- Việc này…
Khúc Lăng nhất thời có chút mất hết mặt mũi, do dự trầm ngâm.
- Đúng, đúng đúng, chính là như vậy!
Thôi Thương là kẻ thông minh, lập tức đưa gậy về hướng Trình Danh Chân.
- Chúng ta sợ hãi thiên uy Đại Đường, vốn không dám ra thành nghênh chiến đấy. Nếu không phải nhớ đến Đậu Vương gia hậu đãi, khi tướng quân lâm thành, chúng ta đã đầu hàng rồi, nhưng Khâm sai….
- Không thể tính trên đầu Khâm sai được!
Khúc Lăng đột nhiên trở nên giận giữ, quay đầu, hung hăng lườm con rể.
- Tiểu lão nhân là một quan văn, không hiểu đánh giặc!
Lạy dài về phía Trình Danh Chấn, y thấp giọng giải thích.
- Vốn không dám ra thành lấy râu hùm của Đại tướng quân đấy. Nhưng Quận Thừa Trương Dực Văn ở trước mặt Hạ Vương nói ép buộc tiểu lão nhân ra khỏi thành dã chiến. Vừa vặn khâm sai đại nhân đuổi tới, ý kiến không hợp với Trương Quận Thừa. Hai người coi như tranh đoạt quyền chỉ huy xã dũng. Đại tướng quân mắt sáng như đuốc, sau khi nhìn thấy cơ hội, quyết đoán xuất kích, cho nên giết tướng sĩ Ngụy Quận đại bại. Sau đó, Đại tướng quân lại lòng mang từ bi, không muốn sát thương nhiều, con rể của tiểu lão nhân bị hành động nhân nghĩa của Đại tướng quân làm cho cảm động, nên đã quyết định dâng thành An Dương hiến cho Hoàng đế Đại Đường Bệ hạ.
Từng lời nói đều rất cẩn trọng, vừa ám chỉ Trình Danh Chấn, lại nịnh bợ hắn một cách khôn khéo. Về phần hai cha con họ, cũng từ hai kẻ bất lực nhảy lên biến thành hai quan tốt yêu dân bị hiếp thần bức bách.
Trình Danh Chấn thấy đối phương nói như vậy, càng tươi cười, thể hiện hòa khí.
- Ta đang tự hỏi, Đậu Kiến Đức trị hạ nam bộ Hà Bắc một thời gian, sao có thể dễ dàng bị ta đánh quận như thế. Trận chiến này nói Minh Châu Quân dũng mãnh thiện chiến, không bằng nói bổn tướng rất may mắn, Hoàng đế Đại Đường càng may mắn hơn.
- Hoàng đế Đại Đường là chân mệnh thiên tử, các thần phù hộ. Trình Tướng quân là ái tướng của Thiên tử, đương nhiên cũng có vận may vào đầu.
Bứt lên cong lách trong quan trường, Thôi Thương lập tức như cá gặp nước. Gã không rõ vì sao Trình Danh Chấn bày đặt không cần đại thắng, đổ hết công lao lên kẻ địch nội loạn và vận khí của Hoàng đế Đại Đường. Nhưng giờ phút này tính mạng của gã và cha vợ Khúc Lăng đều nằm trong tay người khác, cho nên mặc dù Trình Danh Chấn thế nào, gã cũng sẽ hết sức hùa theo.
“Đúng, là bổn tướng mượn vận khí của thiên tử Đại Đường.”
Trình Danh Chấn trong bụng biên thầm kêu một tiếng khâm phục, cười ha hả tổng kết.
- Khúc lão đại nhân yên tâm, căn cứ theo điều tra của bổn tướng, ngươi làm quan tới nay, chưa từng có bất luận hành vi xấu gì đối với dân chúng. Hôm nay ngươi giao thủ với ta, chính là đều vì chủ của mình. Nếu Thôi đại nhân nguyện ý hai tay dâng thành An Dương, bổn tướng cũng sẽ không quá phận làm khó các ngươi. Ngày sau Đại Đường luận công ban thưởng, cũng không thiếu phần của hai vị.
- Không dám, không dám. Chúng ta không dám nhận ban thưởng, có thể giữ được tính mạng, đã thấy đủ rồi.
Khúc Lăng lau vết máu trên đầu, cười thảm nói.
- Hài….
Trình Danh Chấn cười xua tay.
- Một con ngựa là một con ngựa. Ta còn phải làm phiền Quận Thủ đại nhân viết mấy phong thư, để các quận huyện dưới trị hạ cũng từ bỏ việc chống cự. Tránh động thủ, khiến dân chúng gặp tai bay vạ gió!
- Nên thế, nên thế!
Khúc Lăng liên tục gật đầu.
- Kỳ thật không cần tiểu lão nhân ra mặt, đại nhân tùy tiện phái vài người đi là có thể thu được các nơi rồi. Các huyện có thể kéo thanh tráng trên chiến trường, trời sáng đã bị đánh vỡ rồi. Đại Đường thiên binh nhất trí, bọn họ tuyệt đối không có can đảm tiếp tục châu chấu đá xe!
- Tiểu nhân ở địa phương thượng còn có chút gia sản. Nếu Đại tướng quân không chê, tiểu nhân nguyện ý dâng cho quân đội.
E sợ cho Trình Danh Chấn sau khi thỉnh công xong sẽ hạ thủ với mình, Thôi Thương lớn tiếng tỏ thái độ.
- Không dối gạt thôi đại nhân.huynh đệ Minh Châu Doanh ta thật đúng là vừa đói vừa khát. Hài, đều là nông dân cả, chưa từng được ăn no, làm phiền Thôi đại nhân trước tiên chào hỏi phụ lão trong thành, nói Trình Danh Chấn là người thô lỗ, mang theo một đám thô lỗ dưới trướng, nếu sau khi vào thành có gì va chạm địa phượng, mong rằng bỏ quá cho.
- Không dám, không dám. Ai không biết đại nhân trị hạ quân kỷ nghiêm minh!
Thôi Thương nghe vậy trong lòng khẽ run rẩy, khẩn trương nói.
- Tiểu nhân trở về thành sẽ cũng phụ lão thương lượng lập ra một bản danh sách vật tư, bất kể thế nào cũng bảo đảm khiến Đại tướng quân vừa lòng!
- Vậy làm phiền Thôi đại nhân! Nếu trong thành An Dương có sàn đấu võ …tốt nhất quét dọn sạch sẽ. Như vậy, đại quân có chỗ ở, cũng sẽ không nhiễu dân!
Trình Danh Chấn cười chắp tay. Nếu Đậu Kiến Đức lĩnh quân đánh tới, dựa vào một ít binh mã này của Minh Châu Doanh, căn bản không có khả năng thủ ở Ngụy Quận. Mà Đại Đường hiện tại tứ phía tác chiến, phỏng chừng tạm thời cũng không xuất binh mã hiệp phòng Ngụy Quận được. Cho nên thà để Kiến Đức thoải mái đoạt lại Ngụy Quận, không bằng mình chiếm tiện nghi ở trong thành trước. Dù sao tiền tài nhà giàu trong thành cũng rất có ích, lấy được rồi, vừa lúc có thể cho các huynh đệ bên kia an cư.
Có thể làm cho Trình Danh Chấn đồng ý, Thôi Thương đã mừng rỡ. Căn bản không thể nghĩ được trong đầu Trình Danh Chấn đang có một ý niệm. Mắt gã đảo tròn, đang cân nhắc làm thế nào để góp tiền, làm thế nào để tận khả năng khiến những nhà giàu khác trong thành bỏ ra nhiều tiền nhiều lương thực, bảo toàn lợi ích của gia tộc Thôi thị. Về phần Đậu Kiến Đức ngày xưa đối xử tử tế với mình, sớm đã bị gã ném ra ngoài ngàn dặm rồi. Chỉ cần không nghe được tiếng kèn trống quen thuộc, tuyệt đối sẽ không chủ động nhớ tới nữa.
- Đi thôi, trở về nói với người trong thành, hai cha con các ngươi cứ cố gắng, ta sẽ không làm tổn thương bất cứ người dân vô tội nào.
Trình Danh Chấn phất phất tay, ra hiệu Thôi Thương có thể cáo lui.
- Vậy, ta xin đi trước dọn dẹp phủ nha cho Đại tướng quân.
Thôi Thương lạy dài, hỏi dò.
- Đi đi.
Trình Danh Chấn phất tay.
- Người tới, tuyển hai mươi thị vệ, bảo hộ Thôi đại nhân hồi quận thành!
Tả hữu đáp ứng một tiếng, lập tức vây quanh Thôi Thương. Bóng dáng mọi người đi xa rồi, ánh mắt Trình Danh Chấn nhìn sang:
- Ngụy Quận đã về bản đồ của Đại Đường, không biết Quận Thủ đại nhân sau này có tính toán gì không?
- Ta, ta…đợi tiểu lão nhân hoàn thành lời nhắn nhủ của đại tướng quân, sẽ chuẩn bị thu thập hành lý, quay về quê nhà.
Khúc Lăng thở dài, rất không cam lòng đáp lại. Y lúc trước chỉ cầu giữ được tính mạng, hiện giờ, có thể xác định tính mạng mình không lo, trong lòng lập tức lại dâng lên chút khát vọng.
- Thiên tử Đại Đường từ trước đến nay nhân hậu. Nếu khúc Quận Thủ có thể dâng lên dư đồ và hộ tịch của Ngụy Quận, hẳn là được bệ hạ xem trọng.
Trình Danh Chấn cười cười, chỉ ra một con đường tắt cho Khúc Lăng.
- Đa tạ đại tương quân!
Khúc Lăng đầu gối mềm nhũn, lập tức lại quỳ xuống.
- Nếu như có thể lọt mắt xanh của Bệ hạ, cuộc đời Khúc mỗ không dám quên ơn tướng quân.
- Ta chỉ niệm tình ngươi tại địa phương xử lý công việc nhiều năm, vì nước cầu hiền thôi. Ngươi ngàn vạn lần không nên khách khí!
Trình Danh Chấn tránh ra bên cạnh nửa bước, không chịu nhận cái lạy của Khúc Lăng. Từ biểu hiện hôm nay của đối phương cho thấy, người này chính là rác rưởi. Nhưng càng là như thế, trận đánh thắng hôm nay của Minh Châu Doanh càng thoải mái hơn. Nếu đối thủ không đông đảo như thế, Minh Châu Doanh thủ thắng toàn bộ dựa vào may mắn rồi, thực lực cụ thể cũng không bị chú ý đến rồi.