- Cút đi!
Khúc Lăng đã không còn thời gian để tức giận con rể mình lập tức lệnh cho anh ta rời khỏi cuộc chiến về giữ thành:
- Không giữ được quận thành, lão phu có lam ma cũng không tha cho ngươi đâu!
Trưởng sử Thôi gật đầu, hốt hoảng nhảy lên lưng ngựa. Khúc Lăng nhìn theo anh ta chạy xa sau đó rút kiếm đeo bên hông giơ cao hô:
- Đậu vương gia đối với mọi người không tệ, hôm nay ta sẽ lấy cái chết để báo đáp! Các huynh đệ...
Còn chưa dứt lời, một mũi tên đã bay tới cắm đúng vào cổ con ngựa của y. Chiến mã kêu lên thảm thiết sau đó nhảy lên nửa bước rồi quỳ xuống. Chiến mã trải qua huấn luyện có linh tính cứu chủ, mặc dù vậy nhưng Khúc Lăng vẫn bị ngã úp sấp xuống, mũ giáp lệch về một bên, tóc dính đầy đất. Hai gã thị vệ ra giúp y nhảy lên một con ngựa khác. Rất nhanh lại có mấy mũi tên nữa bắn tới, con chiến mã vừa thay lại chết. Một gã thị vệ cũng bị trúng tên bỏ mạng, gã khác thì cuống cuồng chống đỡ. Không ai để ý đến Khúc Lăng bị ngã dưới đất, cái mũi bẹp dẹt xuống, máu chảy xuống chòm râu.
- Quận thủ đại nhân, rút lui thôi!
Một gã huyện úy coi như còn chút lương tâm thở hổn hển lớn tiếng đề nghị:
- Chắc là không chống nổi, các huynh đệ đều bị đánh thành ngốc hết rồi!
- Nổi, nổi trống!
Khúc Lăng lau máu trên miệng lớn tiếng kêu lên:
- Để, để cho hai cánh xuất kích, bao, bao vây bọn chúng!
Lấy đâu ra hai cánh? Tên huyện úy bĩu môi, nghiêng đầu chạy đến gần Khúc Lăng. Bị người này khinh miệt, Khúc Lăng đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra đội ngũ của mình đã rối loạn. Hai cánh đều tan dã, bây giờ chỉ còn lại mấy người xung quanh mình, co lại thành một đoàn như kiến tránh lũ.
- Mang theo một đám rác rưởi như vậy, ngươi cũng dám khiêu chiến với Minh Châu Doanh sao?
Khâm sai đại nhân quay đầu lại cười lạnh về phía Khúc Lăng:
- Nhìn đi, đánh như thế, không phải là ngươi ngồi trong phòng đoán mà cũng nghĩ ra sao?
Dứt lời, vung cờ chiến đã mất trả lại cho Khúc Lăng. Sau đó y rút hoành đao ra dẫn theo hơn 10 thân vệ cách mình gần nhất xông về phía quân địch.
Người sắp chết phản kích cuồn cuộn, đám sĩ tốt Minh châu doanh không kịp chuẩn bị đều lui tránh ra. Khâm sai đại nhân liên tiếp hướng về phía địch, tách đối thủ thành hai tốp, thân binh bên cạnh chết mấy tên. Quay đầu lại, y cười cười nhìn Khúc Lăng sợ ngây ra, giơ hoành đao lên:
- Giết Trình Danh Chấn, giết tên phản tặc!
- Chỉ giết Khúc Lăng, người khác không hỏi!
Trương Cẩn vừa đến kịp thời ngăn cản tình thế cấp bách. Lúc này, thù hận trong đầu y đã vơi đi nhiều. Đột nhiên y không muốn giết quá nhiều người nữa. Đặc biệt là những dũng sĩ có gan ngăn cản mình. Thắng bại hôm nay đã phân, lại giết chết đối phương cũng không có bất kì ý nghĩ gì.
Nhưng khâm sai của Đậu Kiến Đức lại không chịu nhận ân tình này. Thấy Trương Cẩn xuống tay không có lực còn tưởng bản lĩnh của y cũng chỉ thường thôi. Gã mang theo vẻn vẹn có mấy thân vệ tiến lên, từng chiêu cắn xé nhau. Trương Cẩn luống cuống chân tay, không ngừng lui về phía sau. Trong lúc đó, y lại dâng lên lòng thù hận gầm thét ngăn cản binh khí trước mặt, đá một cú trúng bụng đối phương.
- A!
Tên kia bị trúng một đá kêu lên thảm thiết khụy xuống, bị sĩ tốt của Trương Cẩn xông lên phía trước bảo vệ đâm ngã lăn trên mặt đất. Đồ Anh, Lưu Thập Thất xông hết lên phía trước, bao vây chém loạn xạ về phía quân địch. Bên cạnh khâm sai của Đậu Kiến Đức rất nhanh không còn một đồng bạn nào, y cô độc đứng giữa vũng máu, hô mời đấu.
- Lại đây đánh!
Ánh mắt tán loạn, y không nhìn rõ đối thủ nhưng vẫn còn hét to:
- Trình Danh Chấn đâu rồi? Tới giết ta đi! Ông đây chính là Thân vệ Đội Chính Tần Đức Cương của Đậu Kiến Đức.
- Huynh đệ, ngươi đã tận lực rồi!
Trương Cẩn tiến lên, dùng đao chặn lấy binh khí của đối phương:
- Ta là Trương Cẩn thiên tướng dưới trướng của Vương Phục Bảo! Bỏ binh khí xuống ta sẽ tha chết cho!
- Ai?
Khâm sai lại ngây người ra, chậm rãi dừng bước:
- Vương tướng quân? Ngươi đến vì Vương tướng quân?
- Đúng vậy!
Đồ Anh trả lời:
- Huynh đệ, bỏ binh khí xuống đi, Đậu Kiến Đức không đáng để huynh bán mạng đâu!
- Không có Đậu đại ca, Tần mỗ đã chết từ lâu rồi!
Khâm sai lắc đầu, giơ binh khí lên đầu:
- Ông ấy không nên giết Vương tướng quân. Nhưng đây không phải là chuyện Vương mỗ có thể quản được. Ta hết sức rồi, huynh đệ các người thắng rồi!
Dứt lời, y thay đổi mũi đao cứa vào cổ mình.
- Huynh đệ!
Biết đối phương tự sát, đám Trương Cẩn lại không có cách nào ngăn lại được. Đây là chiến trường, dù là thân sinh phụ tử cũng không được nhượng bộ, ra tay lưu tình. Nhưng với cử chỉ điềm tĩnh của đối thủ trước lúc chết, lại khắc thật sâu trong lòng họ, khiến cho tâm trạng của họ nặng nề khó có thể khôi phục lại được.
- Giết Khúc Lăng, chỉ giết mình y, những người khác tránh ra!
Không biết ai là người bình tâm lại đầu tiên giơ đao lớn tiếng hô lên.
- Giết Khúc Lăng, chỉ giết một người đáng chết!
Mọi người quơ binh khí lên phụ họa, xông về phía cờ chiến của Ngụy quận.
Thấy khâm sai chết trước mắt mình, chân và tay của Khúc Lăng run lên. Người kia là một kẻ lỗ mãng, cái gọi là phản kích này không có hiệu quả gì. Nhưng người kia cũng là một đại dũng sĩ, biết chắc phải chết nhưng làm việc nghĩa vẫn không chùn bước. Sinh ngã sở dục dã, nghĩa diệc ngã sở dục dã, nhị giả bất khả đắc kiêm... Một câu mà nửa đời người đọc sách bỗng chốc tràn vào tim Khúc Lăng. Nhưng máu tươi từ mũi chảy ra làm tắt đi suy nghĩ này của y. Y phát hiện huyết mạch của mình cao quý như thế không nên thể chết trong bùn đất như chó được.
(Sinh ngã sở dục dã, nghĩa diệc ngã sở dục dã, nhị giả bất khả đắc kiêm...:Sống ta vốn muốn mà nghĩa ta cũng cần.khi không thể trọn lẽ đôi bề, thì xá sinh mà giữ lấy nghĩa vậy)
- Ta là Quận thừa Ngụy quận, để ta xông lên!
Lúc Khúc Lăng đấu tranh giữa tham sống và dám chết, quận thừa Trương Dực Văn đã xông về phía kẻ thù. Võ công của gã khá giỏi, một đao chém một tên kẻ thù ngăn cản phía trước làm hai đoạn. Sau đó, lại chiến đấu với một đoàn kẻ thù khác.
- Ông đây là quận thừa!
Trương Dực Văn tự giới thiệu, sợ người khác không biết thân phận của mình:
- Ông đây là Trương Cẩn!
Trương Cẩn giơ đao ra nghênh tiếp, đao đao không dời cổ đối phương:
- Ông đây là dân chúng thấp cổ bé họng, bị cẩu quan các ngươi bức phản.
Ánh đao sáng lập lòe, y vì mối thù của mình mà tức giận:
- Đậu Kiến Đức vốn là người tốt nhưng bị cẩu quan các ngươi làm hỏng rồi. Là các ngươi khiến ông đây không sống nổi. Là các ngươi giật dây Đậu Kiến Đức bức chết Vương đại ca. Là các ngươi, các ngươi là một lũ khốn khiếp. Đáng chết, đáng chết!
Mỗi một chiêu y lại hô to một câu khiến cho Trương Dực Văn chân tay luống cuống, không cãi kịp:
- Là các ngươi, chỉ muốn mình thoải mái mặc kệ ông đây sống chết. Là các ngươi, chỉ muốn thăng quan mà rèm pha vào Đậu Kiến Đức. Là các ngươi...
- A...
Trương Dực Văn bị chém ngã vật xuống đất. Trương Dực Văn kêu to khiến cho mấy tên tàn binh Ngụy quận lùi lại, lập tức xông về phía Khúc Lăng:
- Tên cẩu quan này, gieo tai họa cho Đại Tùy xong lại đến lượt Đậu Kiến Đức. Người tốt chết hết, duy chỉ tên tai họa này còn sống!
Khúc Lăng giơ bảo kiếm lên không ngừng lui lại phía sau:
- Ta không có.
Y khóc ngụy biện cho mình, dù có ngụy biện thế nào cũng không tác dụng:
- Ta, đầu năm ngoái được phái đến Ngụy quận rồi. Lúc Vương tướng quân chết ta không ở bên cạnh Hạ vương...
Vấp phải xác chết dưới chân, Khúc Lăng lảo đảo ngã ngồi xuống, bảo kiếm trong tay văng ra, hai tay ôm đều lớn tiếng kêu la:
- Không phải ta, không phải ta. Tha mạng cho ta, hảo hán xin tha mạng!
Y không còn một chút tự tôn nào, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu liên tục.
Trương Cẩn giơ đao xông lên trước mà ngẩn người ra. Y không ngờ là một Khúc Lăng anh hùng trước kia giờ lại thành ra thế này. Dường như nhìn thấy có con ruồi bay lên, y thấy dạ dày mình quay cuồng:
- Giết ngươi chỉ bẩn tay ta!
Vứt hoành đao trên mặt đất đạp ngã Khúc Lăng:
- Nằm xuống bò đi.
Nhổ một ngụm nước miếng xuống mặt Khúc Lăng. Thái Thú Ngụy quận Khúc Lăng cũng không dám lau đi, chỉ đập đầu xuống đất hét dài:
- Ta không có, ta chỉ là một tiểu quan, là Đậu vương gia ép ta làm Thái Thú. Ta bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình là mãn nguyện lắm rồi, đâu dám rèm pha Vương tướng quân. Quan hệ của ông ta và Đậu vương gia thân thiết như vậy, ngươi cho ta mượn ba lá gan cũng...
Tiếng khóc truyền ra, làm cho một đoàn tử sĩ cuối cùng đang liều mạng đều buông hết binh khí xuống đất.