Người còn chưa tới, Tống Chính Bản đã ra đón, nhìn Đậu Kiến Đức từ xa đã nói:
- Tội chết, tội chết.
Nhưng trên mặt chì không có chút xấu hổ nào.
- Trời muộn quá rồi! Chắc là khanh đã buồn ngủ. Ta có chuyện quan trọng cho nên không thể không quấy rầy giấc mơ đẹp của khanh được. Tống khanh đại nhân độ lượng chắc không chấp nhặt với bổn vương chứ!
Đậu Kiến Đức hạ mình cùng khơi dậy mấy phần tính hiền như đất, thấp giọng oán giận.
- Thần đang chuẩn bị đi đến trung quân. Lúc trước chỉ là không thấy quân báo của các nơi đưa về, nên không dám ra hết luận bừa. Cho nên mới chậm trễ! Xin Vương giá thiên tuế trách tội!
Tống Chính Bản lại cúi đầu thấp giọng đáp.
Đậu Kiến Đức nhìn kỹ thấy đúng là Tống Chính Bản vẫn mặc triều phục. Biết không phải là đối phương cố tình trậm chễ, nên gật đầu cười nói:
- Cái gì mà tội với không tội! Đã muộn thế này rồi, ta không nên đấy quấy rầy khanh. Đi vào nói chuyện đi, thời tiết chết tiệt này là lạnh quá!
- Mời Vương gia!
Tống Chính Bản sai người vén mành đến Đậu Kiến Đức và Khổng lão thái giám đi vào trong:
- Chỗ của thần bừa bộn quá, chưa kịp cho người thu dọn mong Vương gia thứ tội.
- Không sao!
Đậu Kiến Đức độ lượng khoát tay, tìm một cái ghế bọc da từ từ ngồi xuống:
- Đọc xong quân báo rồi có gì tâm đắc không?
- Quân địch khắp nơi, thời gian không đợi ta!
Tống Chính Bản lắc đầu, thấp giọng quy về mấy chữ. Sau đó đế ấm nước lên chậu than, rót cho mình và Đậu Kiến Đức một chén trà nóng, áp chén trà vào ngựa, vừa mân mê vừa tiếp tục nói:
- Chiến phạt Vũ Văn Hóa Cập nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Không được kéo dài quá lâu, e rằng sẽ rất bất lợi cho quân ta.
- Trình Danh Chấn đánh đến đâu rồi?
Đậu Kiến Đức nhún vai cười hỏi dồn.
- Tin báo gần nhất, hắn vừa mới dẹp xong Phũ Dương. Nhưng hướng nam, cũng có thể là hướng bắc!
Tống Chính Bản suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng có đáp án.
- Ta sớm đã biết hắn đến. Tiêu diệt Vũ Văn Hóa Cập xong, đương nhiên sẽ là tiêu diệt hắn!
Đậu Kiến Đức bĩu môi, tiếp tục cười lạnh:
- Dù trước sau thế nào, theo hắn làm loạn lên để hắn đánh tan quân Tương Quốc. Đợi chỉ huy đại quân, lập tức hắn phải cút đi. Ta muốn thương lượng trước với khanh một chuyện. Bây giờ Vũ Văn Hóa Cập, Lý Đạo Tông và ta đã tạo thế chân vạc. Dù ai cùng ai đánh trước, người thứ ba chắc chắn sẽ có cơ hội hơn. Khanh nói xem, ta nên làm gì bây giờ?
- Vương gia nhất định phải có Liêu thành sao?
Tống Chính Bản không trả lời ngay mà cau mày hỏi lại Đậu Kiến Đức.
- Đương nhiên, nếu Vũ Văn Hóa Cập cưỡi lên đầu ta không có lý do gì mà ta lại buông tha cho y. Đại Tùy vì bị phản bội mà mất nước. Cho dù ta xuất thân hàn vi nhưng cũng biết báo thù cho tiên đế. Không giống như những người khác, bên ngoài thì nam mô nhưng trong bụng cả bồ dao găm.
Giết Vũ Văn Hóa Cập báo thù cho Dương Quảng, tiến tới là làm cho các di lão Triều Tùy thừa nhận nước Đại Hạ. Đây là kế hoạch Đậu Kiến Đức đã làm trước khi xuất binh, dù có khó khăn gì cũng không được dao động. Tống Chính Bản thấy y nói như đinh đóng cột như vậy biết rằng không thể tránh khỏi một hồi ác chiến, ông ta do dự một lát rồi đề nghị:
- Nếu đã như vậy, sao Vương gia không lấy lui để tiến để cho Lý Đạo Tông và Vũ Văn Hóa Cập đánh nhau trước?
- E rằng Lý Đạo Tông không chịu. Lúc trước y giao thủ với Vũ Văn Hóa Cập, nhìn thấy chúng ta đến y lập tức lui xuống.
Đậu Kiến Đức thở dài vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Vậy chúng ta sẽ chủ động xuất kích, đánh Lý Đạo Tông trước, rồi mới đấu với Vũ Văn Hóa Cập!
Tống Chính Bản suy nghĩ một chúy rồi đưa ra một chủ ý khác.
- Cách đấu thế nào?
Đậu Kiến Đức biết tính của Tống Chính Bản hơi kém một chút nhưng kiến thức cũng là số một, số hai. Y lập tức đứng lên lớn tiếng hỏi dồn.
- Lý Đạo Tông trèo đèo lội suối mà đến, cố kỵ nhất vẫn là đường lui của mình. Theo vi thần thấy, ý chí chiến đấu của quân Đường hình như không mạnh. Nói là muốn tiêu diệt Vũ Văn Hóa Cập nhưng chỉ là để cho người khác nhìn mà thôi. Bởi vậy, thần nghĩ đến Lý Đạo Tông chắc sẽ không chịu liều mạng với quân ta. Còn quân ta chỉ cần tỏ thái độ quyết chiến, ép Lý Đạo Tông. Vũ Văn Hóa Cập sẽ lập tức từ sau lưng xông lên. Đến lúc đó, chủ công bố trí quân cờ ẩn trong Liêu Thành, là có thể làm được bất kì khó dễ nào...
- Ồ, thế sao?
Đậu Kiến Đức không ngờ là kế sách mà Tống Chính Bản đưa ra lại đơn giản như thế, y cau mày hỏi dồn.
- Thần chưa bao giờ nói đùa cả!
Tống Chính Bản đảo cặp mắt trắng dã, trả lời lạnh lùng.
- Khanh nhìn cái tính chó nóng của khanh kìa, ta không thể hỏi một chút được sao?
Đậu Kiến Đức cười, thấp giọng quở trách:
- Sao khanh biết ta đã bày điều mờ ám ở Liêu Thành? Ai nói với khanh?
- Nửa tháng trước, lúc Vương Bạc tướng quân phản ra Thanh Tuyền, thần đã đoán được!
Tống Chính Bản thở dài, trầm giọng trả lời:
- Nếu chủ công còn muốn dùng mưu kế của thần thì có một những chuyện không nên giấu thần mới đúng!
- Không giấu, không giấu, không phải là ta không muốn bị Vũ Văn Hóa Cập ngầm phát hiện ra sao? Cho nên mới giấu mọi người! Cũng không phải có mình khanh đâu!
Đậu Kiến Đức hổ thẹn lớn tiếng thanh minh.
- Còn nữa, sau khi công phá Liêu thành, chủ công định đối phó với Trình Danh Chấn thế nào?
Tống Chính Bản cũng không muốn vướng vào vấn đề này nữa, ông ta cười chuyển đề tài.
- Hắn là đại tướng của nước địch rồi, ta còn có thể làm thế nào đây? Cùng không thể coi hắn là thượng khách được!
Tâm trạng của Đậu Kiến Đức đang khá lên thì lại bị mất hứng, nhún vai cười hỏi lại.
- Vương gia...
Tống Chính Bản thấy vậy muốn nói nhưng lại nói không ra lời. Do dự một chút ông ta liền nhắc nhở:
- Nếu sau đó tổn thất quá lớn chỉ e không thể chống cự nổi. Vi thần đề nghị phái một tướng lĩnh đủ mạnh để quay về không được quá coi thường Trình Danh Chấn.
- Ta xem nhẹ hắn sao?
Đậu Kiến Đức cười cười mang cả hàm ý khinh thường:
- Ta xem trọng hắn mới lệnh cho mấy quận án binh bất động, tùy cho hắn rong ruổi trên địa bàn của ta.
- Nhưng quân báo về, lại nói Thái thú Ngụy Quận đã linh binh xuất kích!
Tống Chính Bản cầm lấy bản quân báo đưa cho Đậu Kiến Đức đọc:
- Hay là chủ công cho rằng, chỉ cần một Thái thú thì có thể đối phó được với một danh tướng?
- Đâu có?
Đậu Kiến Đức trải quân báo ra dưới đèn cẩn thận đọc. Đây là bản Tống Chính Bản sao chép, nguyên kiện quân báo vẫn ở trên bàn Đậu Kiến Đức. Tiếc là chuyện hôm nay phải xử lý quá nhiều, căn bản là y không có thời gian để đọc.
Khúc Lăng từng bị Dương Công Khanh đánh đuổi không ngờ lại chủ động tiến công Trình Danh Chấn, gã ta thật không biết chữ “chết” viết như thế nào! Các tướng quân báo về, Đậu Kiến Đức quát ầm lên:
- Người đâu? Viết chỉ thị cho ta, chạy 800 dặm đến Ngụy Quận, có chiến giả chủ động ra khỏi thành dã chiến với Trình Danh Chấn, dù là thắng hay bại, sau việc theo luật hỏi trảm. Đi, lập tức đi ngay!