Trương Cẩn mang theo mấy tên thân binh, xung phong liều chết vào tuyến đầu của Minh châu doanh.
Trận này là đánh vì Vương Phục Bảo. Lúc này các huynh đệ của Minh châu doanh rất nhiều người lại nhắc đến mối thù năm đó. Nhưng bao gồm cả Trình Danh Chấn, mọi người đều rất quý trọng sự bình an không dễ gì có được, nó thoải mái hơn cuộc sống thù hận trước mắt nhiều. Là y, Đồ Anh và một số người Lưu Thập Thất vẫn xin giáo đầu đi giết giặc. Cho nên y nhất định phải xông lên trước mọi người, dùng hành động thực tế để chứng minh, mình phải coi trọng tính mạng của người khác như tính mạng của mình, mình không thể lấy các huynh đệ ra làm vũ khí để kêu gọi được.
Một tên xã dũng mặc giáo giáp loại kém cũng bị y giết chết, máu bắn tung tóe như nước suối. Cảm giác nóng bỏng này khiến cho Trương Cẩn giật mình, nhưng rất nhanh y đã bị một gã kẻ thù khác để ý. Đó là một tên nát rượu, thân hình mập mạp tay cầm côn, vô hình chung gã đó đã chứng minh thân phận trước kia của mình. Trương Cẩn hận nhất chính là đám người kia, trong mắt y bọn quan phủ tên nào cũng tội ác tày trời. Y vung mạnh tay nện côn của đối phương xuống làm thanh côn gãy một nửa. Lại vung mạnh cánh tay, tên nát rượu ngã xuống kêu lên thảm thiết, hai tay ra sức che miệng vết thương, máu từ khe năm ngón tay phun ra nhuộn đỏ cả đám cỏ vẫn còn sương đêm.
Không hề chần chừ, gót giày của Trương Cẩn đã vượt qua người ngã trên mặt đất, xông về đối thủ thứ ba của ngày hôm nay. Người này là một thiếu niên còn non nớt, vẻ mặt vô cùng sợ hãi thấy Trương Cẩn hung ác liền lúc giết hai đồng bọn của mình, gã biết mình không thể báo thù cho đồng bọn được mà chỉ kêu lên một tiếng thảm thiết rồi bỏ chạy. Nhưng đội hình quá đông đã cản đường gã, Trương Cẩn hai, ba bước đã đuổi theo con mồi, dùng mũi đao chém xuống đâm vào lưng con mồi một cách gọn gàng.
Chiêu này là bí kíp giết người mà năm đó Vương Phục Bảo đã truyền lại cho y. Vật tư của Đậu gia quân thiếu thốn, toàn bộ quân giới đều nhờ vào binh khí thu được trong tay quan quân. Cho nên, giết người không cần hoành đao hoặc là dùng búa chém thẳng xuống dưới, mà chỉ cần phát huy đủ hai chữ “rút” và “kéo”. Thủ pháp này sẽ tạo thành vết thương cực lớn và đáng sợ. Thường thường kẻ thù không phải bị binh khí trực tiếp giết chết mà là máu cứ chảy từ từ trong thân xác cho đến khi cạn thì thôi.
Không nhìn con mồi đã bị ngã lăn trên đất. Trương Cẩn tiếp tục rống lên xông về trước mấy bước. Mấy tên xã dũng không kịp chạy cuối cùng đành phải liều mình, giơ binh khí về phía y. Loại chiêu số này chỉ nhìn là đã biết không được trải qua huấn luyện, đối với Trương Cẩn trải qua trăm trận chiến thì không tạo ra bất kì sự uy hiếp nào. Vù một cái cơ thể y đã chốn sau một cây mộc mâu. Sau đó đi lên từng bước dùng hoành đao lưa nhẹ làm rơi nửa cái đầu. Tiếp theo là một cánh tay rủ xuống, kẹp lấy cán mâu bên người, rồi đột nhiên phần eo phát ra lực. Tên xã dũng cầm mâu cũng không kịp chuẩn bị cơ thể lung lay rồi chỉ còn biết trơ mắt nhìn lưỡi đao từ trên đâm xuống. Mấy tên xã dũng cầm mâu còn lại vội chạy trốn. Trương Cẩn cầm mâu bức mở một đối thủ khác, thu hoành đao về chém đứt một cánh tay của tên địch thứ tư. Sau đó nhặt một cây mâu lên ra sức mà ném. Tên xã dũng kia chạy trốn chưa được năm bước thì đã bị binh khí của mình từ sau đâm xuyên qua lưng, dính xuống mặt đất.
- Kẻ nào ngăn cản ta sẽ phải chết!
Trương Cẩn giết người bốc hỏa khí, giống như một con dã thú gầm lên. Những tên xã dũng khác bị tiếng gầm dọa cho run lên cầm cập, rồi đột nhiên tỉnh ngộ càng xông lên nhanh thì lại càng nhanh bị giết, tức thì bỏ vũ khí lại quay đầu chạy như điên.
- Ha ha ha...
Trương Cẩn cười, dường như có phần phóng hết uất ức nghẹn trong cổ họng ra ngoài. Bức Trình giáo đầu đi rồi, bức chết Vương đại ca, Đậu gia quân chỉ còn lại mấy tên bất lực này. Bằng các ngươi mà đòi đi tranh giành thiên hạ, ngươi nằm mơ à! Không cần Đại Đường xuất toàn bộ quân chủ lực bổ sung cho Minh châu doanh năm vạn binh mã cũng đủ để đánh đổ nước Đại Hạ.
Vứt đầu đao còn dính máu, y chuẩn bị mở rộng lỗ hổng của trận tướng địch. Chân trái lại bị một kẻ trên mặt đất ôm lấy, suýt nữa khiến y ngã quỵ xuống:
- Chết đi!
Trương Cẩn tức giận mắng một câu, vung đao quét dưới chân. Lại một cổ máu phun lên, cái ràng buộc dưới chân cũng biến mất, tên hương dũng kia bị chém không cảm thấy đau, hai tay vẫn ôm lấy chân y có chết cũng không chịu buông ra.
- Mẹ kiếp!
Trương Cẩn thấp giọng quát mắng một câu, chuẩn bị vung đao chém đứt cánh tay của tên đó. Trong nháy mắt vung đao xuống thì lại nghe thấy đối phương lẩm bẩm:
- Cứu, cứu mạng...
Cứu mạng? Hai quân trên chiến trường mà cầu kẻ thù cứu sao? Trong phút chốc Trương Cẩn dừng đao trên không trung. Chỉ có tân binh chưa từng trải qua chiến tranh mới có hành động như thế trên chiến trường. Trong tiềm thức, bọn họ căn bản không cho mình là lính mà vẫn duy trì những bản năng nguyên thủy, lúc nguy nan kêu đồng loại cứu, căn bản là không ý thức được đao trong tay đối phương còn đang dính máu mình.
- Đại, đại thúc, cứu mạng!
Gã tiểu xã dũng trên lưng đã trúng hai nhát đao mặt dính đầy bùn vẫn tiếp tục cầu sự thương xót:
- Năm nay tôi mới mười bốn tuổi, tôi, cha tôi có thể cho ông tiền. Cứu, cứu mạng!
Xin lỗi. Trương Cẩn thầm nói rồi dùng một đao kết thúc sự đau khổ của gã tiểu xã dũng. Người sau khi đã trúng hai đao như vậy thì có thần tiên cũng không cứu nổi. Mà hai đao kia đều là y ra sức mà chém không hề có chút lưu tình nào. Trong một khoảnh khắc, Trương Cẩn cũng cảm thấy tim mình như bị cứa một nhát đao. Hóa ra người đã chết không biết gì là đau khổ, còn y lúc này lại dường như đau đến mức không đứng lên nổi.
- Lão Trương, có sao không!
Đồ Anh từ bên cạnh xông tới, thân thiết hỏi dồn.
- Không, không sao!
Trương Cẩn thở hổn hển ngẩng đầu lên la lớn:
- Mau tiếp tục xông về phía trước, đánh một tiếng trống cho tinh thần hăng hái, đừng để họ Khúc phản công đến.
- Yên tân! Y thua là cái chắc!
Đồ Anh cười ha ha, tay máy máy về mọi phía:
- Ông xem, đám khốn khiếp này có đức hạnh gì chứ?
Trương Cẩn nghe thấy vậy ngẩng đầu lên, quả nhiên phát hiện ra xã dũng Ngụy quận đã sụp đổ. Khúc Lăng như một con tôm trốn vào trung quân. Còn xã dũng hai bên xông lên trước thành một trận thế bao vây Minh châu doanh bị tiếng kêu dọa làm sợ đễn nhũn cả chân tay, không dám chắn đường Minh châu doanh, chỉ giơ binh khí ra thăm dò về phía trước.
- Đi giết Khúc Lăng. Sớm giết được tên khốn khiếp này có thể sẽ ít người chết hơn!
Thở dài một hơi, Trương Cẩn lớn tiếng đề nghị:
- Ta dẫn người xông lên tốp đầu, cậu đi theo phía sau!
- Giáo đầu...
Đồ Anh nói một câu:
- Giáo đầu không sắp xếp như vậy!
Nhưng chưa nói xong, Trương Cẩn đã chạy mất rồi. Dù sao đánh đến bước này rồi nhiệm vụ của mọi người cơ bản đã hoàn thành, cũng không sợ Trình Danh Chấn trách tội. Do dự một chút, anh ta giơ hoành đao lên chỉ thẳng về phía Khúc Lăng:
- Theo ta, xông lên giết tên họ Khúc chấm dứt chiến tranh!
- Giết tên họ Khúc! Giết tên họ Khúc!
Các huynh đệ ầm ầm hưởng ứng, thành một dòng người đuổi về phía Khúc Lăng.
Thái thú Ngụy quận Khúc Lăng khổ không tả xiết. Nếu có thể trốn được y đã sớm trốn đi rồi. Nhưng Đậu Kiến Đức phái khâm sai đến lệnh cho hai gã thị vệ bảo vệ y. Nếu y dám chạy, trong nháy mắt quay ngựa chắc chắn sẽ có đao chém trên cổ mình không chút do dự. Thế cục đã hỏng nát, Tôn Ngô có sống lại cũng không xoay chuyển được thì ngoài chống đỡ ra y còn có thể làm được gì?
- Yên tâm, ta sẽ chết trước ông!
Khâm sai đại nhân đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía Khúc Lăng nhếch miệng cười, răng lanh của y lộ ra trắng muốt:
- Có thế chết trên trận chiến với Trình Danh Chấn, đời này coi như ông đây sống cũng không uổng. Đậu vương gia bắt ngươi làm binh nhưng đừng để mình mất mặt!
Khi nào mà Trình Danh Chấn lại trở lên có địa vị như vậy? Khiến cho người ta trên chiến trường đến tính mạng cũng không cần nữa? Khúc Lăng nghe mà không hiểu gì. Nhưng cuối cùng khâm sai đại nhân lại nói câu đó khiến cho nét mặt già nua của y đỏ bừng lên. Nói đến lương tâm, Đậu Kiến Đức đãi ngộ với quan quân Đại Tùy quy hàng vô cùng hậu hĩnh. Còn mọi người báo đáp lại Đậu Kiến Đức lại đáng thương như vậy. Khúc Lăng cảm thấy như vậy không có gì là không đúng. Dù xuất thân và địa vị thế nào, mình ở dưới trướng của Đậu Kiến Đức cũng quê mùa không gì sánh nổi. Nhưng hôm nay, khâm sai đại nhân đã nói kích thích vào phần sâu thẳm trong thâm tâm của y, trong nháy mắt khiến y xấu hổ vô cùng.
- Ngươi, quay về tổ chức thủ thành. Nếu ta chết trận, ngươi chính là Thái thủ Ngụy quận!
Sau khi cảm thấy hổ thẹn, Khúc Lăng bắt đầu bố trí hậu sự:
- Trình Danh Chấn mang theo bao nhiều người? Nếu ngươi đóng cửa liều chết giữ thành được mười ngày, nửa tháng cũng không thành vấn đề !
- Trương mỗ thân là Quận thừa, không dám để Quân thủ chết trước!
Trương Dực Văn được Khúc Lăng gọi là Quận thừa liền lắc đầu cười thảm nói:
- Để Trưởng sử Thôi về giữ thành đi, tuổi của y còn trẻ, không đáng phải chết sớm!
- Ngươi, nghe thấy chưa!
Khúc Lăng quay đầu lại hướng về phía con rể của mình là Trưởng sử Thôi Phương, nói.
- Tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ thành!
Sắc mặt của Trưởng sử Thôi tái nhợt môi trên run lên:
- Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, nhất định con sẽ đối xử tốt với con gái của ngài!