Võ Hầu là Thụy Hiệu của Phàn Khoái, danh tướng đầu thiên của Hán sơ, y giống với một khai quốc công thần khác của Tây Hán là Đằng Công Hạ Hầu Anh, xuất thân đều vô cùng hàn vi. Trước khi có công danh, Phàn Khoái từng cùng người thường giết chó, Hạ Hầu Anh thì đánh xe ngựa mưu sinh. Nhưng hai người này lại là hai cánh tay đắc lực của Hán Cao Tổ Lưu Bang lúc sinh thời, như hình với bóng. Cứu Lưu Bang nhiều lần trên chiến trường, nếu không Hán Cao Tổ đã sớm chết đưới dao quân Sở, căn bản là không có nước Đại Hán sau này.
Phàn Khoái và Hạ Hầu Anh cùng một thời đại, còn có rất nhiều các di lão di thiếu của sáu nước muốn dựa vào lực lượng của Trần Thắng để khởi binh phản Tần. Nhưng bọn họ vì quyền lực mà đấu tranh không ngừng, hủy diệt, Trần Thắng đã khai sáng tốt cục diện. Sau đó lại không biết chừng mực khiêu chiến với Lưu Bang, cuối cùng là bị Đại Hán tiêu diệt. Trước khi chết còn có thể phát ra vài tiếng “Nhân sinh khổ đoản, phồn hoa diệc thệ”. Tác dụng và năng lực căn bản không thể đánh đồng với Phàn Khoái, Hạ Hầu Anh.
Lý Cương kì thị với xuất thân hàn vi của đám người Tần Thúc Bảo, hữu dũng vô mưu. Trưởng Tôn Thuận Đức lập tức lấy ra chuyện xưa của Phàn Khoái và Hạ Hầu Anh để phản bác. Ban đầu hai người cũng không muốn Hứa Đô liên lụy nhiều lắm vào bọn họ. Nhưng nghe đám quần thần nói, họ lại thấy có mùi vị khác. Xuất thân cao quý như Tiêu Vũ, Tô Uy Giả liền cảm thấy Trưởng Tôn Thuận Đức là mượn cơ hội của các di lão tiền triều gây chuyện trào phúng. Xuất thân hàn vi như Khâu Hành Cung, Lý Trọng Văn… thì cảm thấy Tôn Thuận Đức nói thật sảng khoái, từng câu từng chữ đều ở có trong lòng mình.
Thấy hai bên bắt đầu nổi lên tranh chấp, Lý Uyên không kiên nhẫn được liền khoát tay áo:
- Được rồi, được rồi. Chư vị đều là cánh tay của trẫm, ngày nào cũng so đo với nhau có biết là vô vị lắm không? Hôm nay chỉ nói chính sự, không nhắc tới những chuyện khác.
- Chúng thần tuân chỉ!
Tôn Thuận Đức như khiêu khích mắt trừng trừng nhìn Lý Cương, khom người lui ra.
Nếu Lý Uyên đã lên tiếng thì cả Lý Cương và Tiêu Vũ đều không dám tiếp tục đôi co với Trưởng Tôn Thuân Đức nữa mà cung kính lui về vị trí của mình. Lý Uyên hắng giọng một cái, nhìn xung quanh:
- Không ai cho trẫm được một cách xử lý sao? Trẫm nói rõ rồi, không tha cho Vũ Văn Hóa Cập, cũng vẫn tiếc quần hùng của Ngõa Cương. Ai có thể giúp trẫm ra chủ ý vẹn toàn đôi bên?
- Vậy xin bệ hạ phán quyết!
Mấy trọng thần đương triều khom người nói. Rồi lại ngậm miệng lại cũng không nói thêm câu gì nữa.
Lý Uyên khẽ thở dài:
- Nếu trẫm có thể nghĩ ra cách thì cần đến các khanh để làm gì? Huyền Chân, khanh nói xem nào!
Vì Bùi Tịch lĩnh binh hơn một năm ở Hà Đông nên không đến yết kiến được, mấy ngày nay bị một đám người rắp tâm buộc tội, chật vật vô cùng. Lúc ông ta đang cúi đầu suy nghĩ thì nghe thấy Lý Uyên gọi tên mình, do dự một chút ông ta bước ra khỏi hàng nói:
- Cách thì có lẽ là có nhưng chỉ là trung sách mà thôi. Có lẽ không vẹn cả đôi đường được. Chi bằng tập trung binh lực chú ý một bên trước.
- Nói nghe xem!
Còn hay hơn là đám người kia lại tranh luận không ngớt. Lý Uyên đưa mắt nhìn cười cổ vũ. Đây là Bùi Tịch tốt rồi, võ mồm kém cỏi nhưng tóm lại vẫn có cách. So với đám người cả ngày chỉ biết há mồm nói tinh tế sâu xa nhưng lại hỏng bét mọi chuyện, quả là người trên trời, kẻ dưới đất.
Bùi Tịch chắp tay thấp giọng nói:
- Năm nay Đại Đường ta mở mang bờ cõi về bốn phía, hát vang tiến mạnh, khó tránh khỏi bên trong rỗng không. Dùng tụ ngữ mà nói thì chính là sải chân quá lớn, không khống chế nổi. Cho nên chính xác là không có dư lực lượng ở Hà Nam để khởi xướng hai cuộc chiến tranh. Nhưng miễn cưỡng mà nói… Có thể dùng một trong hai cách một sáng một tối, biết đâu lại có được hiệu quả bất ngờ.
- Thế nào là một sáng một tối?
Lý Uyên lập tức bị câu chữ hứng thú liền cười hỏi dồn.
- Sáng là tiếp tục hạ lệnh cho Lược Dương Quận Công tiếp tục đông tiến, công kích Vũ Văn Hóa Cập, cũng truyền văn hịch đi khắp thiên hạ, mời tập hợp những anh hùng giặc cỏ, vì Đại Đường ta mà xuất binh cung cấp một phần lương thảo.
Bùi Tịch hắng giọng nói đủ để mọi người nghe thấy:
- Như vậy, dù là Vũ Văn Hóa Cập cuối cùng chết trong tay ai thì một nửa công lao đều có của Đại Đường ta.
- Ừ!
Đám quần thần sáng bừng mắt lên, gật đầu liên tiếp về phía Bùi Tịch. Đại Đường có được một nửa giang sơn, lương thảo hay binh lính cũng là rất tốt. Kế này hay ở hai chữ “thủ nghĩa”, ngoài ra chư hầu chỉ cần xuất binh, thì chẳng khác nào là nghe theo lời kêu gọi của Đại Đường, khí thế khó tránh khỏi thấp hơn Đại Đường một bậc. Nếu không hề tỏ vẻ… thì sẽ bị bọn đồng đảng của Vũ Văn Hóa Cập khiển trách, tiến thoái lưỡng nan.
- Tối, thì xin mời Tần vương điện hạ cứ xuất binh Thằng Trì, hòa giải tranh chấp giữa Lạc Dương và Ngõa Cương. Vương Thế Sung hai mặt thụ địch, đương nhiên sẽ giảm bớt tấn công với Còn Ngõa Cương quân. Mà quân ta dừng bước tại Tân An không tiến lên nữa, binh mã Lạc Dương cũng không dám quay đầu lại chiến. Vừa bán ưu đãi cho Ngõa Cương, cũng không cần thực sự giao chiến với Vương Thế Sung.
- Hay!
Lý Uyên vỗ tay cười to:
- Còn nói là trung sách nữa. Trung sách này nằm ngoài dự đoán của mọi người rồi, không biết thượng sách thì thế nào đây?
- Bùi đại nhân quá tự tin rồi? Đây là địa bàn của Đậu Kiến Đức, binh mã của Lược Dương Công quá ít, nếu không muốn nói là… Giặc đồng ý cho chúng ta ưu đãi sao?
Bất mãn với Bùi Tịch, Lý Cương cười lạnh nghi ngờ.
- Bệ hạ quá khen!
Bùi Tịch khom người, cảm ơn về phía Lý Uyên, sau đó lại chắp tay về phía Lý Cương cười nhẹ:
- Sự nhắc nhở của Lý Chiêm sự, Bùi mỗ xin lĩnh, mời bệ hạ ra thánh chỉ điều động U Châu và Bác lăng quân về nam, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng nam tiến.
- Ừ!
Lý Uyên trầm ngâm một lúc, không muốn dễ dàng nhận một đề nghị nào. Địa vị của Bác lăng quân và U châu quân rất đặc biệt, Lý Uyên luôn không rời khỏi hai đội quân này, nhưng đồng thời cũng không muốn khuyếch trương sức mạnh của hai đường binh mã này.
Thấy vẻ mặt của Lý Uyên, Bùi Tịch biết mình đã nói nhiều, ông ta cười rồi bổ cứu lời:
- Nếu bệ hạ đã có trọng dụng khác cho hai lộ binh mã Bác Lăng và U Châu, thần còn có thể tiến cử một người lĩnh binh uy hiếp đường lui của Đậu Kiến Đức, khiến hắn ta không dám dốc toàn lực tranh phong với Lược Dương Công!
- Ai? Cứ nói!
Sắc mặt của Lý Uyên rạng rỡ hẳn lên, cười hỏi.
- Bệ hạ có nhớ chuyện nghìn vàng mua xương ngựa trước kia không ạ?
Bùi Tịch không trả lời ngay mà hỏi Lý Uyên một câu, cười nhắc nhở.