Trận chiến này giết được 3000 tên địch, bắt được cả tướng sĩ dưới trướng chủ soái quân địch là 5000 có thừa, còn mình tổn thất chưa đến 400 quân. Đối với Minh Châu Quân mà nói đó là đại thắng chưa hề có từ khi thành lập đến nay. Kiểm kê xong kết quả chiến đấu, toàn bộ quân doanh hoan hô như sấm động.
Theo quy củ của quân Đại Đường, trước khi lâm chiến phá vỡ trận là công đầu, được mười xâu tiền thưởng, sách huân hai vòng. Trước trận chém được ba thủ cấp, sách huân một vòng, tiền thưởng năm xâu. Người chém chưa đủ thủ cấp có thể ghi vào danh sách để trận chiến lần sau thêm vào lĩnh thưởng hoặc được lĩnh phần thưởng nhỏ hơn. Cách tính công lao cũng được tính bằng phương pháp như chém thủ cấp. Mà Minh châu doanh chỉ xuất động năm nghìn binh mã, chia đều ra tương đương mỗi người đều được một khoản tiền, cũng khó tránh khỏi các huynh đệ lại không đắc ý.
Trong trận chiến Vương Phi được sắp xếp tấn công ở đội thứ hai, cơ bản là không mò được đối thủ tốt nào cả. Nhưng y là người thông minh, thấy lĩnh quân phá trận có chỗ nào tốt đều không rơi vào mình lập tức cầu lần tiếp theo. Dẫn toàn binh mã vòng về phía sau sườn địch, chắn hơn một ngàn tù binh. Lập được công này cũng chẳng kém gì đám Trương Cẩn. Bởi vậy y cũng tự hào nói rất hùng hồn:
- Nhìn đi, nhìn đi, đây mới gọi là đánh giặc. Vì thế mà tự có ý thức. Lão Đậu kia tưởng rằng cứ há mồm ra là có thể lừa được thiên hạ vào tay mình. Bây giờ chúng ta cho lão ta một bài học, ha ha. Để lão hối hận, hối hận cũng không kịp nữa rồi, không có chỗ mà tìm thuốc uống rồi!
- Đúng thế, đúng thế. Đi đánh giặc theo Trình tướng quân thật là đã đời!
Một gã từ Sơn Tây mới nhập Minh châu doanh chưa được lâu cũng trầm giọng địa phương phụ họa.
- Nhớ năm đó, chúng ta không nên đầu quân cho Đậu Kiến Đức. Cái lão đó, căn bản không phải là người làm được đại sự!
Có người muốn nhắc lại chuyện xưa, thấp giọng cảm thán:
- Muốn năm đó giáo đầu mang chúng ta...
- Đừng có nói những lời vô nghĩa!
Vương Phi lập tức cảnh giác ngắt lời:
- Giáo đầu bây giờ là Đại Đường Minh Châu tổng quản, sớm muộn gì cũng có ngày như vậy, chúng ta có thể cướp lại Minh Châu.
- Đó là đương nhiên rồi!
Mọi người cùng phụ họa, thắng trận trong lòng ai cũng cao hứng. Khó tránh khỏi mong chờ vào tương lai hơn thế một chút. Cứ tiếp tục đánh như vậy, hẳn là thu phục được Minh châu không quá lâu? Bình định Hà Bắc chỉ là chuyện trong một, hai năm. Giáo đầu lập công liên tiếp, mọi người như thuyền gặp nước, hả hê nhiều năm làm thổ phỉ như vậy không ngờ cuối cùng lại có thể có được chút phú quý nho nhỏ, thật đúng là nằm mơ cũng phải tỉnh lại cười.
Mọi người đang vô cùng phấn chấn thì có Trương Cẩn, Đồ Anh, Lưu Thập Thất nhìn có vẻ buồn buồn. Dựa vào trận thắng này họ là tốp đánh địch đầu tiên, luận về công cũng là công đầu. Hơn nữa còn bắt được chủ soái quân địch, có lẽ không lâu nữa trong ba người chí ít cũng sẽ có một người được bước vào hàng ngũ tướng quân.
Nhưng mấy người bọn họ lại không thể vui được, ngược lại cảm thấy có sự mệt mỏi không nói lên lời.
Những năm gần đây, mọi người đều liều mạng nâng cao võ công của bản thân, không quản ngày đêm luyện tập phối hợp với nhau trên chiến trường, vì báo thù cho Vương Phục Bảo. Bây giờ, cuối cùng cơ hội báo thù đã tới, ngược lại bọn họ lại cảm thấy không biết đi theo ai. Giết chết người ủng hộ Đậu Kiến Đức, cảm giác thù hận khi được phát tiết có nhẹ nhàng đi, nhưng sau đó thì sao? Trong lòng lại trở lên trống rỗng, dường như chẳng còn lại gì.
- Cứu, cứu tôi!
Trong tai Trương Cẩn vẫn quanh quẩn tiếng kêu cứu của tên lính thiếu niên trước khi chết. Đậu Kiến Đức bức chết Vương Phục Bảo, cho nên lão ta đáng chết. Còn báo thù cho Vương Phục Bảo mọi người phải giết thêm nhiều người vô tội. Như vậy, hành động của mọi người như vậy có khác gì Đậu Kiến Đức? Người nhà những người vô tội đó đi tìm ai báo thù đây?
Trương Cẩn đặt ra nhiều vấn đề chất chứa khiến trong lòng y nặng nề đến mức nghẹn thở. Y muốn tìm người dốc bầu tâm sự nhưng lại phát hiện ra mình không thể hòa hợp được với cảnh xung quanh. Có chung một tiếng nói duy nhất đó là báo thù, nhưng có mấy người khác cũng giống mình, trong mắt tràn đầy sự mệt mỏi và mê man.
Lúc này, niềm vui thắng lợi không thuộc về bọn họ. Lập công lĩnh thưởng, là khát vọng của vợ con họ, dường như bọn họ cũng vô can. Bọn họ sống chỉ có duy nhất một mục đích là báo thù. Trong cuộc sống của con người không phải chỉ có thù hận!
Hàn Thế Vượng là người nhát gan, không có chí lớn. Nhưng lúc này đi cùng Vương Phi cũng có được chút chiến công. Nhìn đám người Trương Cẩn không lấy làm vui vẻ cho lắm, anh ta liền kéo trộm cánh tay của Vương Phi nói thầm:
- Sao Trương đầu lại không vui thế? Đến Khúc Lăng cũng để cho y bắt? Sao y còn không vui?
- Đừng để ý đến y, người kia trong lòng ngoài thù hận ra không chứa nổi thứ khác đâu!
Vương Phi nhìn sang trung quân, lạnh lùng nói.
- Haiii! Hà tất phải thế! Cuộc sống của chúng ta bây giờ không phải thuận lợi hơn năm còn ở dưới trướng của lão Đậu sao?
Hàn Thế Vượng nhún vai, rất hài lòng nói:
- Bao gồm cả Trình giáo đầu của chúng ta, bây giờ điều binh khiển tướng cũng linh hoạt hơn năm đó nhiều.
- Đương nhiên rồi!
Điều này, trong lòng Vương Phi tràn đầy đồng cảm:
- Năm đó chúng ta đánh là đánh bại, chặt đứng đường sống của mấy vạn người. Cho nên, nhìn vẻ bề ngoài Trình giáo đầu không nóng vội nhưng trong lòng chắc chắn là có do dự. Còn bây giờ, chúng ta có Đại Đường nâng đỡ, thỉnh thoảng đánh cho thua một trận thì sao chứ? Bổ sung đầy đủ khí giới, binh mã là được.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Hàn Thế Vượng gật đầu liên tục:
- Nước Đại Đường chính là có tiền. Huynh xem, áo giáp, khí giới của chúng ta đều mới tinh. Nếu giờ chúng ta còn làm binh dưới trướng của Đậu Kiến Đức, trông vào lão ta cấp phát trang bị e rằng lão không đủ thắp hương cho chúng ta rồi.
- Ừ, cho nên, đi theo giáo đầu là sự lựa chọn đúng rồi. Năm đó Trương lão đương gia cũng đã nói, tìm một người nương tựa, như trên đầu có mái hiên cao, người ta mới không đề phòng ngươi!
Vương Phi cười cười, khẽ giọng tổng kết lại.
Không riêng gì y mà Hàn Thế Vượng cũng cảm thấy Minh châu doanh có sự thay đổi lớn. Các huynh đệ khác ít nhiều cũng cảm thấy được. Mọi người túm năm tụm ba lại, bàn luận về tương lai tươi sáng hơn, quên cả sắp đến giờ về với mẹ già vợ con, ngược lại họ càng tích cực thay đại quân tính mưu kế tiếp theo.
Có người vui tính còn thẳng thắn đề nghị Tình Danh Chấn rèn sắt khi còn nóng, vừ mới cướp được sào huyện Vĩnh Niên của Đậu Kiến Đức, dẫn mọi người đi lập công. Nhưng cũng có người khá cẩn thận đề nghị Trình Danh Chấn thấy tốt thì thu, tránh bị Đậu Kiến Đức điều quân phản công lại.
Đề nghị của tất cả mọi người Trình Danh Chấn đều hớn hở ghi lại. Minh châu doanh là một chỉnh thể, đó cũng là căn bản để sống yên ở Đại Đường. Cho nên tất cả những cách để cho đầy tớ có lòng trung thành với mình hắn đều không keo kiệt mà thử. Nhưng bước tiếp theo cụ thể phải tính toán thế nào, hắn cũng đã có suy nghĩ của riêng mình, chưa chắc đã chịu nhận bất kì ảnh hưởng nào từ bên ngoài.
Lần này đông tiến, triều đình không đặt cho Minh châu quân bất cứ mục tiêu nào. Cho nên đối với Trình Danh Chấn mà nói, trận chiến này thực ra là một cuộc kiểm tra của triều đình về thực lực của Minh châu doanh. Nếu như kết quả chiến đấu không lý tưởng... sau này e rằng trong một thời gian ngắn Minh châu doanh cũng rất khó có cơ hội mà biểu diễn phân tài cao thấp. Nếu kết quả chiến đấu lý tưởng... e rằng nhiều phiền não cũng theo nhau mà đến, khiến cho Đại tổng quản của Minh châu doanh này đau đầu khó xử.
Là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, trong lòng Trình Danh Chấn không có quá nhều khát vọng công danh, phú quý. Nhưng làm một người trải qua nhiều đau khổ của cuộc sống, trong lòng hắn có quá nhiều sự thận trọng. Nói cách khác, hắn không muốn mất đi những thứ trước mắt mà mình đang có, cho dù là vì một mục tiêu lớn hơn nữa mà phải hy sinh, đồng thời, hắn cũng không muốn trong quan trường chìm nổi mà đánh mất đi chính mình. Với hắn mà nói, nếu phụ thuộc vào một cường nhân nào đó, mưu đồ ngày sau thăng chức rất nhanh, không bằng tự nắm chặt những gì trước mắt, cơm áo không phải lo tới.
Theo như lời Bùi Tịch trước khi chia tay cùng với khoảng thời gian gần đây quan sát, Trình Danh Chấn phát hiện một sự kiện vô cùng huyền diệu, chính là địa vị của Thái tử điện hạ tràn đầy nguy cơ, và vị Tần vương mà mình chưa bao giờ gặp mặt kia, bất kể vũ dũng cá nhân, lực quyết đoán và năng lực lung lạc võ tướng đều trên Thái tử điện hạ. Làm người có thủ đoạn riêng hay là đối nghịch cùng người, rất khó có kết cục tốt.
Dưới loại tình huống này, Trình Danh Chấn không thể không cẩn thận. Hắn thật vất vả mới khiến cho Thái tử từ bỏ việc lôi kéo mình, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, không nghĩ ra lại có ngọn gió nào khiến mình được đối phương coi trọng. Và hắn cũng không muốn Tần vương chú ý đến mình. Tuy rằng người kia lúc này ở rất xa với mình, nhưng đối với Trình Danh Chấn trong nhà không có anh em ruột, cho nên vô cùng xem trọng cốt nhục tình thân, thì hành vi của Tần vương khiến cho hắn vô cùng khó có thể cùng nhận thức.
Đã trải qua hai lần bị phản bội từ hai người Trương Kim Xưng, Đậu Kiến Đức, hắn hiện tại bất kể thế nào cũng sẽ không đưa vận mệnh của mình vào tay người khác. Hắn không muốn phụ thuộc vào bất cứ kẻ nào, hắn chỉ thuộc về chính hắn. Cho dù lựa chọn như vậy, con đường làm quan sẽ nhấp nhô một chút, chức vị sẽ thấp hơn một chút, nhưng lại sống thoải mái hơn.
Tổng hợp toàn bộ nguyên nhân trên, lần này đông tiến chiến đấu, hắn vô cùng cẩn trọng. Vừa muốn cho triều đình Đại Đường thấy khoản mua bán chiêu hàng Minh Châu Doanh là không lỗ vốn, đồng thời lại không mong lấy được chiến quả hiển hách, để Thái Tử hoặc là Tần vương động tâm với Minh Châu Doanh.
Như thắng lợi bẻ gãy nghiên nát hôm nay, không có khả năng lặp lại lần thứ hai. Nếu không, sẽ khiến kẻ khác đố kỵ rình rập. Nhưng làm thế nào để Minh Châu Doanh trở nên bình thường, và đảm bảo cho mọi người an toàn đây? Thật sự là khó lấy được sự cân bằng giữa hai điều này.
Không đợi hắn nghĩ rõ ràng làm thế nào, Vương Nhị Mao đã hùng hổ xông vào, đi đến trước soái án, cũng không thi lễ, lấy mũ giáp xuống, đặt lên soái án, thở hổn hển nói:
- Ngươi đừng ở chỗ này mà do dự nữa, trận tiếp theo đã có người thu xếp thay ngươi rồi. Khẩn trương nổi trống điểm tướng đi, trời tối ngày mai, chúng ta có thể ở trong thành An Dương uống rượu chúc mừng rồi.
- Ngươi nói là uy của trận đại thắng vừa rồi đã đến quận thành An Dương?
Trình Danh Chấn ngây ra một lúc, không dự đoán được tâm tình của Vương Nhị Mao sao vội vã như vậy.
- Cái gì mà lao thẳng tới, chúng ta muốn đánh, cũng phải có người đồng ý mang binh thủ thành chứ. Con bà nó, đám người mục nát này, theo chân bọn họ đánh giặc, thực thắng không có ý nghĩa gì.
Vương Nhị Mao lắc lắc đầu, vô cùng buồn bực nói.
- Làm sao vậy? Khúc Lăng chuẩn bị lập công chuộc tội, đi thuyết phục quân coi giữ trong thành rồi hả?
Trình Danh Chấn lại ngây ra một lúc, cười hỏi.
Vương Nhị Mao vừa lắc đầu vừa cười lạnh.
- Không, kẻ chạy trốn trên chiến trường là con rể hắn, nửa đường vòng lại, chủ động yêu cầu nâng thành đầu hàng, chuộc mạng thay cha vợ. Lúc này, ngươi không cần phế tâm tư cân nhắc xem khống chế chiến quả này như nào nữa. Vận khí may mắn đến rồi, tường thành cũng đỡ không nổi.