Mấy ngày về sau, công văn của báo tin thắng trận của Trình Danh Chấn và thư xin hàng của Thái Thú Ngụy Quận Khúc Lăng cùng được đưa tới Trường An. Quân thần Lý Uyên lướt qua một cái, lập tức cười đến không ngậm miệng được.
Năm ngàn người công hạ một quận, quân mình tổn thất chỉ có mấy trăm. Cho dù là danh tướng bách chiến trong triều này xuất mã, chỉ sợ không làm xuất sắc hơn so với Trình Danh Chấn đi! Càng khó được chính là, sau khi thắng lợi lớn như thế không ngờ người thiếu niên không chịu tham công, mà đem thành tựu hoàn toàn quy về hai điểm “Đại Đường Hoàng đế là thiên mệnh sở quyến” và “Đối thủ không chiến tự loạn”.
- Tiểu tử này, trên người rất có phong phạm Đại Thụ Tướng Quân nha!
Buông quân báo, Lý Uyên cười gật đầu.
Đại Thụ Tướng Quân Phùng Thắng là tâm phúc của Hán Quang Vũ Lưu Tú. Có công lao to lớn trong quá trình Quang Vũ Đế xây dựng lại Đại Hán. Nhưng người này chưa bao giờ tranh danh đoạt lợi, mỗi lần đánh xong trận chiến, thời điểm mọi người đều bận rộn chia cắt thành quả thắng lợi, y hay chọn một cây đại thụ mà nhảy lên, lẳng lặng nghỉ ngơi. Cứ thế mãi, mọi người liền xưng là Đại Thụ Tướng Quân. Mà Lưu Tú vì nguyên nhân này càng coi trọng y, đem rất nhiều cuộc chiến đấu trọng yếu đều giao cho y đi hoàn thành.
- Chỉ sợ đúng như lời của hắn, mượn vận khí của bệ hạ mà thành sự!
Đông cung chiêm sự Lý Cương được người khác nhờ vả, không muốn làm cho con đường làm quan của Trình Danh Chấn quá thuận lợi, bởi vậy cười tiến lên tiếp lời:
- Khúc Lăng là tiền triều lão thần rồi, làm người xưa nay cẩn thận. Lúc này lỗ mãng, hấp tấp từ sau tường cao đi ra dã chiến, còn bị Minh Châu Doanh chặn giết, hiển nhiên là bị người khác bài bố!
- Quân báo không phải nói sao? Quận Thừa lộng quyền, Đậu Kiến Đức lại phạm vào tối kỵ lâm trận đổi tướng sao?
Một lão tiền triều khác là Chu Thủ Đức gật gật đầu, cười phụ họa:
- Tuy nhiên này cũng chính thuyết minh Đại Đường ta là thiên mệnh sở quy. Phàm người là địch của Đại Đường ta, nhất định sẽ u mê phạm phải sai lầm lớn!
- Bệ hạ hồng phúc!
Các thần tử nhìn nhau, cùng kêu lên chúc.
- Ừ!
Lý Uyên được nịnh hót vô cùng thoải mái, vuốt râu gật đầu. Một năm lại đây nhiều chuyện đã xảy ra, đích xác làm cho người ta cảm thấy ngay cả ông trời cũng đang chiếu cố Đại Đường. Đầu tiên là Tây Sở Bá Vương Tiết Cử chết bệnh, trừ đi tai hoạ ngầm lớn nhất ở tây bắc Đường quốc. Sau đó là Đỗ Phục Uy tuyên bố đổi màu cờ, đem mấy trăm dặm giang sơn Hoài Nam hai tay dâng. Không thể tin nổi nhất chính là, một chi đội ngũ có sức chiến đấu mạnh nhất ở toàn bộ Trung Nguyên, quân Ngõa Cương, không ngờ binh bại như núi đổ. Sau khi bị Vương Thế Sung đánh lén, đã không kịp hồi phục nguyên khí. Hiện giờ Lý Mật đã bị quân Lạc Dương nén ép ở một góc Đông quận, sắp bại vong. Nước Đại Đường xuất binh lấy danh nghĩa Đông tiến tới điều đình, nhân cơ hội mời chào không ít anh tài khó có được.
Hiện giờ chủ soái Lý Mật của quân Ngõa Cương đã bỏ dã tâm, lén phái người cùng Đại Đường thương thảo đãi ngộ sau khi quy thuận. Lý Uyên vô cùng sảng khoái hứa hẹn, cấp cho Lý Mật quan to lộc hậu. Yêu cầu duy nhất đó là, hy vọng đối phương có thể giúp đỡ nhanh chóng liên lạc với Từ Mậu Công, hiến Cấp Quận và nhà kho Lê Dương cho Đại Đường.
Nếu Lý Mật có thể hoàn thành nhiệm vụ. Lực lượng của Đại Đường ở Hà Bắc sẽ giúp tạo thành thế giáp công đối với Đậu Kiến Đức. Ngày sau bình định Hà Bắc chính là làm ít hưởng nhiều rồi.
Nghĩ tới những thứ này, tâm tình Lý Uyên liền vô cùng khoái trá. Hắng giọng một cái, cười nói:
- Trẫm là Thiên Hữu chi quân, Trình Tướng quân cũng là phúc tướng khó được. Công lao nên ghi cho hắn, vẫn không thể keo kiệt. Trẫm nhớ rõ tước vị bây giờ của hắn là khai quốc huyện bá đi, phá địch, bắt tướng, đoạt thành, ba hạng công lao cộng lại...
- Bệ hạ thưởng thức Trình Danh Chấn, là phúc phần của hắn!
Phủ Thái tử chiêm sự Lý Cương khẩn trương khom người thi lễ, ngăn lại lời nói đầu của Lý Uyên:
- Nhưng hắn thiếu niên đắc chí, được thăng quan quá nhanh, chỉ sợ trong lòng cuồng ngạo, ngày sau ngược lại sẽ gây họa!
- Hừ!
Không khỏi bị người quét hưng trí, trên mặt Lý Uyên lập tức hiện lên một tầng u ám. Nhưng khi nghĩ lại, y liền nghĩ tới chuyện không lâu trước đó Trình Danh Chấn uyển chuyển cự tuyệt Thái Tử mời chào. Đè ép lửa giận trong lòng xuống, cười nói:
- Cũng phải, mới hai mươi ngẩng đầu liền phong hầu, không khỏi quá là nhanh chút. Thôi đi, trẫm lúc này không đề cập tới phong tước cho hắn nữa. Thi ân cho người nhà đi. Bùi khanh...
- Bệ hạ, Trình Danh Chấn còn không có con nối dõi. Có cha trước đây là tướng lĩnh Tùy phủ, bị cuốn vào oan án của Hạ Nhược tướng quân, sau khi sung quân tung tích không rõ!
Nghe Lý Uyên gọi mình, Bùi Tịch tiến lên mấy bước, khom người đáp lại.
- Như vậy a!
Lý Uyên có chút khó xử:
- Hắn không nhờ ngươi hỗ trợ tìm thân sao?
- Thần tra lần lưu trữ của Binh bộ tiền triều, chỉ tìm được một cái tên. Tiền triều ba lần chinh Liêu, hai lần chống lại Đột Quyết, biên quân đều từng tham dự trong đó, hẳn là đã hi sinh cho tổ quốc rồi!
Bùi Tịch gật gật đầu, thản nhiên thừa nhận.
- Ôi!
Lý Uyên vô cùng tiếc hận thở dài:
- Như thế, chỉ sợ Trình lão tướng quân đã vì nước hi sinh rồi. Vậy đi, trẫm xử lại án sai giải tội cho hắn, khôi phục chức vị của hắn, truy ban thưởng chức Quang Lộc Đại Phu tán. Vợ, mẫu thân của hắn, đều ban thưởng một phần cáo mệnh đi!
- Trình lão tướng quân nếu dưới suối vàng có biết, cũng sẽ cảm động và ghi nhớ ân đức của bệ hạ!
Bùi Tịch cung kính khom người, thay Trình Danh Chấn nói lời cảm tạ:
- Không bằng bệ hạ lại tăng thêm thực ấp cho hắn. Cũng đỡ phải có người nói Đại Đường ta không thưởng kỳ công!
- Được, tăng ban thưởng hai trăm hộ thực ấp. Khai quốc huyện bá thực ấp có bảy trăm hộ, ở ta Đại Đường cũng thấy không nhiều!
Lý Uyên cười cười, đáp ứng thỉnh cầu của Bùi Tịch. Ở trong ấn tượng của y, Bùi Tịch rất khó dìu dắt một hậu bối, cho nên mặt mũi này y cấp. Có lẽ trên người Trình Danh Chấn, và Bùi Tịch có rất nhiều chỗ giống nhau đi. Đều rất cẩn thận, cũng đều rất có khả năng làm việc.
Quần thần nhất thời chen miệng không lọt, cho nên cũng không tiện phản đối. Hai người Lý Uyên và Bùi Tịch một hỏi một đáp, rất nhanh liền định ra phần thưởng sẽ ban cho Trình Danh Chấn và tướng sĩ Minh Châu Doanh để khen ngợi. Quân thần hai người ngừng giọng, lại không hẹn mà cùng nói:
- Ngụy Quận...
- Ngụy Quận...
Bùi Tịch đem lời sắp nói đến một nửa nuốt trở lại bụng, cười nhìn về phía Lý Uyên.
- Chư khanh cho rằng, Ngụy Quận có thể thủ ư?
Lý Uyên gật gật đầu, đưa ánh mắt quét về phía những đại thần khác.
- Khó
Tống Quốc Công Tiêu Vũ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Trình Tướng quân dưới trướng chỉ có năm nghìn binh mã, mà Ngụy Quận có tám huyện thành. Thêm với nơi này gần ổ của Đậu Kiến Đức. Đậu Gia Quân không chiến thắng trở về thì thôi, một khi chiến thắng trở về, tất nhiên đến tranh đoạt Ngụy Quận!
- Có thể tăng binh không?
Lý Uyên ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục hỏi.
- Binh mã Hà Đông đều ở tiền tuyến giằng co với Lưu Vũ Chu, không còn binh để tăng. Binh mã của địa phương khác, chỉ sợ nước ở xa không cứu được lửa gần!
Binh bộ Thượng thư Khuất Đột Thông trầm ngâm một lát, bước ra khỏi hàng đáp lại.
- Thế thì có chút đáng tiếc!
Lý Uyên rất luyến tiếc đem địa bàn vừa mới tới tay phải nhả ra, chép miệng nói.
- Trừ phi đem binh mã của Lược Dương Công điều về hướng Ngụy Quận, và sớm lấy được ủng hộ của Từ Mậu Công!
Khuất Đột Thông ngẫm nghĩ một chút, lại nói.
- Trẫm tận lực thử một lần!
Lý Uyên gật đầu đáp ứng, sau đó đột nhiên lại cau mày hỏi:
- Lược Dương Công bên kia gần đây hình như không có tin tức, gã cùng hai người Đậu Kiến Đức, Vũ Văn Hóa Cập giằng co thế nào? Nếu như không có cơ hội, rút lui đến Ngụy Quận đi!
- Không thể!
Tống Quốc Công Tiêu Vũ lập tức mở miệng phản bác:
- Tôn thất Đại Tùy và trọng bảo truyền quốc đều trong tay Vũ Văn Hóa Cập. Bệ hạ vạn vạn không được bỏ dở nửa chừng!
- Bệ hạ là đấng quân vương nhân đức, sao có thể buông tha cho Vũ Văn Hóa Cập kẻ trộm mưu soán vị kia?
Phủ Thái tử chiêm sự Lý Cương lại lần nữa bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nhắc nhở.
Đối với cái lão nho thông thái rởm, Lý Uyên cực kỳ không hài lòng. Nhưng nể mặt danh vọng của đối phương ở trong nho lâm và từng làm qua lão sư của hoàng tôn Khải Mông, không muốn quá mức so đo. Nhịn nhẫn, cười nói:
- Trẫm chỉ là bộc phát ý tưởng mà thôi. Nếu chư vị khanh gia phản đối, trẫm không kiên trì là được. Truyền đạo ý chỉ cho Thế Dân bên kia, khiến gã nắm chặt thời gian bàn bạc với Lý Mật về việc quy thuận Đường. Nếu Từ Mậu Công đồng ý chủ động sẵn sàng góp sức, không cần quan tâm đến mức thưởng!
- Bệ hạ thánh minh!
Chúng thần thấy Lý Uyên thu hồi lời nói lúc trước, cùng nhau lớn tiếng khen tặng.
- Thánh minh hay không thánh minh, phải đời sau đến bình luận. Các ngươi cùng cô đều ở trong cục diện, không thể nói rõ ràng đâu!
Trong lòng Lý Uyên nhất thời đầy tâm sự, thở dài nói.
Khuất Đột Thông hung hăng trừng mắt nhìn Lý Cương, chậm rãi lui về vị trí của mình. Theo y thấy, những suy nghĩ lúc trước mình và Lý Uyên rất có triển vọng, chỉ có điều đều bị phá hủy ở trong tay mấy lão nho há mồm ngậm miệng là lễ giáo cương thường. Cái đám này không có sở trường gì, nhưng bản lĩnh nắm chân người ta lôi lại, lại là một đỉnh cao.
Bùi Tịch cũng hiểu được rất bất đắc dĩ, cười cười, lắc đầu không nói. Phủ Thái tử chiêm sự Lý Cương cũng cảm giác được hôm nay mình làm việc có chút lỗ mãng, ngẫm nghĩ một chút, khom người đề nghị:
- Bệ hạ, nghe nói Trình Danh Chấn có chút bản lĩnh luyện binh. Bệ hạ sao không thêm chút tiền lương cho hắn, bảo hắn trưng binh ngay tại chỗ, để ngừa Đậu Kiến Đức!
- Binh quý ở tinh không ở nhiều. Nếu không có thời gian huấn luyện mà nói, lần sau Minh Châu Doanh đối địch, chỉ sợ kết quả trái ngược cùng chiến báo hôm nay!
Lý Uyên lại thở dài, cười giải thích:
- Khanh đừng quản nhiều, quân vụ không phải là sở trưởng của khanh!
Lý Cương đụng phải cái đinh mềm, đành phải bất mãn lui về chỗ đứng của mình. Lý Uyên đem ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Bùi Tịch, đang chuẩn bị cùng đối phương thương lượng ra một kế sách lưỡng toàn, bên ngoài cửa cung đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập.
Phóng ngựa trong hoàng cung, chỉ khi truyền quân tình vạn phần khẩn cấp mới có tư cách này, nếu không sẽ là tội mất đầu. Chúng văn võ không hẹn mà cùng đem ánh mắt xoay qua chỗ khác, chỉ thấy bên ngoài cửa cung lăn xuống một người đưa tin cả người bị dính đầy bùn, được hai gã thị vệ đang trực dìu lên, lắc la lắc lư kéo lên đại điện.
- Hà, Hà Bắc cấp báo!
Tín sử đã mệt mỏi rã cả rời lấy ra từ trong lòng một phần quân báo bị mồ hôi ngâm mềm nhũn, nâng quá đỉnh đầu:
- Quân ta đã bị Đậu Kiến Đức đánh lén, khó có thể tiếp tục sống yên tại Hà Bắc. Hiện tại đã lui về hướng Cấp quận. Lược Dương Công ở giữa hỗn chiến bị tên lạc gây thương tích, tính mạng đang bị đe dọa!
- A!
Giống như sét đánh giữa trời nắng, quân thần Lý Uyên mới vừa rồi còn cao hứng phấn chấn đều sợ ngây người, há to mồm, vẻ mặt khó có thể tin.