Trình Danh Chấn mặc kệ không hỏi y, ánh mắt một lần nữa nhìn xuống án thư. Trên bàn bày biện một phong thư mới từ kinh sư đưa tới, là Bùi Tịch lão đại nhân viết đấy. Trong thư nói một đống Đông kéo tây xé vô nghĩa, chỉ có điều tới gần cuối thư, mới mơ hồ ám chỉ hắn, sự kiện những ngày trước kia đã làm quá lỗ mãng rồi, về sau ngàn vạn lần phải cẩn thận. Người làm quan phải hiểu được biến báo, khi tất yếu buộc phải buông tha cho một chút gì đó ban đầu mình kiên trì, đó không phải là yếu đuối. Mà là tới độ cao nhất định, mới có thể làm một số việc mình muốn làm...
Đối với lão nhân có giao tình với mình không nhiều lắm, lại cho mình rất nhiều trợ giúp này. Trình Danh Chấn trong lòng vẫn giữ một phần kính ý. Cứ việc theo như đồn đãi của giới bên ngoài, Bùi Tịch tụ tập tham lam, háo sắc và giả dối. Nhưng đẩy ra tầng sương mù do lời đồn đại tạo thành, Trình Danh Chấn đã từ từ phát hiện, Bùi Tịch làm rất nhiều chuyện, người được lợi tuyệt đối không chỉ là bản thân của hắn. Có thể nói, nước Đại Đường có thể đi từng bước cho tới trạng thái hôm nay, trong đó không thể bỏ qua công lao Bùi Tịch. Lão nhân làm rất nhiều việc thoạt nhìn không phù hợp với đạo quân tử, lại làm cho triều đình Đại Đường, khiến rất nhiều người bên cạnh y, còn có chính y, không ngừng được hồi báo.
Y không là lương thần gì đó, cũng không phải quyền thần gì đó, khi Đại Đường quật khởi, trong quá trình đó có thể phát huy tác dụng hơn so với rất nhiều lương thần, quyền thần lớn. Con người y làm việc không phải rất chú ý nguyên tắc, có đôi khi thậm chí nước chảy bèo trôi, nhưng y xử lý rất nhiều sự tình khó hoàn thành một cách dễ dàng mà người khác nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Ngươi không tham dự vào, kết quả của sự việc liền vĩnh viễn sẽ không làm ngươi vừa lòng. Nhìn thư trước mắt, Trình Danh Chấn liền nghĩ tới lời của Bùi Tịch ngày đó đã nói với mình. Làm kinh đào đánh tới [?], có thể làm một khối nham thạch kiêu ngạo, thà rằng tan xương nát thịt cũng không khuất phục lui về phía sau, loại dũng khí này cố nhiên khiến người khâm phục. Có thể đứng trên một chiếc thuyền nhỏ mà lộng triều, cần có không chỉ là dũng khí. Ngoài dũng khí đó còn cần gia tăng chút trí tuệ, niềm tin và nghị lực hơn người mới được.
Khi hắn rốt cục thu hồi tâm tư về lại hiện thực, bên ngoài sắc trời đã tối sầm. Vương Nhị Mao vẫn như trước ngồi ở bên cạnh hắn, bưng trà chén chán đến chết lật xem công báo;
- Ngươi còn chưa đi?
Trình Danh Chấn ngây ra một lúc, áy náy hỏi han:
- Tìm ta còn có việc khác?
- Đương nhiên không phải chỉ vì phát hai câu bực tức mà tới!
Vương Nhị Mao cũng không so đo việc bạn tốt thất lễ, buông công báo, cười trả lời:
- Ta muốn thành thân rồi, hôn lễ định tại tháng sau mùng sáu. Đến lúc đó...
- Yên tâm, khẳng định giúp ngươi nở mày nở mặt đón vợ ngươi vào cửa!
Không đợi Vương Nhị Mao nói xong, ý cười đã từ trong lòng Trình Danh Chấn dâng lên, liền vọt tới khóe miệng:
- Nghĩ thông rồi hả? Ta còn tưởng rằng ngươi đời này liền cô độc nữa nha!
- Còn có thể có cái gì luẩn quẩn trong lòng đây! Đã nhiều năm như vậy rồi!
Vương Nhị Mao thở dài, nhẹ giọng trả lời:
- Người cũng không thể sống mãi trong quá khứ? Họ Thôi không phải đã nói sao? Hiện tại lão tử cũng coi như là người có mặt mũi, có thể tự lập gia tộc!
- Đừng kéo ra những lời nói vô dụng này!
Trình Danh Chấn nghe ra trong lòng Vương Nhị Mao còn cất giấu một tia tiếc nuối, cười nói:
- Chính là cái nữ nhân Võ gia kia sao? Quyên Tử từng vụng trộm nhìn nàng, vô cùng tốt. Tuyệt đối là một tiểu thư khuê các, phù hợp yêu cầu của ngươi!
- Hiện tại lão tử mới không cần quan tâm cái gì tiểu thư khuê các. Qua cửa xong đừng để lão tử thêm phiền, đối với nương lão tử tốt một chút, cũng đủ rồi!
Vương Nhị Mao đối với việc hôn nhân này cũng rất hài lòng, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ thật sự kiên cường:
- Nếu không biết làm cơm, cũng không biết thêu thùa may vá, lão tử liền một tát cho nàng về nhà...
- Được, được, ngươi có bản lãnh, được chưa?
Trình Danh Chấn tức giận tới mức lắc đầu:
- Thật đúng là triển khai Tước gia quá mức? Chỉ là bỏ rơi lão bà sao đã đủ? Còn phải phái người đánh đến tận cửa, dò xét nhà lão nhạc phụ, trị lão tội nuôi con gái mà không dạy, là tội có ý định lừa gạt mới tính!
- Ha hả, ha hả!
Vương Nhị Mao nhếch miệng cười ngây ngô:
- Như vậy về sau liền không ai dám đem nữ nhi gả cho ta. Thôi đi, không bỏ lão bà, lại nạp mười tám thiếp là được!
Hai người đang nói bậy có một câu không một câu, người gác cổng tiến đến thông bẩm, nói Thượng Đảng Quận Thừa Thôi Thương đến viếng thăm. Đối với người này không có bản lĩnh thực, lại lọc lõi sành sỏi quan trường, Trình Danh Chấn trước sau vẫn giữ lấy một chút đề phòng, ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng mệnh lệnh:
- Mời gã đến phòng khách dâng trà đi, ta lập tức liền đi qua!
- Vâng, đại nhân!
Người gác cổng đáp một tiếng, xoay người đi an bài. Trình Danh Chấn tiễn Vương Nhị Mao, thay đổi một thân y phục quan trường hàng ngày, tiến đến tiếp khách. Khách và chủ vừa mới hàn huyên xong, Thôi Thương lập tức giảm thấp xuống thanh âm, lén lút hỏi han:
- Ty chức nghe nói, Hầu gia và Ngụy công Lý Mật là đồng môn xuất sư, thật không?
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu:
- Có lẽ là vậy. Ta nhập môn muộn, ngày bái sư, từng nghe ân sư nhắc tới một lần, cảm thấy sư môn vô cùng bất hạnh. Nhưng cụ thể như thế nào, ta cũng không rõ lắm!
- Cái người kia âm tàn giả dối, đích xác làm nhục sư môn!
Thôi Thương nghe trong lời nói của Trình Danh Chấn đối với Lý Mật không có chút nào hảo cảm, lập tức thay đổi giọng điệu nói:
- Nhưng người này đã quy thuận Đại Đường rồi. Còn được phong là Hình quốc công. Ta còn nghe nói, Hoàng thượng chuẩn bị đem biểu muội của mình gả cho gã.
- Ồ!
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, đối với tin tức này không hiện ra nhiều hứng thú lắm. Trên thực tế, hắn đối với Lý Mật cũng chưa cừu hận gì, đối phương năm đó từng ý đồ gia hại hắn, nhưng không có thành công. Hiện giờ Ngõa Cương trại to như vậy bị đối phương khiến cho sụp đổ rồi, báo ứng đã đầy đủ, chính mình không đáng lại đi giẫm lên gã một cước.
- Gần đây hình như gã, gã muốn đi kinh sư tạ ơn.
Thấy Trình Danh Chấn trước sau vẫn ôn hoà, Thôi Thương nói chuyện dần dần bắt đầu gò bó:
- Tại, tại hạ nghĩ đến Trình, Trình Tướng quân muốn biết hành tung của gã, mới, mới mở mắt liền chạy tới đây!
- Ta biết hành tung của gã làm gì?
Trình Danh Chấn cười hỏi lại. Nhưng lập tức ý thức được đây là Thôi gia thể hiện thiện ý với mình. Đoạn thời gian gần đây, chúng phú hào Hà Bắc luôn luôn cố gắng lôi kéo hắn, thể hiện thiện ý bằng nhiều hình thức, đã khiến hắn cảm thấy không kiên nhẫn được nữa. Đối phương xem trọng, đơn giản là chính là phong tước Khai Quốc Hầu hiện tại trên đầu hắn, chờ mong ngày sau khi hắn thăng chức nhanh, có thể có hồi báo. Nhưng là một người từng nhận hết ức hiếp nhà quyền quý, Trình Danh Chấn rất khó thật tâm nhận hảo ý của đối phương.
- Kia, cái kia...
Thôi Thương lắp bắp, nửa ngày nói không một câu đầy đủ. Là nhân tài kiệt xuất trong tộc, tâm cơ của y tuyệt đối đủ sâu. Nhưng gặp phải Trình Danh Chấn loại dầu muối không tiến này, thì luôn có cảm giác toàn thân không còn sức mạnh.
- Nhưng vẫn cảm ơn ngươi tới nói cho ta biết!
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục nói:
- Nhưng ta không định chiêu đãi gã rồi. Người ta một quốc công, ta chỉ là huyện hầu, địa vị giữa hai bên chênh lệch quá lớn, không dám trèo cao. Nếu Thôi Quận Thừa muốn cùng gã gặp mặt, cũng không phải việc khó gì. Hà Nội là địa bàn của Vương Quân Khuếch. Gần đây chiến sự tiền phương không nhanh, nhớ đến giao tình trong quá khứ, Vương Tướng quân không thiếu được sẽ trở về gặp mặt Lý Mật!
- Ta, ta là nói...
Thôi Thương nhẫn nhịn, trán đầy mồ hôi, đứng lên, đỏ mặt nói:
- Ta nghĩ đến tướng quân cùng gã từng có quan hệ, cho nên mới chạy tới thông báo một tiếng. Nếu tướng quân căn bản không để gã vào trong mắt, ta sẽ không dông dài thêm nữa. Sắc trời quá muộn, xin cho ta được cáo lui trước!
- Ta tiễn Thôi đại nhân!
Trình Danh Chấn cười đứng dậy, rất lễ phép mà tiễn Thôi Thương ra ngoài cửa. Đợi sau khi bóng dáng khách nhân biến mất trong màn đêm, hắn lắc đầu, bước trở về cửa nhà mình.
Lý Mật quy thuận Đường rồi. Phải từ Hà Nội quận đi ngang qua đây. Thôi Thương biết tin tức, chạy tới đây thông báo cho mình. Hết thảy sau lưng điều này cất dấu cái gì? Bỗng nhiên, ánh mắt hơi hơi lạnh lùng, hắn bắt tay đưa về phía bên hông.
Bên hông, vị trí ngày xưa thường xuyên treo đao là cái hai cái túi. Đó là dấu hiệu hiển quý của Đại Đường, hắn hiện tại, đã không còn là người giang hồ.