cách, mà giờ, dù sao Khuất Đột Thông cũng là tướng hàng Đại Tùy, đi tiền tuyến chỉ sợ khó có thể trấn trụ đám kiêu binh này. Thoáng hòa hoãn một chút cảm xúc, y thấp giọng nói:

- Khuất đột lão tướng quân có thể xuất mã, đương nhiên là không còn gì tốt hơn. Nhưng bên người trẫm một ngày không thể không có ngươi. Tiêu khanh, nếu bất kể trẫm nói cái gì ngươi đều nói không thể. Nói vậy trong lòng ngươi đã chọn được người thích hợp, không ngại trước nói ra nghe một chút!

Khuất Đột Thông chắp tay, chậm rãi lui về vị trí của mình. Lý Uyên lo lắng đem quân đội giao cho mình, y đối với việc này phi thường thất vọng. Nhưng vận mệnh mình và người nhà hiện giờ đã buộc lại chặt chẽ cùng hưng suy của Đại Đường, cho nên trong lòng dù tiếc nuối, dù phẫn uất, y còn phải ở lại thay Đại Đường mưu hoa về sau, cúc cung tận tụy, chết thì mới dừng.

- Không cần phái bất cứ kẻ nào đi đón ứng!

Tống Quốc Công Tiêu Vũ ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng trả lời:

- Đậu Kiến Đức đang nhìn chòng chọc Liêu Thành. Gã xuất thân hàn vi, cho nên ngọc tỉ truyền quốc của tiền triều cùng với Thái hậu, Công chúa tiền triều, vừa già vừa nhỏ, với gã mà nói quan trọng vô cùng. Sau khi lấy được ngọc tỷ, lần nữa được tiền triều Thái hậu chính mồm khen ngợi, chẳng khác nào gã đã ngồi vào vị trí Hạ vương thực sự rồi, có lý do danh chính ngôn thuận theo quân ta tranh đoạt thiên hạ. Bởi vậy, vi thần nghĩ rằng, Đậu Kiến Đức sẽ không đuổi theo Lược Dương Công. Mặc dù đuổi, cũng là phái ra một chút binh mã theo đuôi, thừa dịp loạn kiếm món hời. Mà sẽ không tha không đánh Vũ Văn Hóa Cập, không thể không ăn luôn lộ binh mã này của quân ta.

Lời của y nói rất chậm, nhưng từng chữ đều rành mạch rơi vào trong tai đoàn người. Vốn mọi người còn đang tâm loạn như ma, nghe vậy, nhất thời tinh thần run lên, đều gật đầu phụ họa:

- Hẳn là như thế, nếu không gã cũng không phải là Đậu Kiến Đức rồi!

- Chúng ta như thế nào không nghĩ tới, Tống Quốc Công cao kiến, một lời như vén mây hiện ánh sáng!

- Tống mỗ chính là phỏng đoán mà thôi, cụ thể như thế nào, còn phải để bệ hạ định đoạt!

Tiêu Vũ rất biết tiến thoái, chắp tay, dẫn lực chú ý của đoàn người hướng về phía Lý Uyên.

- Ừ!

Lý Uyên nhẹ nhàng gật đầu:

- Đề cập đến an nguy của nhiều huynh đệ như vậy, trẫm vừa rồi đích xác rất sốt ruột chút. May có Tiêu khanh nhắc nhở, nếu không đã rối loạn lòng người!

- Tiêu đại nhân nói đúng. Nhưng quân ta cần phải bổ cứu thêm một chút, để tránh Đậu Kiến Đức thật sự chó cùng rứt giậu!

Từ sau khi tín sử vào điện, Bùi Tịch luôn luôn cúi đầu trầm tư đột nhiên ngẩng đầu lên, cười đề nghị.

- Bùi khanh có biện pháp rồi, Bùi khanh đừng thừa nước đục thả câu, mau nói mau nói!

Lý Uyên vừa thấy Bùi Tịch nở nụ cười nhẹ nhõm, chỉ biết y nhất định có ý kiến hay rồi. Khẩn trương nói thúc giục.

- Ngụy Quận vừa mới tới tay, bệ hạ còn muốn sao?

Bùi Tịch gật gật đầu, cười hỏi.

- Đất là chết, người là sống. Chỉ cần hai người Lược Dương Công và Trình Danh Chấn đều có thể đem binh mã còn lại mang về, Ngụy Quận đó, để Đậu Kiến Đức chiếm vài ngày thì có việc gì?

Lý Uyên lắc đầu, không chút do dự nói.

Đây là Lý Uyên. Xưa nay nhìn qua lề mề, tựa như cái lão thái thái không rỗi việc, thời khắc mấu chốt, tuyệt đối nâng lên được, thả xuống được. Bùi Tịch thưởng thức nhất đúng là điểm này của Lý Uyên, cười cười, lớn tiếng nói:

- Được, vậy mời bệ hạ ban hai đạo thánh chỉ, mệnh lệnh Bác Lăng Đại Tổng Quản và U Châu Đại tổng quản sau khi thấy chỉ, lập tức tập kết binh mã, hướng về phía Đậu Kiến Đức thị uy!

- Này...

Lý Uyên có chút do dự. Bác Lăng và U Châu là nơi y bắt đầu khởi binh, vì khả năng lớn nhất để tranh thủ người đồng minh, không thể không thành lập hai nơi phân phong. Tổng quản hai địa phương trên danh nghĩa là thần tử Đại Đường, trên thực tế việc bổ nhiệm và miễn nhiệm quân vụ, dân chính và nhân sự hoàn toàn độc lập, căn bản không cần nghe theo hiệu lệnh của Đại Đường. Đợi sau khi thiên hạ nhất thống, vì Đại Đường ổn định và hoà bình lâu dài, Lý Uyên khẳng định phải từng bước đem quyền lực thu về trung ương. Hiện giờ dưới tình huống như thế này, y có thể áp dụng sách lược đó là không để cho Bác Lăng Quân và U Châu quân cơ hội tiếp tục phát triển lớn mạnh, sẽ không cho đối phương cơ hội. Để tránh tương lai hai chi binh mã đuôi to khó vẫy, khiến triều đình phải trả giá đắt.

- Việc gấp tòng quyền. Hơn nữa hai vị tướng quân Lý, La đều là người không có dã tâm người!

Bùi Tịch cười cười, tiếp tục nói.

- Trẫm đương nhiên tin lòng trung thành của bọn họ. Nhưng có đôi khi, tình thế không do người!

Lý Uyên thở dài, cười nói. Đây là một câu nói thật. Sự trung tâm khi đã hình thành cũng không phải là bất biến, liền như năm đó chính mình, lúc ban đầu không phải cũng trung tâm đối với Đại Tùy? Nhưng về sau đâu? Ngoại bộ thế cục, thuộc hạ tôn sùng, còn có một loạt nguyên nhân khác, làm cho cuối cùng mình quyết định lấy Dương Tùy mà thay thế.

- Nếu trung tâm triều đình là một con rồng, dù hổ cứ đẩy lền, cũng sẽ thay Đại Đường uy hiếp man di tứ phương.

Bùi Tịch cười cười, tiếp tục nói:

- Nếu trung tâm triều đình yếu đuối như dê, chỉ sợ bên cạnh đừng nói là hổ khó có thể khống chế, tứ cảnh là sói cũng sẽ cùng gào thét!

- Nhưng!

Lý Uyên thống khoái mà gật đầu:

- Liền chiếu theo ý Bùi khanh. Mời Tống Quốc Công thay trẫm nghĩ chỉ, U Châu quân và Bác Lăng Quân xuôi nam, uy hiếp ổ Đậu Kiến Đức. Cụ thể đánh như thế nào, đánh tới trình độ nào, chính bọn họ tự tính toán. Địa bàn đánh hạ được, cũng tùy chính bọn họ phái quan lại thống trị.

Tống Quốc Công Tiêu Vũ vốn muốn phản đối, nhưng nghe Lý Uyên đã hạ quyết tâm, ngẫm nghĩ một chút, liền buông tha chủ trương của mình. Bùi Tịch thấy Lý Uyên tiếp thu đề nghị của mình, cười cười, tiếp tục nói:

- U Châu và Bác Lăng quá xa, mặc dù sau khi nhận được ý chỉ của bệ hạ liền lập tức áp dụng hành động, sợ cũng chỉ có thể ngăn chặn được dã tâm của Đậu Kiến Đức, khiến cho sau khi giải quyết xong Vũ Văn Hóa Cập không có tác dụng nhân cơ hội tây tiến. Nếu là muốn cho Lược Dương Công bình an trở về, bệ hạ lại phát một đạo quân lệnh khẩn cấp, khiến Trình Danh Chấn đi tiếp ứng Lược Dương Công, sau đó hai chi binh mã hợp làm một, một đường thối lui đến phía Tây Thái Hành Sơn!

- Có thể, Trình Tướng quân đối với địa hình vùng đó cực kỳ quen thuộc. Hẳn là người của Đậu Kiến Đức khó có thể chơi các loại thủ đoạn phục kích, chặn giết! Tiêu khanh, đạo quân lệnh này cũng làm phiền ngươi nhất tịnh viết đi, sau khi viết xong lập tức đưa cho trẫm đóng dấu, sau đó tám trăm dặm kịch liệt đưa đến tiền tuyến! Đất Ngụy Quận chật hẹp nhỏ bé, trẫm từ bỏ. Giữ lại được mấy chục nghìn Hổ Bí, món nợ này, sớm muộn gì trẫm phải đòi lại của Đậu Kiến Đức cả vốn lẫn lời!

Lý Uyên gật gật đầu, cười nói.

Bình Luận (0)
Comment