Vào mùa này đương nhiên là không có sấm chớp. Bầu trời một màu xám, gió Bắc thổi mạnh giống như một con dao xuyên thấu vào doanh trại, thấm qua qần áo, khí lạnh lùa vào tận xương cốt.
Đậu Kiến Đức mặc một chiếc áo lông cáo cũ mà vẫn không thấy ấm một chút nào. Bây giờ y giống như một Vương gia rồi, giơ chân nhắc tay đều toát lên vẻ phú quý. Nhưng cái dáng vẻ đó càng ngày càng được ưu chuộng. Trước kia khi ở đồi Đậu Tử Cương, chỉ cần phủ thêm một cái bao tải là có thể qua mùa đông, bây giờ mặc cả một cáo áo bông mà vẫn không ngăn nổi cái lạnh của mùa đông.
So với gió lạnh khiến người ta càng thống khổ chính là cảm giác cô độc trong lòng. Từ khi bức chết Vương Phục Bảo và em gái ruột của mình sự cô độc này cứ như một con rắn quấn lấy y. Ngoài vợ và mấy đứa con thơ dại y không dám tin tưởng bất cứ kẻ nào. Có thế những chuyện phải tự làm khiến cả tinh thần và thể lực của y suy yếu. Nếu nói là hối hận thì không có, thuần túy chỉ là lừa người. Nhưng từ trước đến nay các bậc đế vương đều cô đơn, nếu chọn tranh giành quyền lực thì nhất định phải đi trên hành trình cô đơn đó, cho dù phía trước có đi được đến cuối hay không.
- Chủ công, mời dùng trà sâm!
Người hầu của Đậu Kiến Đức là đại nho thái giám Khổng Đức Thiệu. Cũng họ Khổng, từng hầu hạ Dương Quảng, là người vô cùng thông minh. Thấy Đậu Kiến Đức luôn ôm áo lập tức cho thêm than vào chậu rồi đặt một nồi canh sâm lên, tự tay thay Đậu kiến Đức rót đầy.
- Thứ này, có tác dụng gì chứ... ?
Đậu Kiến Đức không tin vào thuốc bổ nhưng cũng không hoàn toàn từ hối, nhận bát canh nhấy môi, sau đó y hắng giọng hỏi:
- Tống tiên sinh đâu? Không đến sao? Mấy bước đường như vậy sao mất nhiều thời gian thế?
- Bẩm chủ công!
Khổng lão thái giám ngồi xổm thấp giọng bắt đầu tấu:
- Thân vệ đã đi nhưng chưa có tin tức gì. Chủ công cũng biết, tính tình của Tống tiên sinh luôn không được tốt!
- Hả?
Đậu Kiến Đức không kìm nổi bũi môi một cái. Tống Chính Bản đang cùng y so trí, điều này trong lòng y rất rõ. Thân với hiền thần, xa với tiểu nhân, nhẹ về thuế má, chỉnh đốn võ bị. Từ lúc xưng vương đến giờ, sách lược trị quốc hàng đầu không phải là làm theo đề nghị ban đầu của Tống Chính Bản? Nhưng tự mình làm không hiểu được, Tống mỗ y còn muốn thể nào nữa? Vương Phục Bảo đã chết được gần một năm, Trình Danh Chấn cũng đã sớm làm Khai quốc bá của Đại Đường. Có lẽ lúc đầu mình quyết định xử lý bọn họ có hơi sơ xuất nhưng ván đã đóng thuyền, còn muốn ép mình nhận lỗi trước mặt mọi người sao?
- Chủ công độ lượng, thật là thiên hạ hiếm có!
Nhìn ra Đậu Kiến Đức có bất mãn với Tống Chính Bản, Khổng lão thái giám tươi cười, thấp giọng xu nịnh.
- Có ý gì vậy?
Đậu Kiến Đức cảnh giác nhìn ông ta rồi thấp giọng hỏi.
- Không, không có ý gì cả!
Khổng lão thái giám có cảm giác ánh mắt của Đậu Kiến Đức như lột hết cả quần áo mình ra vậy, ông ta vừa lui người về sau vừa cười giải thích:
- Năm đó lão nô, năm đó lão nô hầu hạ tiên hoàng. Lúc hầu hạ hoàng đế Đại Tùy, tính của của tiên đế không được tốt như ngài. Tuy Ngu Thế Cơ và Bùi Củ dám bí mật liên kết lừa ông ây nhưng trước mặt ông ấy, ai cũng không dám thở mạnh!
- Ý ngươi nói là ta quá thoải mái với Tống phó xạ sao?
Đậu Kiến Đức hung hăng lườm ông ta lớn tiếng quát mắng:
- Ai bảo ngươi nói vậy? Y đã cho ngươi cái gì tốt?
- Thần, thần bị oan ạ!
Khổng lão thái giám sợ tới mức vội quỳ trên mặt đất dập đầu như băm tỏi:
- Lão nô, lão nô vì tức giận nên mới thay chủ công nói câu công bằng. Nếu hôm nay lão nô có nửa câu nói ngoa sẽ bị thiên lôi đánh chết. Kiếp sau vẫn làm thái giám!
- Phì, đồ chết tiệt nhà ngươi. Làm thái giám mà cũng nghiện làm.
Đậu Kiến Đức bị câu nói của đối phương chọc đến phát cười, sau đó đi đá một cái thấp giọng mắng:
- Đứng lên, đừng có một một tí là dập đầu như đầu sâu thế. Nội cung không được tham gia vào chính sự. Cho nên trẫm thích ai, ghét ai ngươi chỉ được đứng bên cạnh nhìn không được nói với ai, lại càng không được truyền tin ra bên ngoài!
- Lão nô, lão nô tuân chỉ!
Khổng lão thái giám lại dập đầu, chân tay luống cuống bò dậy.
- Ta không phải là Dương Quảng cho nên ngươi cũng đừng khuyên ta vô cớ giết đại thần! Rất nhiều người không ưa Tống phó xạ, muốn thay thế, trong lòng ta biết! Nhưng bản lĩnh của Tống phó xạ, bọn họ không ai sánh được.
Đậu Kiến Đức thở dài, hạ giọng nói.
- Lão nô không dám, thực sự là não lô không cố ý!
Khổng láo thái giám giơ tay lên, vả liên tục vào miệng mình:
- Lão nô lắm miệng, lão nô đáng đánh. Vương gia thiên tuế nhân từ không chấp nhặt với lão nô.
- Được rồi, Cô không muốn nhìn thấy ngươi như thế nữa!
Thấy khóe miệng ông ta đã chảy máu, Đậu Kiến Đức lớn tiếng quát dừng:
- Chuyện trước kia, ta chưa ra quy tắc cho ngươi, cho nên không thể trách ngươi được.chuyện sau này, ngươi tự làm đi!
- Đa tạ Vương gia khoan dung!
Khổng lão thái giám lại khom người, cười xu nịnh. Ngọn đèn chiến vào vết máu trên khuôn mặt già nua sáng bóng, thoạt nhìn thấy thật đáng sợ.
Đậu Kiến Đức không thích khuôn mặt này nhưng ở sâu trong nội tâm, y không thể không thừa nhận, Khổng Đức Thiệu tìm được người thái giám còn bằng cả đám thị vệ hầu hạ. Có những câu căn bản là không cần nói ra ông ta cũng đoán được. Có lúc ánh mắt chỉ vừa mới thay đổi, tay của ông ta đã đến. Một thái giám được việc như vậy e rằng cả Hà Bắc này cũng không tìm thấy người thứ hai. Cho nên dù Khổng lão thái giám có nhiều tật xấu và rất lắm mồm nhưng Đậu Kiến Đức vẫn dễ dàng tha thứ cho ông ta.
Lúc này, lão thái giám lại quen thói lừa người qua được cửa ải này. Thấy Đậu Kiến Đức không có ý truy cứu chuyện rèm pha của mình nữa, ông ta lau trộm mồ hôi trên trán rồi rón rén đi ra ngoài thở gấp, nhìn xung quanh. Trời bên ngoài tối đen như mực, ánh trăng khuyết và sao yếu ớt làm cho cảm một vùng trời không có một chút ánh sáng tự nhiên nào. Ngọn đèn dầu nhảy tanh tách, kéo bóng của những linh đi tuần ban đêm ngắn lại khiến cho màn đêm càng lạnh lẽo hơn.
- Đừng nhìn nữa. Chắc chắn là Tống tiên sinh không đến đâu. Đưa cho ta một chiếc đèn lồng, ta tự đi tìm ông ta hỏi kế.
Tiếng của Đậu Kiến Đức từ phía sau truyền đến, cũng không thấy có vẻ tức giận gì cả.
- Ôi, ôi...
Khổng lão thái giám ngây người ra một lúc sau đó mới trả lời. Thật sự là cảnh hiếm có, nửa đời người ông ta làm thái giám đây là lần đầu tiên chứng kiến một Vương gia đi tìm đại thần hỏi kế. Vì mất vui nên đại thần đã từ chối đến. Cuối cùng Vương gia phải tự mình khép nép đến tận cửa đề cầu giáo. Đây đâu phải là một Vương gia, không có quy củ gì cả, loạn hết cả rồi.
Trong bụng thì không ngừng phỉ báng nhưng chân tay của Khổng lão thái giám lại rất nhanh nhẹn. Trong nháy mắt đã có đèn lồng, tìm thị vệ mang theo người bên cạnh Đậu Kiến Đức đi về phía Tả phó xạ của nước Đại Hạ - Tống Chính Bản.