Thị vệ đứng ngoài lều nghe thấy Đậu Kiến Đức nổi nóng vội chạy vào, viết thủ lệnh của Đậu Kiến Đức sau đó chạy vào đêm tối.
Từ Liêu Thành đến An Dương cách 520 dặm. Người thị vệ truyền lệnh đã cưỡi chết năm con chiến mã quý, sáng sớm ngày thứ ba mới đến nơi. Đóng giữ quận thành là Trưởng sử họ Thôi, con rể của Quận Thủ đại nhân. Nhìn thấy khâm sai đến, vội vàng cung kính ra đón.
Quan quân truyền lệnh là lão huynh đệ của Đậu Kiến Đức từ đồi Đậu tử ra ngoài, rất chướng mắt với hàng quan tiền Tùy, lôi nhẹ cánh tay của Thôi trưởng sử sang bên cạnh thấp giọng quát hỏi:
- Đừng nói nhảm nữa, Khúc Thái Thú đâu? Vương gia gọi ông ta ra đọc thủ dụ ngay!
Bị một giáo úy nhỏ coi thường trước mặt người khác, Trưởng sử Thôi không thể không thấy nhục. Y khom người thở dài, cười giải thích nói:
- Khâm, Khâm sai đại nhân không biết, Khúc thái thú một lòng vì nước, chính ngọ hôm qua...
- Bảo ngươi đừng lải nhải nữa cơ mà. Nói thẳng đi, Thái thú đại nhân đi đâu? Đừng có dài dòng, ta nghe không hiểu.
Khâm sai đại nhân tryền lệnh lớn tiếng trừng mắt lên.
- Cẩn, Cẩn tuân thượng sai chỉ bảo!
Trưởng sử Thôi lại lắp bắp, bổ sung đầy đủ lễ nghĩa rồi từ từ mới nói:
- Thái thú đại nhân mang binh đi tấn công Phũ Dương rồi. Chính ngọ hôm qua xuất phát, bây giờ có lẽ...
- Mẹ kiếp, còn lải nhải cái rắm ấy!
Tên khâm sai đá cho Trưởng sử Thôi một cái ngã lăn ra, rồi phi lên ngựa:
- Mau cùng ta ra khỏi thành đuổi theo Khúc Lăng. Nếu ông ta bị Trình Danh Chấn đánh bại, các ngươi cũng không còn đường sống đâu.
- Thái thú dẫn theo, một... một... một vạn năm nghìn binh mã, họ Trình mới mới...
Trưởng Sử Thôi bị đánh lăn trên mặt đất, trả lời lắp ba lắp bắp. Khâm sai truyền lệnh cũng không muốn phí lời với y vội thúc ngựa mang theo mấy tên thị vệ đã mệt chạy như điên về phía bắc.
Thấy đối phương càng chạy càng xa, rốt cuộc Trưởng sử Thôi cũng hiểu ra, liền vỗ bụi trên người, hùng hùng hổ hổ nói:
- Thô thiển, đúng là thô thiển. Ông đây là người có học không so đo với người thường. Người đâu, mang chiến mã đưa công văn ra đây. Cùng ta đuổi theo Thái thú đại nhân.
Tiểu lại dưới quyền vừa nghe thấy vội khẩn trương đi lôi ngựa đến. Chân tay luống cuống mất gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng chọn được bốn tên linh linh hoạt cùng với Trưởng sử Thôi mỗi người mộ con tuấn mã ven theo đường “bảo vệ” mà khâm sai đại nhân đã đi xa.
Con đường này là Đại Tùy xây dựng khi còn hưng thịnh, Đậu Kiến Đức cho thông hành thuận việc giao lưu buôn bán, lại phái người sửa sang thêm bởi vậy mà rất bằng phẳng. Hơn mười con chiến mã tung võ chạy như điên. Hai canh giờ sai cuối cùng cũng đuổi kịp Khâm sai đại nhân và đám thị vệ. Hai bên cùng hội lại, chạy thẳng theo con đường đuổi theo hơn nửa canh giờ đến xế chiều đã nghe thấy tiếng kèn phía trước.
- Mẹ kiếp, đến thám báo cũng không đi thăm dò bôn phương còn không biết xấu hổ đi đánh nhau với Trình Danh Chấn!
Tên khâm sai vừa nhìn thấy cờ chiến Khúc Lăng liền chửi ầm lên:
- Nhanh lên, kiên trì một chút, chặn Khúc Lăng lại, ta sẽ mời các ngươi uống rượu.
- Vâng!
Bọn thị vệ uể oải đáp lại mạnh mẽ xông vào trung quân. Chưa đợi gần đến đại đội đột nhiên đã nghe thấy tiếng kèn bên tai:
- Ô ô ô ô
- Đánh nhau rồi, thủ dụ hết hiệu lực rồi. Tất cả rút đao chuẩn bị bảo vệ cho tên họ Khúc khốn khiếp!
Không hổ là tâm phúc của Đậu Kiến Đức, tên khâm sai vừa nghe thấy tiếng kèn đã biết quân địch phát động tiến công. Y vội vàng thay đổi mệnh lệnh tránh cho người nhà mình rối loạn quân tâm.
- Phụng lệnh của Đậu vương gia, lên trước bảo vệ Thái Thú đại nhân.
Phản ứng của đám thị vệ cũng rất nhạy bén, sau khi rút đao ra lập tức xé họng tự báo.
- Phụng lệnh Đậu vương gia, lên trước bảo vệ Thái Thú đại nhân.
- Phụng lệnh Đậu vương gia, lên trước bảo vệ Thái Thú đại nhân.
Những tiếng la hét truyền nhau rất nhanh đã bị tiếng kèn lấn át. Cách đó không xa mấy đội quân tinh nhuệ mặc áo giáp đã ầm ầm nện từng bước một tiến về phía trước đẩy quân Khúc Lăng lui lại.
Ánh chiều ta buông xuống, trời chưa tối một màu ráng vàng bao trùm không trung.
Khúc Lăng Thái Thú của Ngụy Quận đột nhiên phát hiện miệng mình không nghe theo lời sai khiến, cố gắng lắm mới mở ra được lắp ba lắp bắp nói được mấy chữ:
- Ai, ai làm tiên phong? Bản... Bản quan nhất định sẽ tiến cử người đó làm hiền tài cho Hạ Vương.
- Đại nhân, quân ta đông nên bắn tên làm trận tuyến đầu.
Quân thừa Trương Dực Văn là con của một cường hào địa phương, ít nhiều cũng biết chuyện chiến trận. Thấy Khúc Lăng có vẻ căng thẳng liền chủ động tiến lên lớn tiếng đề nghị.
- Vậy, vậy thì bắn, bắn tên! Mau, mau bắn tên!
Khúc Lăng như sắp khóc, dậm chân ra lệnh. Y cũng không thể ngờ được rằng 500 binh sĩ dưới trướng của Trình Danh Chấn lại dám chắn giết nửa đường của mình. Còn mặc dù y dẫn theo binh mã gấp ba lần số đó nhưng thế trận lại bị kéo về sau, không ngờ chênh lệch lại rõ ràng như thế. Kẻ thù không hề sợ hãi mà giành tiến công trước, những kẻ bên cạnh y chân tay cũng run rẩy hết lên.
- Không thể bắn, quân địch còn hơn ngoài hơn một trăm năm mươi bước, mũi tên không thể đâm thủng áo giáp được. Sau năm mũi, cung tên thủ kiệt lực, lợi thế sẽ thuộc về quân địch.
Quận thừa Trương Dực Văn giật dây Khúc Lăng vội vàng khuyên can.
- Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?
Nghe thấy câu đó, Khúc Lăng lại không có chủ ý gì khóc nức nở mà hỏi.
Khâm sai truyền lệnh vừa mới chen lên trước người của Khúc Lăng, nghe thấy y nhu nhược như thế, đẩy y ra, cướp lấy cờ chiến của y.
- Trung quân đứng lên không động, thương dày kết thành chiến trận. Hai cánh phải trái, đi lên bao vây quân địch.
- Ngươi!
Khúc Lăng quay mặt lại, nhìn thấy một luồng ánh mắt hung tợn, sợ đến mức nuốt hết cả những lời quở trách vào trong lòng.
- Y chính là thị vệ của Đậu vương gia, đến để bảo vệ Thái Thú đại nhân!
Trưởng sử Thôi đuổi theo giờ chỉ còn lại một nửa sức lực, sợ lúc này Thái Thú đại nhân lại làm chuyện khiến mọi người mất mặt, ông ta thở hổn hển giải thích.
- Đậu, thị vệ của Đậu vương gia đến bảo vệ ta?
Vẻ mặt của Khúc Lăng khó tin, chỉ vào mũi mình mà hỏi.
- Mời đại nhân lên ngựa!
Khâm sai cũng không còn thời gian để ý đến y nữa, lệnh cho hai gã thị vệ đưa Khúc Lăng lên lưng ngựa, một trái một phải kẹp chặt, dũng mãnh bất cứ lúc nào cũng có thể phụng lệnh tiến công, sau đó rất nhanh múa máy cờ chiến:
- Hai cánh tiếp tục tiến lên trước, trung quân, cung tiễn thủ của trung quân, lên trước 120 bước lắp mũi tên, bắn!
- Lên trước 120 bước bắn!
Mấy tên lính dưới quyền nhìn cờ chiến của trung quân lập tức truyền mệnh lệnh đi.
Nắng mùa đông không gay gắt, nhưng ánh mặt trời cũng khiến cho hương dũng của Ngụy quận chói mắt. Nghe thấy mệnh lệnh liền buông tay nhẹ không để ý đến mấy bước mà cứ bắn mũi tên một cách vô thức.
Uy lực của mấy ngàn mũi tên không thể không lớn, chỉ trong nháy mắt ánh nắng trên đầu đột nhiên mờ đi. Có thể bắn mũi tên đi có hiệu quả nhưng bây giờ vẫn chưa nói được gì. Đa số các mũi tên không vượt quá được 50 bước. Có rất ít số mũi tên miễn cưỡng đến được mục đích, tốc độ đã chậm lại không thể chậm hơn được nữa, bị con cháu Minh Châu đối diện dùng đao khua những mũi tên lập tức rơi xuống.
- Ngươi chọn binh gì vậy?
Khâm sai đại nhân tức giận kêu to. Huy động cờ lệnh, tiếp tục hô to:
- Bắn, bắn không được dừng lại. Bắn hết mũi tên cho ta.
Loại chiến thuật này rất phù hợp với khả năng thực sự của hương dũng Ngụy quận. Đám cung thủ nghe lệnh thay nhau bắn, cắt bắn, chặn bắn. Giương cung lắp tên lên bắn về phía trước một cách vô thức.
Mũi tên bắn ra như mưa, đám binh sĩ Minh châu chân như nhịp trống, tiếp tục đi về phía trước. Không để ý đến đồng đội bên cạnh ngã xuống. Hai cánh quân không mảy may do dự từ từ bao vây quân địch. Trong mắt bọn họ chỉ có một mục tiêu, Khúc Lăng. Khúc Lăng – chủ soái quân địch đang ngồi trên chiến mã cao cao. Lấy được thủ cấp của tên này thì quân địch sẽ tự tan rã. Giữa mười lăm ngàn và một ngàn năm trăm không có gì khác nhau.
Thái Thú Ngụy quận cảm giác mình như bị mãnh thú theo dõi không còn một chút can đảm nào. Phản ứng đầu tiên của y là quay ngựa chạy trốn, lại thấy hoành đao hai bên của thị vệ sáng loáng. Y muốn nói với khâm sai của Đậu Kiến Đức mấy lời cầu xin thương xót... mà mồm cứ há hốc ra không nói được câu nào.
Quân địch chỉ còn tám mươi bước, hai bên chưa thực sự tiếp xúc với nhau mà Khúc Lăng đã cảm giác thấy mình chết đến nơi rồi, căn bản là thấy không còn hy vọng sống sót. Trong đầu y bêy giờ đang hối hận không nghe theo lời khuyên giải của vài nhà giàu có trong thành, hấp ta hấp tấp đi cướp công lao gì đó. Y còn nhớ lúc đó chính mình còn châm biếm người khuyên bảo mình, nói rằng một tên nhóc miệng còn hôi sữa bị máu dọa cho bể mật gần chết. Nhưng bây giờ, rốt cuộc y đã hiểu bản lĩnh con người không phải phụ thuộc vào tuổi tác. Có người hơn 50 tuổi ngoài làm quan ra thì cũng chẳng biết làm gì, có người mới gần 20 tuổi nhưng lại như hổ gầm, trời đất biến sắc.
Năm mươi bước, bước chân của các dũng sĩ Minh châu doanh vẫn không thay đổi, tiếp tục đi tới. Bốn mươi bước, những dũng sĩ của Minh châu quanh vượt qua đồng đội bị thương tiếp tục hướng về phía trước. Ba mươi bước, hai mươi bước, cuối cùng Thái Thú Khúc Lăng của Ngụy quận chỉ còn ú ớ như heo bị giết thịt. Y biết mình làm như vậy là vô cùng mất mặt nhưng không cách nào để làm giảm đi áp lực thừa nhận của trái tim.
- A a a...
Khúc Lăng lớn tiếng rú ầm lên, đồng thời bị chính cử chỉ của mình thẹn đến mức muốn chui xuống đất. Nhưng không ai quay lại nhìn y, dũng sĩ Minh châu doanh phía đối diện bắt đầu xông lên. Một tay giờ hoành đao một tay nhấc tấm khiên, trong cổ rống lên như mãnh thú:
- A a a a
Người chưa đến, tiếng gầm đã đến rồi. Giống như sóng lớn gầm thét ầm ầm bổ vào đầu quân Ngụy quận khiến cho bức tường phòng thủ của chúng bị lung lay. Có mấy tên tâm trí không kiên định được vội buông binh khí hai tay ôm lỗ tai ngồi xổm xuống, cắng răng càng chặt hơn, đau khổ chống đỡ, binh khí trong tay cũng không ngừng run lên.
Ánh trời đỏ rực huynh đệ Minh chây theo ánh chiều dũng mãnh xông lên, xé tất cả nguy hiểm, làm hương dũng Ngụy quân xông đến đều bị người ngã ngựa đổ.
Một trống, trận phá, Đậu Gia Quân sụp đổ.