- Hay!
Lý Uyên vỗ tay cười to:
- Nếu không có Bùi khanh nhắc nhở, gần như trẫm đã quên gã đó rồi! Trình Danh Chấn kia đúng là rất quen thuộc với Đậu Kiến Đức, trẫm cho hắn nhiều ưu đãi như vậy, cũng nên thu một chút lợi rồi.
- Bệ hạ nhìn xa trông rộng!
Bùi Tịch chắp tay cười khen tặng.
- Là Bùi Khanh sắp xếp là thỏa đáng rồi!
Lý Uyên gật đầu, cười đáp lại.
Vua tôi bên xướng bên họa, những văn võ khác trong triều còn ai dám tiến lên làm mất hứng, họ nhìn nhau rồi cười khen ngợi Lý Uyên biết nhìn người. Lúc Lý Uyên ra quyết định, Lược Dương Quận Công Lý Đạo Tông tiếp tục lĩnh binh đông tiến, lúc cần có thể cùng với đại tướng Từ Mậu Công của Ngõa Cương mượn đường, đi đường tắt xuyên qua Cấp quận, cần phải chặn giết Vũ Văn Hóa Cập trước Đậu Kiến Đức. Nhưng lần này hành động cũng không dự định mục tiêu, tất cả đều do Lý Đạo Tông căn cứ vào tình hình mà ra quyết định. Nếu Đậu Kiến Đức dám ngăn cản thì tha cho Vũ Văn Hóa Cập, xua quân phá địch.
Sau đó Lý Uyên lại hạ một thánh chỉ cho Lý Thế Dân. Lệnh cho y lập tức làm cơ hiệu “thay tiên đế báo thù làm trọng”, xuất quân điều đình xung đột giữa Ngõa Cương quân và Lạc Dương quân xung đột. Lúc quan trọng có thể chủ động phát động công kích Vương Thế Sung, vì Ngõa Cương quân mà biểu dương chính nghĩa.
Cuối cùng, Lý Uyên hạ một thánh chỉ cho Trình Danh Chấn. Lệnh hắn dẫn binh mã vượt Thái Hành Sơn, công kích Ngụy Quận, Võ An và những cùng khác dưới vùng cai trị của Đậu Kiến Đức. Gây sự chú ý cho Đậu Kiến Đức, cho Lý Đạo Tông tạo ra cơ hội.
Hạ xong ba thánh chỉ. Lý Uyên tuyên bố bãi triều, rồi lại giữ một mình Bùi Tịch ở lại trong Ngự thư phòng thảo luận về kế hoạch chiến trường Hà Đông. Trong đó khó tránh khỏi nhắc đến Trình Danh Chấn, đám người Vương Phục Bảo. Lý Uyên cười cười, thấp giọng biểu dương:
- Lúc trước trẫm đồng ý nghìn vàng mua xương ngựa, không ngờ lại mua về con thiên lý mã. Gần đây, có liên quan đến chiến tích của Vương Quân Khuyếch đã đầy lỗ tai trẫm rồi. Không ngờ nhân tài như vậy mà Lý Mật lại không thể dùng, thật sự là phí công trẫm!
- Những anh hùng của Ngõa Cương quân, mỗi người có thể chắn một mặt. Nhưng để một quả trứng dưới tay, cũng giống như trí óc con người đầu óc ngu si tứ chi phát triển cũng không làm được gì!
Bùi Tịch gật đầu, cười phụ họa:
- Cho nên thần lại càng có khuynh hướng thừa lúc Ngõa Cương quân bại binh mà ra sức thể hiện thiện ý, vì Đại Đường mà chiêu mộ anh tài. Chứ không phải là báo thù cho một người đã chết.
- Hả?
Lý Uyên cười quay đầu lại:
- Sao vừa rồi trên triều khanh không nói như vậy?
- Trên triều, bệ hạ cũng không làm gì thiên vị sao?
Bùi Tịch nhún vai, trả lời một cách không hề khách sáo:
- Có nhiều di lão ở đó như vậy, nếu thần nói thật chẳng khác nào khiến họ hận mình cả đời? Mặc dù bệ hạ cho thần chỗ dựa, trong lòng thần không sợ. Nhưng hằng ngày cứ bị bọn họ vây quanh như ruồi bọ, cũng rất phiền toái!
- Được, Bùi Huyền Chân, khanh được lắm!
Lý Uyên cười ha ha chỉ vào mũi Bùi Tịch mà nói.
- Nếu bệ hạ vẫn duy trì được sự anh minh thì thần có nịnh cũng đâu có ngại gì?
Bùi Tịch lắc đầu mỉm cười trả lời.
Nghe thấy những câu này, Lý Uyên lại vui vẻ, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, rồi mới lau khóe mắt nói:
- Tên nịnh thần này, mạnh hơn những tên đạo đức chính nhân quân tử kia nhiều. Ít nhất khanh cũng giúp trẫm đưa ra những chủ ý hữu dụng. Không giống bọn họ, chỉ lo cho thanh danh của mình, không để ý gì đến giang sơn của trẫm.
- Thần không phải là người tài trí, chỉ khéo thực hiện thôi!
Bùi Tịch cũng không khách sáo tiếp lời Lý Uyên tự tâng bốc mình.
- Ừ, trẫm thừa nhận, trẫm tin vào điều này!
Lý Uyên cười gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút rồi tiếp tục hỏi:
- Có thể Trình Danh Chấn sẽ không biểu hiện gì? Trẫm nhớ khanh từng nói, trong ba người đó, hắn là người có điều kiện tốt nhất!
- Điều kiện tốt nhất, tiềm lực còn có ở Vương Quân Khuếch, sở dĩ chưa lập vị là muốn không bị làm mũi nhọn!
Bùi Tịch cười, thấp giọng giải thích với Lý Uyên.
Lý Kiến Thành cũng chưa coi trọng Trình Danh Chấn, điều này thông qua manh mối của mình, Lý Uyên cũng có cơ sở hiểu được. Trong sự giỏi hơn người chắc chắn phải trổ hết tài năng. Nếu như Trình Danh Chấn đúng là một nhân tài hiếm có như Bùi Tịch nói, nguyên nhân mà hắn không có được cơ hội chỉ có thể là một, đó chính là thái tử chưa thu người này làm dòng chính thật sự của mình.
Nghĩ đến con trai lớn của mình làm Dân Bộ Thượng thư còn thích hợp hơn cả làm Hoàng Đế, Lý Uyên cũng cảm thất rất đau đầu, xoa thái dương, cày mày oán hận:
- Trẫm đã sắp xếp đến bước này rồi, bọn họ còn muốn thế nào nữa? Trình Danh Chấn kia cũng thế, chưa nhìn thấy bản lĩnh thế nào chỉ thấy tính cách rất bướng bỉnh.
Bùi Tịch xem quân báo về Hà Đông đưa đến mấy ngày hôm nay cũng đoán được Trình Danh Chấn làm theo sự dặn dò của mình, cố gắng khuyên can Thái tử không được tùy tiện hành động. Đối với việc người thiếu niên hiểu có ơn phải báo, ông ta vẫn vui vẻ tặng một phần ân tình nữa. Suy nghĩ một chút, ông ta cười nói:
- Thần thấy Trình Danh Chấn, trước sau gì cũng không sinh lòng phản tặc. Nhưng cũng không phải hạng người có thể dễ dàng bắt hắn làm tay sai. Thái tử không thể dùng, nhưng Đại Đường có thể dùng, về phần những người khác càng không như thế càng có phúc.
- Ồ...
Nghe được những lời đó trong lòng Lý Uyên cảm thấy dễ chịu hơn:
- Cũng đúng, vì Đại Đường mà dốc sức là được rồi. Tuy bây giờ nó mới hơn 20 tuổi nhưng đợi khi trẫm trăm tuổi, đương nhiên là có thể để Thái tử dùng. Khanh thay trẫm viết một chỉ thị cho Trình Danh Chấn, lệnh cho hắn sau khi vượt Thái Hành Sơn, tất cả tùy cơ ứng biến. Trẫm cũng không bắt hắn phải đạt được mục tiêu gì, bảo toàn tính mạng trở về được là tốt rồi.
- Ngoài ra có một đạo khác cho Thế Dân!
Lý Uyên dừng lại một chút, rất cẩn thận nói:
- Lệnh cho nó nếu xuất chiến, dốc toàn lực bảo vệ một phần huyết mạch của Ngõa Cương quân. Trừ Lý Mật, người này trẫm không cần, còn các tướng lĩnh khác của Ngõa Cương có thể kéo về đây, không tiếc bất luận phải trả giá thế nào cũng kéo về đây cho trẫm! Liên quan đến lương thảo, khí giới, quân lương, vật phẩm trẫm từ Trường An sẽ cho nó.
- Bệ hạ anh minh!
Bùi Tịch khom người lĩnh lệnh, cầm giấy bút vung tay viết chỉ thị.
Thánh chỉ tám trăm dặm và chỉ thị viết tay gần như trước sau đều tới Hà Đông. Trình Danh Chấn nhận được thánh chỉ, chọn đủ binh mã chạy thẳng về quận Võ An. Hóa ra Bình Ân, Minh Thủy và những nơi khác lúc này đã thành trọng địa của Đậu Kiến Đức, được canh phòng cẩn mật. Tấn công Minh Châu Doanh cũng không gặp lấy được bất cứ tiện nghi gì, vì thế mà vứt bỏ không công. Cách thành Vĩnh Niên khoảng 200 dặm đốt khỏi lửa, sau đó đi về phía nam lao thẳng đến Phũ Dương.
Huyện Phũ Dương năm đó là nơi mà các anh hùng đầm Cự lộc làm cho Phùng Hiếu Từ đại bại. Uy danh của Trình Danh Chấn trong lòng dân chúng đến giờ vẫn chưa hết. Nghe tin hắn lĩnh quân đến đây. Các quan viên dưới trướng của Đậu Kiến Đức không dám đánh bừa, chỉ làm qua loa như chống đối rồi nửa đêm bỏ thành mà đi.
Minh châu doanh vào Phũ Dương, lập tức mở nhà kho quả bọn quan lại. Thu toàn bộ thuế má còn nóng hổi của Đậu Kiến Đức mang đi, không thể lấy ân huệ là vì Đại Đường mà miễn phí để phân tán rơi vào dân gian được.
Đám dân chúng chưa kịp chạy trốn liền dừng lại, tự nhiên lại nhớ đến điều tốt của Trình Danh Chấn năm đó. Trong lúc nhất thời, không ngờ họ quên cả sợ hãi, chạy nhanh đi bẩm báo, đều nói rằng Trình Danh Chấn xin đường cho binh qua, phải báo thù giết huynh đoạt đất từ năm ngoái.
Thái thú Ngụy Quận là một quan địa phương triều Tùy cũ được Đậu Kiến Đức thu hàng ở Hà Gian họ Khúc tên Lăng. Trừ việc biết làm quan ra thì không có bất kì khả năng nào khác. Nghe nói quân Đường đã xâm lăng đến biên giới thì nơm lớp lo sợ, mồ hôi ra như tương. Sau đó phát hiện ra quân Đường chỉ có một phần của Minh châu doanh quân số vẻn vẹn có 5000 người lập tức y tràn đầy dũng khí. Triệu tập tất cả những nha dịch và thanh niên cường tráng được gần 10 ngàn binh mã, hùng hổ muốn thu lại cùng đất đã mất.
Mật thám sớm đã đưa tin của Đậu gia quân về Phũ Dương. Trình Danh Chấn vừa đọc lập tức tức giận, vỗ vỗ lá thư của tên mật thám liều chết mang về, cười nói:
- Vốn định dụ lão Đậu quay lại không ngờ lão ta không chịu mắc mưu đã có điểm tâm rác rưởi đưa tới tận cửa, thật là không biết lão Đậu này nghĩ thế nào? Thả những dũng tướng Thạch Toản, Ân Thu cũng không cần, lại cho những tên quan tham tiền triều lên nắm chức vụ cao!
- Tránh cho mọi người tạo phản chứ sao. Tham quan vô dụng, nhưng lại càng khiến cho y yên tâm.
Trương Cẩn đọc thư mật thám, quệt miệng nói:
- Con người của lão Đậu, bên ngoài thì rất tự tin nhưng thực tế thì tự ti độc ác. Cho nên chỉ cần quan viên tiền triều chịu đầu hàng, cái gì y cũng đáp ứng. Đối với những huynh đệ từng vào sinh ra tử lại quá đề phòng. Hừ, người như vậy mà làm được đại sự thì ông trời quả là mù rồi!
- Nói nhiều như vậy làm gì? Để ta dẫn đến hai ngàn binh mã đi cắt đầu họ Khúc là Đậu Kiến Đức sẽ biết đau!
Vương Phi đi lên mấy bước chủ động xin được giết giặc.
- E rằng huynh có cắt đầu Khúc Lăng cũng chẳng có tác dụng gì, loạn hôn quan này Đậu Kiến Đức có cả tá. Lúc nào cũng có thể phái người ra thay thế được.
Vương Nhị Mao lắc đầu, chỉ cần chúng ta không đánh hạ thành quan trọng thì chắc chắn sẽ không bị Đậu Kiến Đức chú ý. Nếu đến tên hôn quan Khúc Lăng mà cũng đứng lên thì càng không thể tha được cho Vũ Văn Hóa Cập. Lúc này trong tay Vũ Văn Thị còn có con tin là Hoàng hậu Đại Tùy, công chúa Nam Dương và Bùi Củ, Triệu Trường Cung và nhiều đại thần, hậu duệ quý tộc. Một khi Đậu Kiến Đức phá Liêu thành trước Lý Đạo Tông thì các tù binh, đại thần tiền triều sẽ có ảnh hưởng hơn Khúc Lăng nhiều.
- Vậy trước tiên phải đánh cho Ngụy quận tan thành!
Vương Phi nghe thấy vậy buồn bức, quơ cánh tay lên lớn tiếng đề nghị.
- Đừng vội!
Trình Danh Chấn suy nghĩ một chút nhẹ nhàng xua tay:
- Đợi những thám báo khác truyền tin về đã, xem rốt cuộc Đậu Kiến Đức muốn làm gì? Nhân thời gian này, cũng để cho các huynh đệ dưỡng sức, hoặc là không chiến, hoặc là chiến. Một tay sẽ chiếm được hoàn toàn Ngụy Quận.
Minh châu doanh trèo đèo lội suối, các huynh đệ cũng rất mệt rồi. Bởi vậy, Trình Danh Chấn vừa nói xong các tướng đều nhiệt liệt hưởng ứng tạm thời gác việc khiêu chiến lại. Gần nửa tháng qua đi, tin tức của thám báo từ khắp nơi lần lượt truyền về. Như suy đoán trước đó của Vương Nhị Mao, Đậu Kiến Đức đã biết Minh Châu Doanh vượt Thái Hành Sơn, lại không có ý định quay lại. Y dẫn theo 100 ngàn đại quân ngày đêm tiến về Liêu thành. Lý Đạo Tông lĩnh quân Đường tiên phong mượn đường từ đại tướng Từ Mậu Công của Ngõa Cương quân, đi qua các quận, tiên phong cùng giao thủ với Vũ Văn Hóa Cập. Nhưng nghe nói binh mã của Đậu Kiến Đức đã đánh tới, e rằng hai mặt tiếp địch sẽ không có đường rút lui.
Ngay lúc đó, ba đường đại quân trông ngóng lẫn nhau. Không ai dám động thủ trước, ai cũng sợ sẽ là người may áo cho kẻ khác.
Bình tĩnh, bình tĩnh đến quỷ dị, tựa như đêm trước cơn mưa bão, chỉ chờ một tia sét từ trên trời đánh xuống.