- Đây coi như là vận khí gì?
Trình Danh Chấn liên tục cười khổ. Hắn mới vừa rồi còn nghĩ, như thế nào khiến Minh Châu Doanh ở trong chiến đấu kế tiếp biểu hiện bình thường một ít, để tránh cho bị người chú ý. Ai ngờ việc không do người, không ngờ quận thủ Ngụy Quận không chiến mà hàng.
Lúc này, Minh Châu Doanh mặc dù muốn khiêm tốn cũng không cách nào nữa rồi. Chỉ xuất động năm ngàn người đã hoàn toàn thay Đại Đường dẹp xong một quận, chiến tích huy hoàng như thế dù là đặt ở thời kỳ đầu Lý gia khởi binh cũng chưa từng đạt được. Mà dưới sự cai quản của Đậu Kiến Đức có năm quận, trong nháy mắt đã mất đi một nửa, ông ta có thể nào ngồi yên không quan tâm đến chứ.
- Dù sao, người ta đang cầm quận thành tìm tới cửa rồi mà. Tự ngươi đi xử lý đi.
Vương Nhị Mao nhún nhún vai, bộ dạng cũng hết cách. Làm bằng hữu nhiều năm, gã có thể đoán được tính toán hiện giờ của Trình Danh Chấn, nhưng kế hoạch lại biến hóa nhanh chóng, trên dưới Ngụy quân bó tay chịu trói, Minh Châu Doanh dù gì cũng không bức đối phương thu lại việc đầu hàng được.
- Họ Thôi là con rể của Khú Lăng sao?
Trình Danh Chấn thở dài, thấp giọng hỏi. Đối với Thôi Thương, hắn ước hơi có chút ấn tượng. Đối phương trên chiến trường chạy trốn vô cùng quyết đoán, khiến hắn căn bản không kịp phái ra truy binh chặn đường.
- Không phải hắn còn có thể là ai?
Vương Nhị Mao nhíu mày bĩu môi, khó chịu giống như ăn phải một trăm con ruồi.
- Gã quỳ ngoài trướng vải trung quân lâu rồi, trên đầu trắng xóa rồi, ngươi mau đi gặp hắn đi, kẻo hắn không bị đông chết thì cũng bị hù chết.
- Hắn là con cháu Thôi thị Thanh Hà?
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục hỏi.
- Ai biết là Thôi thị Thanh Hà chứ, hình như là Bác Lăng Thôi. Dù sao cũng chẳng hay ho gì. Toàn một lũ ăn uống chơi gái đánh cuộc, thịt cá dân chúng, đều rất lành nghề, như là từ trong bụng mẹ đã vậy rồi, căn bản chẳng ra thể thống gì.
Nhắc tới cái gọi là con cháu quý tộc, Vương Nhị Mao khinh thường.
- Ta nhớ ra lai lịch của gã rồi.
Trình Danh Chấn vỗ xuống đầu của mình, vẻ mặt tươi cười.
- Hắn và Khúc Lăng đều là bộ hạ của Vương Tông. Khi Đậu Kiến Đức lấy Hà Gian, bắt sống bọn họ, cho nên mới làm quan Đại Hạ Quốc mà!
- Ngươi nói là, hắn chính là tên dùng váy đàn bà để chống đỡ địch?
Vương Nhị Mao khẽ cau mày, có chút không thể tin được lỗ tai của mình.
- Không phải hắn còn có thể là ai!
Trình Danh Chấn cười gật đầu, sau đó lại lắc đầu không ngừng.
- Lão Đậu thật biết dùng người!
Vương Nhị Mao cũng lắc đầu cười khổ, không biết nên nói Đậu Kiến Đức như thế nào. Năm đó Đậu Kiến Đức xua quân tấn công Hà Gian, từng gặp một câu chuyện hoang đường đáng chê cười, đến nay vẫn còn lưu truyền rộng rãi trong quân.
Ngày đó Huyện lệnh Thúc Thành chính là Thái thú Ngụy quận Khúc Lăng bây giờ, mà Huyện thừa đại nhân, cũng họ Thôi, gia thế hiển hách, nổi danh tài tử. Khi Đậu Kiến Đức đánh tới, Khúc Lăng và Thôi Huyện thừa không dám lãnh binh nghênh chiến. Nhưng thể hiện trung thành với Đại Tùy, cũng không nguyện lập tức đầu hàng. Vì thế, hai cha con đã nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu, là mở bốn cửa thành ra, đuổi tất cả phụ nữ lên tường thành, vừa khóc lóc nỉ non, vừa dùng váy quạt gió ra bên ngoài. Nghe nói, như vậy là có thể dẫn phát thổ thần phẫn nộ, khởi xướng đất sụp, nuốt hết trên dưới Đậu Gia Quân.
Kết quả, đi đầu xung phong chính là Thạch Toản. Căn bản không đọc qua mấy quyển sách dân gian thoại bản, không hiểu được cái gì là không thành kế. Càng không hiểu được kính trọng quỷ thần, tránh né xui. Nhìn thấy cửa thành bốn phía mở rộng, lập tức giục ngựa thẳng hướng. Khúc Huyện lệnh và Thôi Huyện thừa không đợi đám phụ nữ khóc xong đoạn thứ nhất, đã bị Thạch Toản không hiểu phong tình bắt giữ.
Dựa theo ý của Thạch Toản, loại điêu nhân giả thân giả quỷ này tốt nhất một đao giết sạch sẽ. Nhưng Đậu Kiến Đức lại cho rằng Khúc Lăng là một trung thần, cho nên không có giết hắn, ngược lại ủy thác trọng trách.
Vương Nhị Mao và Trình Danh Chấn biết Ngụy Quận Thái Thú Khúc Lăng, chính là vị Khúc huyện lệnh từng bị Thạch Toản bắt giữ. Lại tuyệt đối không nghĩ tới, có thể nghĩ ra Thôi quận thừa nghĩ ra “diệu kế” dùng váy nữ nhân phá địch cũng được Đậu Kiến Đức ủy thác trọng trách. Người như thế trốn về An Dương, đồng ý dẫn tàn binh liều mình chiến một trận với Minh Châu Doanh, mới là lạ.
- Gọi hắn vào. Ngươi tự ra gọi đi, khách khí với hắn một chút. Thuận tiện cũng mời Khúc Lăng tới cho ta.
Lau nước mắt vì cười đi, Trình Danh Chấn mím môi mệnh lệnh.
Thấy nụ cười của bạn có chút kỳ quái, Vương Nhị Mao ngẩn ra, thấp giọng hỏi:
- Ngươi chuẩn bị sử dụng như nào với hai cha con họ à? Bên chúng ta không cần loại rác rưởi này đâu.
- Rác rưởi có chỗ tốt của rác rưởi, nhanh đi.
Trình Danh Chấn đẩy Vương Nhị Mao,, cười thúc giục. Hắn hiện tại rốt cục có một chủ ý hay, mà chủ ý này sẽ được áp dụng trên đầu hai kẻ kẻ rác rưởi là cha con Khúc lăng, nếu đổi là những người khác, thì đúng là khó lừa gạt được chúng.
- Cẩn thận chút, đừng đùa được quá mức mà hỏng đấy.
Vương Nhị Mao không rõ trong bụng Trình Danh Chấn rốt cuộc là có mưu ma chước quỷ gì, dù sao biết đó chẳng phải là chuyện hay ho rồi, bèn lườm đối phương, quay người ra ngoài trướng.
Một lát sau, gã con rể của Khúc Lăng dùng đầu gối vừa lết vừa bò đi vào, chưa vào hẳn trong quân trướng, lập tức khóc gào, khẩn cầu:
- Xin Tướng quân vì bốn mươi vạn phụ lão ở Ngụy quận mà hãy thu đao. Chúng ta đã hàng phục rồi, nguyện làm trâu làm ngựa vì tướng quân.
- Mau đứng lên, mau đứng lên, sao lại nói vậy chứ.
Trình Danh Chấn khẩn trương bước tới nhiệt tình kéo tay hai người.
- Ngài hơn ta gấp đôi, là bậc trưởng giả mà lại bái ta như thế, ta giảm thọ mất.
- Không dám, không dám!
Khúc Lăng bị dọa run rẩy, khẩn trương quỳ xuống.
- Tiểu lão nhân không có ý nguyền rủa Đại tướng quân. Tiểu lão nhân có mượn gan cũng không dám.
- Đứng lên đi, đứng lên đi. Ta không thể đồng thời đỡ hai người các ngươi được.
Trình Danh Chấn cảm thấy trong bụng một trận quay cuồng, thu lại vẻ tươi cười, thấp giọng mệnh lệnh.
- Vâng, Đại tướng quân!
Dưới gối Khúc Lăng như lót tấm trúc, nhận ra Trình Danh Chấn không kiên nhẫn, lập tức đứng lên.
- Người đâu, chuẩn bị ghế ngồi cho Quận Thủ và Thôi trưởng sử.
Trình Danh Chấn cười cười, nói to với bên ngoài trướng.
- Chuẩn bị ấm trà nóng để hai vị đại nhân làm ấm người.
- Tướng bên thua, nào dám ngồi trước mặt Đại tướng quân.
Khúc Lăng lui về phía sau nửa bước, liên tục chắp tay.
- Đại tướng quân không giết chúng ta, đã là vô cùng khai ân rồi. Chúng ta nào dám không biết chừng mực chứ.
- Trận này không phải ngươi chỉ huy, ngươi sao có thể là tướng bên thua?
Trình Danh Chấn nghiêng đầu, cau mày hỏi.
- Tiểu lão nhân...
Khúc Lăng bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, ngập ngừng không biết trả lời như thế nào. Trên thực tế, từ lúc Khâm sai đại nhân đuổi tới, y liền bị tước đoạt quyền chỉ huy chiến đấu. Nhưng nếu không phải Khâm sai đại nhân bao biện làm thay…. xã dũng Ngụy Quận có thể bị bại thảm hại hơn nhanh, tuyệt đối không có cơ hội xoay chuyển.
Không đợi y và Thôi Thương hai hiểu được mùi vị trong đó, Trình Danh Chấn thở dài, lắc đầu nói.
- Ta hỏi vài người đầu hàng, bọn họ đều nói, Khúc Thái Thú vốn không định xuất chiến. Là bị Khâm sai của Đậu Kiến Đức khâm sai buộc mới không thể không buông tha cho ưu thế nhà mình, ra khỏi thành dã chiến với ta. Mà vị Khâm sai kia lại ỷ vào sau lưng có Đậu Kiến Đức làm chỗ dựa, chỉ huy lung tung. Cho nên mới dẫn đến xã dũng Ngụy quận đại loạn, chưa chiến đã vỡ, có phải thế không, Khúc lão đại nhân?